Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 83: Trận chiến phi thường

  [Tâm Kiếm]


Tô Bạch Hương đã vấp ngã khi đang nỗ lực vươn tới Cảnh giới đó. Mùa đông trôi qua hết lần này đến lần khác, nhưng cô không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa đông năm xưa.


[Thanh kiếm của trái tim.]


Tô Bạch Hương bắt đầu nhận ra chuyện này, khi cô ấy không còn được gọi là ''hương thơm của tuyết'', mà thay vào đó là ''Thiên Ma''.


“……Ta có thể thấy nó……


Tô Bạch Hương, người phụ nữ đã trở thành Thiên Ma, lẩm bẩm.


“…Phía trước là một chặng đường mà chưa từng có ai vượt qua …… Nó xa xôi như Niết bàn, nhưng …… Nếu ta đã nhìn thấy, ta có thể vươn tới được…” 

Trái tim của Thiên Ma đập mạnh.


[Tâm Kiếm] là một giai đoạn huyền thoại chỉ được nói đến trong truyền thuyết. Giết ai đó bằng tâm trí. 

Nếu người võ sĩ đạt cảnh giới này có ý định giết người, kẻ đó không cần phải ra tay. Chỉ cần bộc lộ sát khí từ trong tâm khảm, và người đó sẽ sớm chết. Không cần kiếm. Cũng không cần lời nói. Và cảnh giới đó, cuối cùng đã hiện diện trước mặt cô.


Ấy là trong trường hợp cô có đủ thời gian.

“…… Thiên Ma-nim ……”


“……. Giáo chủ vĩ đại ……”


Thật vậy, nếu cô có đủ thời gian.


Nếu cô có 60 năm chỉ tập trung vào việc tu luyện.


Thực sự, nếu cô có được lượng thời gian đó, cô ấy sẽ đạt tới cảnh giới huyền thoại kia.


“…… Hãy giải thoát cho chúng tôi khỏi nỗi đau này ……”


Nhưng mà, ngày nào cũng có những người phủ phục trước cô.


“…… Triều đình yêu cầu chúng tôi nộp thuế bằng da thú. Những thợ săn trong làng đã đi săn nhưng không thể trở về. Để giảm bớt tiền thuế của gia tộc, những người đứng đầu trong gia tộc của chúng tôi đã tự sát…”


Trước mặt cô, có nhiều người đang khom lưng cầu xin.


“…… Năm ngoái có hạn hán nên chúng tôi không có gì để ăn. Chúng tôi được lệnh xây dựng một hồ chứa và một con đập để ngăn chặn hạn hán năm sau, nhưng làm sao người ta có thể xây dựng với một cơ thể chết đói …….”


“…… Họ bắt con gái tôi đi….. “


“…… Thiên Ma-nim, cầu xin người ……”


Có rất nhiều người như thế.


Thiên Ma lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ngọn núi tuyết.


Nếu cô có 60 năm tu luyện, cô ấy sẽ vươn lên một trình độ mà chưa ai trong lịch sử từng làm được. Đó là một sự thật rõ ràng, không thể chối cãi. 

Tuy nhiên….


“Xin Thiên Ma-nim che chở…”

“Xin hãy hướng dẫn chúng tôi……”


Thiên Ma đứng dậy, cầm kiếm của nàng lên. Chiếc áo choàng sẫm màu bay phấp phới.


Có rất nhiều thứ mà cô phải cắt, trước khi cắt đứt mùa đông.


Kết quả là, Thiên Ma đành từ bỏ ham muốn của chính mình.


Cô kìm nén khát vọng sức mạnh của mình. Bởi vì cô biết, mình còn nhiều việc phải làm.


Cô đã chém gục rất nhiều kẻ máu lạnh, những kẻ làm cho thế giới lạnh giá.


Nhưng Thiên Ma không thể cắt được mùa đông.

Cô biết mình không thể đạt tới cảnh giới đó. Đến hết cuộc đời này.


***


“Đúng ra thì…” - Bae Hu-ryeong quỳ xuống - “Một võ giả mà lại mượn miệng người khác để chiến đấu, là chuyện không thể chấp nhận. Nó quái đản, hài hước, và xứng đáng bị chế giễu.”


Đây là lần đầu tiên Kim Gongja nhìn thấy Bae Hu-ryeong trong tư thế như vậy. Anh ta đang ngồi lịch sự trên nền tuyết. Cậu nhận ra rằng, đó là sự tôn trọng mà anh ta dành cho Thiên Ma, một [đối thủ xứng tầm].


“Nhưng dù biết điều đó thật nực cười, ta vẫn muốn đấu với cô ấy một trận.”


Kiếm Đế nhìn thẳng vào Thiên Ma.


“Ta được gọi là Kiếm Đế. Trong thế giới Thiên Võ Bách Kiếm, ta được công nhận là số một. Tuy hơi đường đột, nhưng ta đề nghị một trận đấu bằng lời nói với cô.”


Sau đó, anh ta cúi đầu xuống.”


“……. 


“Đệ tử…?” -  Thiên Ma chớp mắt - “Nào, hãy mô tả động thái đầu tiên của con đi. Trận đấu đã bắt đầu rồi. “


Tất nhiên, đôi mắt của Thiên Ma không thể nhìn thấy Bae Hu-ryeong. Cô không thể nghe thấy lời anh ta nói, cũng như không thể nhìn thấy cái cúi đầu của anh.


“……Sư phụ. “


“Sao thế?”


“Người biết rằng con có thể sử dụng một số kỹ thuật lạ lùng.” 


“Có phải con đang nói đến kỹ thuật đã khiến những đứa trẻ của ta, và những tên Chính Phái sống lại không? “


Thiên Ma cười. 


Tiếng cười của cô nhẹ bẫng, như thể nó sẽ sớm biến mất.


“Ta sẽ không hỏi con bất cứ điều gì. Im lặng là một đức tính tốt. Có lẽ con là một sứ giả do Ngọc Hoàng phái đến, có lẽ ông Trời đã thương hại ta.” 


Thiên Ma mỉm cười khi đầu cô tựa vào đùi Gongja . Khi cười, cô lắc đầu một cái. Từ chuyển động đó, Gongja đoán rằng cô đã sẵn sàng chấp nhận bất kỳ điều gì mà cậu nói.


“… Thực ra thì con còn có thể sử dụng một kỹ năng khác”.


Thời gian của Thiên Ma đã hết. Gongja  phải nói ngắn gọn nhất có thể.


“Kỹ năng này có thể triệu hồi hồn ma.” 


“Hmm?” 


“Con ma bên cạnh con lúc này là một võ sĩ rất tài giỏi. Ở một thế giới khác, anh ta được gọi là võ sĩ vĩ đại nhất.”


“A-ha. Võ sĩ vĩ đại nhất trong thế giới khác! Thật là tráng lệ. “


Thiên Ma cười khẩy. Có vẻ như cô nghĩ rằng đó là một trò đùa vui.


“Được rồi. Vì đồ đệ của ta đã triệu hồi hồn ma của chiến binh vĩ đại nhất ở thế giới khác, nên ta sẽ nghiêm túc. Ta sẽ vui vẻ chấp nhận con làm đối thủ của mình trong trận chiến này”.


“……. “


Gongja  nhìn Bae Hu-ryeong.


Bae Hu-ryeong tiếp tục ngồi trong im lặng.


“Tốt. Con ma đó ra chiêu gì trước tiên?”


“… Anh ta nói sẽ nhường sư phụ ra tay trước.” 


“Hmm?” 


“Anh ấy nói rằng sẽ nhường người ba chiêu, thưa sư phụ.” 


Nụ cười biến mất khỏi nét mặt của Thiên Ma.


“Đúng là một tên điên. Giờ thì ta tin là con nói thật. Đệ tử của ta sẽ không bao giờ nói những điều như vậy. Thế thì, bằng thức thứ năm của Long Vân Thập Nhị Kiếm - [Khoái Kiếm Phương Long], ta đâm xuyên qua huyệt Thiên đột của hắn.”


Đó là chiêu đầu tiên.


“Ta sẽ sử dụng thức thứ sáu của Thổ Long Quyền Đạo, Long Động Giang Tây để tấn công và sau đó rút lui với Phù Vân Thuấn Bộ.” - Bae Hu-ryeong đáp lại mà không do dự.


Gongja  không biết Long Vân Thập Nhị Kiếm cũng như Thổ Long Quyền Đạo là gì. Điều duy nhất cậu biết là Thiên Kinh Ma Kỹ. Cậu chỉ đơn thuần truyền đạt lại mọi điều bằng miệng.


“Anh ta đã sử dụng thức thứ sáu của Thổ Long Quyền Đạo, Long Động Giang Tây để tấn công và sau đó rút lui với Phù Vân Thuấn Bộ.”



“Hừm…” -Thiên Ma nhíu mày - “Vậy thì ta sẽ thổi bay hắn ta bằng thức thứ bảy của Tối Thượng Ám Kỹ, Hắc Kiếm Đoạt Hồn.” 


“Ta sẽ tránh nó và tấn công bằng thức thứ hai của Lục Thiên Quyền, Song Thủ Hỗ Bác.”


Đôi lông mày thanh tú của Thiên Ma nhăn lại một chút.


“Ta sẽ tấn công bằng thức thứ sáu của Kiếm Uy Địa Chấn, Đoạn Mạch Kiếm”. 

“Ta sử dụng Thiên Nga Cước, và lùi lại với Hỗn Độn Mị Ảnh.”


“…….”


Ba chiêu kết thúc trong thoáng chốc.


Gongja  không thể hiểu được hai người đang chiến đấu kiểu gì.


Tuy nhiên, Thiên Ma trở nên trầm mặc.


“Cô…” - Bae Hu-ryeong chậm rãi mở miệng - “Ta có thể hình dung được cô đã sống như thế nào. Sau khi leo lên thứ hạng cao nhất trong môn phái của mình, cô đã cống hiến hết mình cho giáo phái mình mà không hề có thời gian luyện tập. Cô có thể trở thành vị Thần trong cõi người, nhưng cô đã không làm vậy. Tại sao? Bởi vì cô quá bận rộn. 24 giờ trong một ngày không đủ để chăm sóc một môn phái. Thậm chí có lẽ cô còn bận rộn chăm sóc gia đình của những thành viên trong giáo phái của mình. Như thế, làm sao cô có thời gian cho việc tu luyện?”


Bae Hu-ryeong nói thêm.


“Và điều bất công nhất trong chuyện này là gì?”


Khóe miệng anh ta nhếch lên.


“Ngay cả như vậy, cô vẫn là người mạnh nhất.”


Đúng như Kiếm Đế nói, Thiên Ma không còn mục tiêu để vươn tới cảnh giới cao hơn.


“Bởi vì cô đã ở trên đỉnh cao thế giới này. Và mọi người đều ngầm thừa nhận sức mạnh của cô. Không cần phải tranh cãi. Bởi vì cô thực sự là chúa tể.”


“…….”


“Tội nghiệp. Điều khiến cô bất hạnh nhất, chính là… cô là người mạnh nhất, là kẻ độc cô cầu bại trên thế giới này.” 


“…”


“Nhưng mà…” - Bae Hu-ryeong khoanh tay ngạo mạn - “Để ta cho cô xem một vị thần trong cõi người thực sự là như thế nào.”


Gongja  không lặp lại những lời này với Thiên Ma. Cậu cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy.


“Hừm.” 


Thiên Ma từ từ ngẩng đầu lên. Cơ thể của cô dựa vào Gongja  một chút.


Sau đó, cô ngồi dậy.


“Quả nhiên, danh hiệu kẻ mạnh nhất thế giới khác,  không phải là để trưng bày.” 


“Tất nhiên. Cô nghĩ ta là ai?”


Một bên là Thiên Ma huyền thoại. Giáo chủ mạnh nhất mọi thời đại của Ma Giáo.


Một bên là Kiếm Đế, võ sĩ mạnh nhất thiên hạ, đến từ Chính phái.


“Tốt. Ta sẽ xem xét ngươi một cách nghiêm túc.” 


“Đến đây nào”.


Một trận đấu nghiêm túc đã thực sự bắt đầu. Ngay bây giờ.


“Ta sử dụng thức đầu tiên của Hỏa Huyết Bạo Long, Bạo Kích Quyền để đánh vào cằm của ngươi.” 


“Cô đột nhiên hành động giống như Chính phái, không hiểu vì sao. Được, ta sẽ liên tục sử dụng thức thứ tám của Giáng Long Nhị Thập Bát Kỹ - [Phi Long Phù Vân] trong một giây. Trong khi một tay đang thu lại thành một nắm đấm, thì tay kia ta tung chưởng về phía cô.”


Một lượt.


“Ta sẽ sử dụng thức thứ ba của Tối Thượng Ám Kỹ - [Khuyết Huyết Chỉ], để tấn công vào yết hầu của ngươi và ngăn cản thế tấn công. 


“Ô! thật thú vị. Ta nên làm gì nhỉ? Ta có nên đỡ đòn không, hay là… Được rồi. Ta sẽ sử dụng Sinh Tử Giới cùng với [Nhập Mê Lộ] để biến chiêu”.


Một lượt khác.


Khi cuộc đấu trí tiếp tục, Thiên Ma bắt đầu cạn kiệt hơi thở.


Hơi thở trắng của mùa đông lại càng trắng hơn.


Thiên Ma khép tay trái lại và siết chặt đầu gối của Gongja. Với bàn tay phải, cô nắm chặt tay Gongja . Cô đang run rẩy. Sự run rẩy của Thiên Ma, thông qua bàn tay của cô ấy, đã truyền sang cậu.


“… Cô định giữ bàn chân bẩn thỉu của mình trên ngón tay của ta trong bao lâu? Ta sẽ xé nó ra với thức thứ hai của Thiết Thủ Thần Công – [Tam Trảo]” 

“Fuffufu… Ta chỉ hành xử tương xứng với ngươi thôi. Ngươi đúng là đồ nóng nảy. Ta sẽ ngay lập tức tung người và bay lên không trung bằng [Lăng Ba Vi Bộ], đồng thời sử dụng hình thức thứ tư của Bài Vân Chưởng – [Ưng Vân Thiên Giáng] để đánh vào yết hầu, xương ức và đan điền của ngươi cùng một lúc.


“Ta sẽ lùi lại ba bước với Thần hành bách biến!”


Thiên Ma có vẻ rất vui.


“Vì ngươi giả làm Chính phái, ta cũng nên thử bắt chước kỹ thuật của Ma giáo chứ nhỉ?”


Đó là chuyện đương nhiên.


Minh chủ Võ lâm chưa bao giờ thực sự là [đối thủ] của Thiên Ma.


Ông ta đúng là thành viên mạnh nhất của Chính phái trên thế giới này. Ông ta là người duy nhất có thể đối đầu với Thiên Ma. Nhưng, trong trận chiến cuối cùng, mọi thứ đã rõ. 

Khi cả hai chiến đấu với nhau bằng tất cả sức mạnh của mình, cuối cùng Thiên Ma đã chiến thắng một cách dễ dàng.


Chính xác hơn, ba năm nay, cô có thể chiến thắng bất kỳ lúc nào. 

Có lẽ đó là lý do tại sao Thiên Ma trì hoãn việc kết thúc trận đại chiến Chính Tà.


Cô giống như một đứa trẻ nâng niu một viên kẹo vì sợ nó sẽ tan ra.


Đó cũng là lý do tại sao trong kết thúc đầu tiên, Minh chủ Võ lâm đã xin lỗi Thiên Ma.


「Ta xin lỗi vì ta yếu hơn ngươi.」 

[Giết ta đi].


Không nhận ra điều đó, Gongja chỉ lặng lẽ truyền đạt lời của Kiếm Đế.


“Một hành động dại dột! Ta tấn công vào mặt ngươi với dạng thứ hai của Sát Long Kiếm!” 


“Chết tiệt! Ta sẽ vận Thiết Bố Sam để đỡ đòn, và xoay người tung Thiên Tàn Cước về phía bên kia của ngươi.”


“Ahaha!” 


Thiên Ma cuối cùng cũng bật cười. Đó không phải là một nụ cười buồn, cũng không phải là một nụ cười nhạt nhòa tưởng như sẽ bay biến mất. 

Đó là một tiếng cười rạng rỡ, được truyền đi từ trái tim đang đập thình thịch.


“Đệ tử à. Hồn ma của con rất mạnh đấy!” 


“……Vâng.” 


Bây giờ Gongja đã hiểu được cảm xúc của Minh chủ Võ lâm.


“Hắn ta có lẽ là người mạnh nhất mà ta biết. Này nhóc, con đã giấu con ma này ở đâu, và tại sao bây giờ con mới giới thiệu hắn với ta?” 


Gongja hơi khó chịu.


‘Mình chưa bao giờ thấy sư phụ phấn khích như thế!”


Chính xác hơn, Gongja  đã rất khó chịu.


“Ta vặn cánh tay của ngươi và ngăn chặn thế tân công của ngươi. Và ta lùi bốn bước với [Thần hành Bách biến]! 


“Ô kìa? Ngươi đã quay lại ba bước, và bây giờ ngươi lại lùi thêm bốn bước nữa. Ngươi đang định cúp đuôi bỏ chạy ạ? Ta đuổi theo bằng [Thê Vân Tung] của Võ đang, sau đó sử dụng Thiên Vũ Kiếm. "


“Ha! Kết hợp giữa [Kiếm Khí] và [Thiên Vũ] bất chợt? Ta đoán ngươi đã mệt mỏi khi phải chơi đuổi bắt rồi. Tốt thôi. Ta dùng [Kiệt Trảm] để hóa giải, sau đó dùng [Long Chiến Vu Dã] đánh liên tiếp vào huyện Bách Hội, Gáy, và cột sống!” 


Đối với Gongja… Trận đấu giữa hai người thật không thể hiểu nổi.


Gongja  thậm chí không thể tưởng tượng được cuộc chiến trong đầu.


Gongja  biết [Kiệt Trảm]. Tuy nhiên, cậu không biết [Long Chiến Vu Dã] là gì. Cậu biết [Lăng Ba Vi Bộ] là gì. Tuy nhiên, cậu không biết Bài Vân Chưởng – [Ưng Vân Thiên Giáng] là dạng gì.


Tất cả cứ lướt qua đầu Gongja , và cậu thậm chí không có đủ thời gian để cố gắng hình dung ra sự việc.


Cậu không thể xem trận đấu giữa hai người, dù cậu đang ở giữa họ.


“Được lắm, đúng là Thiên Ma! Tuyệt quá! Ta sử dụng Giới luật Sinh tử - [Bạo Vũ Điệp Hoa Kiếm] để né tránh và lùi lại, sau đó sử dụng [Thiên kiếm Tối Cường] để tấn công!”


“Không tệ. Không tệ chút nào nha!”


Gongja bất giác thở dài.


Nếu có thể, Gongja  muốn trở thành đối thủ của cô. Nếu có thể, cậu muốn độc chiếm hy vọng của cô và là người ban điều ước cho cô ấy. Cậu muốn chính mình mang tới cho cô ấy giây phút hạnh phúc cuối đời. 


Nhưng cậu ta không thể nhìn thấy diễn biến của cuộc chiến.


Những gì trôi trong đầu cậu đơn giản là:


“Tốt. Ta sẽ sử dụng kỹ thuật *** để tránh né”. 


“Ta sẽ dùng ***, dạng thứ ba của *** để tấn công.” 


Chỉ thế thôi



“Được rồi. Ta sẽ phản đòn bằng thức thứ hai, *** trong số  ***” 


“Ta sẽ học theo phương pháp  *** của  ***”


Những cái tên vô nghĩa.


“Tốt. Ta sẽ đâm vào huyệt  *** và  *** của ngươi bằng chiêu  ***!”


“Chắc ngươi đang vội. Ta sẽ né bằng cách sử dụng ***, sau đó sử dụng *** để nhắm vào cổ của ngươi.”


“Ta sẽ làm chệch hướng nó, sau đó sử dụng dạng thứ mười của ***, ***, để tấn công *** của ngươi! 


-Với ***, ta sẽ ***và *** Sau khi phản công, ta sẽ vặn *** bằng cách sử dụng *** trong ***”.


Thời gian trôi qua. Gongja vẫn đứng ngoài cuộc chơi của họ.


“Sau khi làm chệch hướng nó ……


Chính lúc đó.

Thiên Ma, người đang khó thở, nhìn lại cậu.


“……. “


Đột nhiên, thời gian như ngừng trôi.


Ánh mắt im lặng của Thiên Ma lưu lại trên khuôn mặt Gongja .


“……Đúng rồi”. 


Thiên Ma khẽ nở nụ cười.


“Đệ tử. Hôm nay rất lạnh”.


“……. “


“Mùa này tuyết liên tục rơi, thế nên khu vực này được biết đến như một cánh đồng tuyết vĩnh viễn. Cánh đồng tuyết là một chiến trường khắc nghiệt. Khi con bước tới, con thường bị lún xuống tuyết, vì vậy con phải liên tục sử dụng các kỹ năng di chuyển.”


Thiên Ma chạm vào cánh đồng tuyết bằng ngón tay của cô.


Lớp tuyết xốp lấm tấm trên đầu ngón tay của Thiên Ma.


“Vì vậy, một trận chiến trên tuyết luôn tập trung vào việc phá vỡ thế cân bằng của người khác. Đệ tử. Con hiểu không? Con không cần phải tìm cách chặt đầu người đó hoặc đâm vào tim họ. Đẩy kẻ đó, cho đến khi đối phương không thể giữ được kỹ năng di chuyển. Vậy là đủ.” 


“Đó là lý do tại sao hồn ma của con và ta đang cố gắng chiếm lấy không gian của nhau. Nếu con đánh cắp không gian của đối thủ, phạm vi di chuyển của hắn sẽ nhỏ  lại”.


Thiên Ma nói bằng giọng ân cần.


“Không phải vô cớ mà chúng ta thường xuyên sử dụng những cú đá. Nó không chỉ để tấn công đâu. Những cú đá làm tung tuyết và che khuất tầm nhìn của người kia. Mm. Đó là một cuộc chiến khá điên cuồng. Phải không?” 


Thiên Ma thì thầm vào tai cậu.


“Nhắm mắt lại.” 


Tay trái của Thiên Ma từ từ che mắt Gongja .


“Con có thể hình dung ra đối thủ của sư phụ không?” 


“……Vâng.”


“Đó là một người mạnh mẽ và cơ bắp. Anh ta là một người đàn ông to lớn. Anh ta gần gấp đôi kích thước của ta. Đúng không?” 


Trong đầu Gongja  hình dung ra Bae Hu-ryeong.


“Đúng. “


“Sư phụ của con chỉ như một cành cây nhỏ đang thở dốc. Anh ta đang thúc giục sư phụ con tấn công và mỉm cười tự tin. Phải, hình thể giữa hai chúng ta quá chênh lệch. Tất nhiên anh ta có quyền tự tin….” 


Thiên Ma càng nói nhiều, hình bóng của Bae Hu-ryeong trong tâm trí Gongja càng rõ ràng hơn.


“Làm thế nào để vượt qua sự khác biệt về hình thể tự nhiên của chúng ta? Ta phải chấp nhận nó. Hãy chấp nhận nó, nhưng hãy nghĩ đến điểm mạnh của bản thân. Ta có thể di chuyển nhanh hơn anh ta. Hơn hết, ta quen thuộc hơn với cánh đồng tuyết. Và ta thành thạo trong việc sử dụng các kỹ năng của mình, trên cánh đồng này…”

“Đúng.” 

“Một trận chiến dài hơi. Đệ tử có hiểu không? Ta đang hướng tới một trận chiến dai dẳng”.


Thiên Ma cười, rồi nói một cách tinh nghịch,


“Nhưng hồn ma đó nhìn thấu ý định của ta. Anh ta trở nên mất kiên nhẫn. Thanh kiếm của anh ta cắt nhanh hơn. Anh ta đang chạy về phía ta như một con lợn rừng—. “


“…”


“Nhưng không có gì phải sợ hãi. Ta đã thấy trước điều này. Ta lùi lại, nhẹ nhàng, lui về phía sau—. 


Đôi mắt của Gongja chớp chớp.


“Ta kéo anh ta vào.” 


Phong cảnh đã được vẽ ra trước mắt cậu.


“Ta tiếp tục đi lùi lại. Bước chân ta tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng. Anh ta hành động như một con lợn rừng, lao vào và hất tuyết xung quanh theo mọi hướng—“ 


Kim Gongja như đang nhìn thấy một cánh đồng tuyết vĩnh viễn.


Ở đó, có Thiên Ma đang lùi lại.


Có Bae Hu-ryeong đang lao tới.


“—Hoa tuyết bay theo mỗi bước chân của chúng ta”.

Bây giờ, Gongja bắt đầu nhìn thấy những thanh kiếm của họ.


Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 83

Chương 82

Chương 81 - Phần 2

Chương 81 - Phần 1

Chương 80

Chương 79

Chương 78

Chương 77

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1




2 comments:

Powered by Blogger.