Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 75: Dự định của Kim Gongja

 

“Ban đầu có chín kiếm thức trong Thiên Kinh Ma Kỹ” -  Thiên Ma  nhận xét sau khi nhìn thấy Gongja trong trận chiến - “[Ngạ Trảm], kiếm thức mà cậu vừa sử dụng, chỉ là thức đầu tiên. Ta nghĩ là cậu đã biết điều này.”

 

“Vâng.”

 

“Sau nỗi đau của cơn đói là nỗi đau của cơn khát”.

 

“Vậy là… chết khát?”

 

“Đúng. Đứa trẻ ngoài Quan Ải. Cậu đã thể hiện [Ngạ Trảm] khá ổn. Vì vậy, nếu cậu cống hiến hết mình cho việc tập luyện, cậu sẽ trở nên giỏi…”

 

“Chờ một chút” - Gongja  giơ tay lên - “Vui lòng đợi chút đã”.

 

Gongja cảm thấy hơi ngần ngại, nhưng cậu buộc phải đưa tay lên.

“… Sao vậy?”

 

“Vừa rồi ngài nói gì cơ? Khá ổn?”

Thiên Ma ngậm miệng lại.

 

“Buồn quá. Tôi nghĩ rằng mình đã làm rất tốt. Vậy mà Thiên Ma vẫn xem thường nỗ lực của tôi. Ôi! Tôi xin lỗi... Đột nhiên, niềm tin và ý chí của tôi đang biến mất!”

 

“Cậu…” – Khóe miệng Thiên Ma co giật - “… Được thôi, ta sẽ thừa nhận điều đó. Cậu đã trình diễn [Ngạ Trảm] một cách khéo léo. Nhưng đừng vì thế mà nghĩ rằng Thiên Kinh Ma Kỹ là thứ đơn giản…”

 

“Xin lỗi? Ngài nói gì? Tôi đã làm điều đó [một cách khéo léo]?” 

 

“Cậu muốn quấy rối bổn tọa bằng cách bắt bẻ câu chữ?!” - Thiên Ma nhíu mày - “Có vẻ như cậu muốn ta cúi đầu tung hô cậu sao? Tên tiểu tử này đúng là không biết điểm dừng! Tôn ti trật tự giữa sư phụ và đồ đệ ra sao, cậu cũng không biết hả?”

 

Ngay khi cô ấy nói đến đó…

Gongja nói một cách thản nhiên, rõ ràng là đang chờ sẵn.

 

“Ồ, vậy có nghĩa là cô nhận tôi là đồ đệ, đúng không? Thiên Ma-nim? Không phải là người ngoài mà là đệ tử nội môn, đúng không? Đệ tử đích thực, chuẩn không cần chỉnh!”

 

Thiên Ma lại không thốt nên lời.

 

Một giây. Hai giây.

 

Sau một khoảng lặng, miệng cô từ từ mở ra.

 

“Ngưng nói nhảm. Tiểu tử. Từ bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi, nên ngươi phải tập trung vào”. 

 

Gongja khẽ mỉm cười.

 

‘'Đúng như mình nghĩ.'’

 

Thiên Ma đang buộc bản thân mình không để ý đến lời nói của Gongja . Gongja  có thể biết sự chân thành của cô ấy dừng lại ở đâu.

 

''Cô thực sự sẽ không thừa nhận rằng mình là đệ tử của cô ấy ngay cả khi cô ấy phải chết.''

Thiên Ma đã coi Gongja  là một đệ tử. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ nói những lời kiểu như [ta sẽ nhận cậu làm đệ tử của ta].

 

Kiếm Đế và Gongja  cãi nhau thường xuyên, nhưng Thiên Ma thì khác. Đối với Thiên Ma, hay nói cách khác là đối với hầu hết nhân sĩ võ lâm, mối quan hệ giữa thầy và trò rất thiêng liêng và sâu đậm.

 

Chính sự sâu đậm đó có thể trở thành gánh nặng đáng sợ.''

 

Vì vậy, Giáo chủ của Ma Giáo đã không thừa nhận rằng Gongja  là đệ tử của cô ấy.

 

Cô ấy đang do dự.

 

Gongja  là người như thế nào? Cô ấy chỉ mới gặp Gongja, thậm chí Gongja  cũng không đến từ khu vực Trung Nguyên. Một kẻ lạ mặt như vậy, có được phép bước vào trong trái tim cô không?

Liệu cô ấy có thể nhận thêm hy vọng vào cuộc sống của mình hay không?

 

Tô Bạch Hương, giáo chủ của Ma Giáo, đang cảm thấy mâu thuẫn, và vì vậy cô ấy đã do dự.

 

“Lắng nghe một cách cẩn thận. Nếu cậu đã học được [Ngạ Trảm] thuần thục đến mức đó, cậu có tư cách để tiếp nhận giáo lý của môn phái. Nhưng…

 

Mặc dù cô ấy đang cố tỏ ra bình thản, nhưng…

''Cửa sổ trạng thái.'' -  Gongja lẩm bẩm.

Đúng như dự đoán, nội tâm phản chiếu trong mắt Gongja  lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác.

 

+

 

Tên: Tô Bạch Hương

Hảo cảm: 51

Thể loại yêu thích: [Võ thuật]

Thể loại bị ghét: [Cổ điển], [Thần thoại], [Lịch sử], [Truyện cổ tích]

Nhân vật yêu thích: [Thường dân], [Đối thủ]

Nhân vật bị ghét: [Kẻ áp bức], [Kẻ lừa dối], [Kẻ ăn chơi]

Cốt truyện yêu thích: [Trận chiến sinh tử]

Cốt truyện căm ghét: [Chạy trốn], [Lãng quên], [Cái chết vô nghĩa]

 

Trạng thái tâm lý: [Mình có nên nhận cậu ta làm đệ tử không? Thời gian của mình cũng sắp hết rồi… Ah, không. Đó là một ý tưởng ích kỷ! Mình phải dốc sức đối đầu với Nam Cung Ân. Dù có chuyện gì xảy ra thì cuối đời mình cũng đã có đồ đệ…. Không, không được!]

+

 

 

Gongja  mỉm cười trong lòng.

 

''Hãy cân nhắc nhiều hơn đi.''

 

Những suy nghĩ của Thiên Ma khiến Gongja hài lòng.

 

 ''Hãy rung động hơn đi.''

 

Vì cậu đã thành công trong việc dẫn cô ấy tới ngã ba đường.

Liệu Minh chủ Võ lâm và cô ấy có tiếp tục Cuộc chiến Chính Tà trong vô vọng? Hay cô ấy sẽ thu nhận một đệ tử và dốc sức lưu truyền học thuyết của Ma Giáo cho thế hệ tiếp theo?

 

Cô ấy sẽ thoát khỏi [cái chết vô nghĩa] bằng con đường nào?

 

‘'Dù sao đi nữa, xin đừng để cuộc sống của cô trôi đi như thế này.'’

 

Lời nói của Gongja  nhẹ nhàng như hơi thở.

'Ngay cả khi thế giới diệt vong và cô chỉ còn lại một mình trên thế giới này, tôi vẫn muốn cô sống. Tôi ước cô sẽ sống sót. ‘

Nhưng cậu chỉ dám thì thầm.

‘Tôi muốn trở thành lý do để cô sống lâu hơn một chút.’

Dù Gongja  nói ra chăng nữa thì chúng cũng chẳng mang lại trọng lượng gì. Bởi vì những lời nói này chưa đủ sức nặng.

cả Gongja  và Thiên Ma đều vẫn chưa đủ cố gắng để nói những gì họ muốn nói.

 

Chưa đến lúc quyết định. 」- Thiên Ma trong lòng thầm nghĩ.

 

‘Mình phải tìm cách ép cô ấy đưa ra quyết định.’ - Gongja  nhíu mày.

 

Trong lúc đó…

 

“…….”

 

“…….”

 

Thiên Ma và Gongja vẫn đang đối mặt với nhau.

Vì thế, cô ấy lên tiếng:

“Đứa trẻ đến từ bên ngoài Vạn Lý Trường Thành. Cậu trông không tập trung. Cậu có nghe ta nói không?”

 

“Có chứ!” - Gongja nhe răng cười - “Tất nhiên là tôi đang tập trung. Ý cô là sao?”

 

“Đây không phải là lúc để đùa. Ta nghiêm túc đấy. “

 

“Tất nhiên. Tôi xin thề với bất cứ ai, dù là Ngọc Hoàng hay Diêm Vương”.

 

Thiên Ma mở miệng sau khi đi tới đi lui mấy lần.

 

“Tốt thôi. Thấy cậu tự tin tràn trề như vậy, có lẽ cậu có thể thực hiện bài thi tiếp theo được rồi”.

 

Thiên Ma phủi tuyết rồi đứng dậy.

 

Cô ấy bắt đầu đi đâu đó.

 

“Đừng đi theo ta. Ta đang bận.”

 

Nói rồi cô ấy bỏ đi. Thiên Ma đi trên cánh đồng tuyết, nhưng trên tuyết không còn dấu chân. Chỉ có một bóng người mỏng manh lướt trên con đường băng giá.

Đó chính là kỹ năng khinh công cực hạn — Dù cô ấy đang phải dùng khí điều khiển thân thể.

 

Đột ngột…

 

“Ta muốn đấu với cô ấy!” - Bae Hu-ryeong lên tiếng - “Ta muốn thử đánh với cô ấy một trận, dù chỉ là giao hữu cũng được!”

Gongja ngạc nhiênquay mặt về phía anh ta.

 

'' Cái gì?''

 

“Cậu điếc à? Ta nói ta muốn đấu với cô ấy. Một cuộc chiến”,

 

Đó là lần đầu tiên cậu thấy Bae Hu-ryeong trông như vậy.

 

“Mẹ kiếp. Chết tiệt, chết tiệt!” – Mắt Kiếm Đế sáng lên - “Cậu biết không, Gongja ! Trong thế giới mà ta sinh ra, Ma Giáo cực kỳ yếu! Những tên đó chỉ dám ẩn nấp trong bóng tối! Có một gã cũng tự xưng là Thiên Ma, nhưng ta đã đánh hắn cắm đầu xuống đất và đổi tên gã thành Địa Ma! Mẹ kiếp!”

 

Có gì đó thật khác lạ.

 

Vẻ mặt hiện tại của Kiếm Đế không giống như những lần anh ấy thua cược với Gongja .

Đó là sự háo hức, phấn khích xen lẫn quằn quại tức giận.

 

“Ta thực sự ghen tị với tên khốn Minh chủ Võ lâm kia! Hắn có một đối thủ tuyệt vời!”

“…”

“Nếu là ta thì, chúng ta sẽ có một trận chiến hoàn hảo! Cả hai sẽ leo lên một đỉnh núi tuyết và uống một bát rượu gạo! Sau đó, cảm tạ nhau và xông vào một trận chiến quyết tử! Đó là định mệnh hoàn hảo mà tất cả các chiến binh tìm kiếm!”

 

Khát vọng chiến thắng. Tinh thần cạnh tranh. Tinh thần chiến đấu. Tất cả đều bủng nổ trên mặt anh ta.

“Argggg, khốn kiếp! Giá như mình không phải là một hồn ma!”

 

“…….

 

Gongja  im lặng ngậm miệng.

Cậu chống cằm suy tư. Đầu Gongja  ngập tràn những suy nghĩ, vì vậy Gongja  cần phải dùng tay nâng đỡ nó.

 

“Hả? Gongja, cậu sao thế? Cậu trông giống như một thây ma đang tự hỏi tại sao lại bị gọi là thây ma. Cậu đang hờn dỗi ta à?”

“…… Chính là chuyện này”

 “Hả?“

“Tôi nói rằng đây chính là đáp án!” - Gongja  nhanh chóng ngẩng đầu lên - “Nếu tìm ra cách chữa bệnh zombie…. Thậm chí nếu tôi được công nhận là đệ tử chính thức của Thiên Ma…. Tốt đấy. Mọi thứ đều tốt, nhưng… tôi cảm thấy chỉ như vậy thôi là không đủ. May thay, anh đã cho tôi đáp ánh chính xác nhất!”

“Huh?”

 

“Làm tốt lắm, Kiếm Đế.” - Gongja  bật cười.

 

Vì lý do nào đó, Kiếm Đế nhìn Gongja  và lùi lại.

 

“Có chuyện gì vậy?” – Gongja cười tươi.

 

“Không có gì… Chỉ là… Mỗi lần cậu biểu hiện như vậy, ta lại cảm thấy có điềm xấu. Có thể là chuyện xui xẻo hoặc thứ chết tiệt gì đó, mẹ kiếp!”

 

“Nhưng tôi tôn trọng Kiếm Đế-nim rất nhiều, từ tận đáy lòng mình. Anh biết điều đó, phải không?”

 

“Cám ơn. Nhưng cậu đừng nói nữa được không, ta sẽ sợ đến mức đấm vào mặt của cậu đấy!”

“Hừm.” - Gongja  chắp tay sau lưng và nhìn về phương trời xa xăm - “Thực ra, giữa hai ta có một món nợ chưa trả.”

 

“…….” - Bae Hu-ryeong ngập ngừng - “… Nợ? Nợ gì? Ta là một con người chính trực và sòng phẳng, cả đời này chưa bao giờ nợ nần ai. Ối giời ơi, thằng nhóc Zombie này lại muốn lừa ta đây mà!”

“[Hãy cá là tôi sẽ chết bao nhiêu lần khi leo lên tầng 19].

 

“…….”

 

“Kiếm Đế-nim của chúng ta dám cá rằng tôi sẽ chết hơn 100 lần. Tôi cá rằng tôi sẽ chết ít hơn 99 lần.”

 

“…”

 

“Phải không?

 

Nụ cười của Gongja  trở nên sắc nét hơn.

 

“Không, chuyện đó đã lâu rồi…”

 

“Nếu trí nhớ của tôi là chính xác, thì tôi đã thành công sau 97 lần”.

 

“…….”

 

“Nếu các phép tính của tôi không sai, 97 nhỏ hơn 99. Đúng không?”

“…….”

 

“Kiếm Đế-nim.”

 

“Tại sao cậu lại nhìn ta…?”

 

“Hãy làm theo một yêu cầu của tôi”.

 

Bae Hu-ryeong nhăn nhó trông như thể anh ấy sẽ khóc:  “Được thôi, đồ khốn nạn…”

 

Ngay lúc đó….

 

Thiên Ma đã trở lại.

 

Cô đã bỏ đi một mình khi băng qua cánh đồng tuyết, nhưng khi quay lại, cô ấy cõng một thây ma trên lưng. Giống như thây ma biết bắn chưởng, thây ma này mặc đồng phục màu đen.

“Trong giáo phái của chúng ta, có một nhóm thành viên ưu tú được gọi là Huyết ma. Đó là đơn vị chiến đấu tốt nhất được tạo ra từ những kiếm sĩ và thương thủ vĩ đại nhất. Họ là những người chỉ tồn tại để thực hiện các mệnh lệnh của ta.” 

 

Nói cách khác, đối thủ thứ hai của Gongja là một thành viên trong số đó.

 

Gongja nhanh chóng thủ thế với Thánh kiếm.

“Lần trước là một cao thủ, và lần này là một trong những chiến binh ưu tú nhất? Mức độ khó càng ngày càng cao.” 

 

“Đừng lo lắng. Ta đã chọn một đứa trẻ phù hợp với trình độ của ngươi. “

 

Thiên Ma có lẽ đã đi tìm [đối thủ hoàn hảo cho Gongja]. Có lẽ cô ấy đã tìm kiếm rất lâu trên cánh đồng tuyết. Đi qua hàng trăm thây ma, từng cái một.

 

Đó là một sự cân nhắc chu đáo.

 

Đó là một cử chỉ chân thành.

 

Gongja  biết ơn cô và coi đây như một loại lời khen.

 

“Những gì cậu phải thể hiện không khác gì so với sáng nay. Chiến đấu với Cương Thi … 

 

“Trong lòng chỉ có cơn khát. Chỉ có nỗi đau của cơn khát nên ở nơi đó.

 

“Hừm.” - Thiên Ma mỉm cười - “Đúng vậy. Không có cảm xúc hoặc suy nghĩ nào khác ngoài cơn khát được phép xuất hiện trong tâm trí của cậu!”

 

“Được rồi!” - Gongja  lao về phía trước, lòng tràn ngập vui mừng - “Tôi sẽ cho cô thấy một cái gì đó tuyệt vời aga—

 

[Bạn đã chết.]

 

[Bạn đang lùi về 24 giờ trước.]

 

“Nó mạnh một cách kỳ lạ! Chết tiệt!”

 

Đúng là Gongja  đã cho thấy một cái gì đó.

 

Là… một trận thua siêu nhanh!

Nhưng không có thời gian để nuối tiếc. Cậu phải bắt đầu lại mọi thứ.

 

“Nhà giả kim. Dược Vương. Hãy nghiên cứu để điều trị virus Zombie theo hướng như thế này… “

 

“Ôi chúa ơi! Nó giống như nghiên cứu của tôi! Không, nó giống như nghiên cứu của tôi được tổ chức và sắp xếp giống một cách chỉnh chu như quý tộc!”

“Cái gì thế này? Tử Vương, cậu cũng đến từ Thung lũng Silicon? Đây chính xác là cách tôi sắp xếp mọi thứ… 

 

Trước hết, cậu cập nhật các kết quả nghiên cứu điều trị.

 

Tiếp theo, cậu quyết định nhốt mình trên đỉnh núi tuyết để thực hiện một số khóa huấn luyện khép kín.

 

“Bách Quỷ Phục Sinh!

 

Giống như lần trước, cậu đã ra lệnh cho Preta thu thập thêm những cương thi. Lần này là tìm xác chết khát chứ không phải vì đói, nói chung cũng không khác lắm.

 

“Phân tán đi. Hãy phân tán và thu thập những xác chết khát.”

 

“Vâng, thưa chủ nhân. Theo sự chỉ huy của ngài.”

 

Tuy nhiên, so với lần hồi quy trước, có một sự thay đổi.

 

“Ta còn có một điều nữa muốn nhờ ngươi”.

 

Preta nghiêng đầu: “Vâng, theo yêu cầu của ngài…”

 

“Thi thoảng ngươi sẽ thấy những Cương Thi biết sử dụng võ thuật ở đâu đó quanh đây”.

Gongja nhắc đến những cương thi ở quanh đây, chứ không đề cập đến ''khu rừng xác sống'' mà họ đã thấy ngay khi rơi vào thế giới này.

Trong suốt 3 năm gần đây. Thiên Ma và Minh Chủ Võ lâm đã lạc mất rất nhiều cương thi.

Khi trận bão tuyết kéo dài nhiều ngày không nghỉ. Khi ngày không đến và đêm kéo dài.

Thiên Ma từng về 'những kẻ mất tích''. Và Cậu đang ra lệnh cho Preta tìm những kẻ đó.

 

 “Tìm các thành viên của Ma Giáo trong bộ đồng phục màu đen của họ. Tìm những chiến binh Chính phái trong bộ võ phục sáng màu của họ. Dù cách xa một trăm hay ba trăm dặm, cô phải thả những bộ xương ra và tìm thấy chúng… “

 

Preta tỏ vẻ khó hiểu: “Ngài đang cố gắng cứu những sinh mạng đó để làm gì…?

 

“Đây là một thế giới đang chết, nhưng có hai người vẫn đang chiến đấu. Họ muốn có tạo ra một kết cuộc đúng đắn cho cuộc chiến của họ và thế giới này. Thật không may, tình hình hiện tại chỉ giống như một trò chơi trẻ con”.

Gongja  nhìn lên bầu trời đêm.

 

“Họ muốn thấy một kết thúc đẹp, vì vậy ta sẽ chuẩn bị cho một cuộc chiến thực sự.”

 

“Một cuộc chiến thực sự?”

 

“Đúng vậy.” - Cậu mỉm cười, cảm thấy mình như ông già Noel đang chuẩn bị món quà Giáng sinh - “Ta sẽ chuẩn bị một cuộc đại chiến thực thụ giữa Chính phái và Ma Giáo”.


Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


No comments

Powered by Blogger.