Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 37: Nhà Tiên Tri
Ngày hôm sau.
Kim Gongja đứng trên cánh đồng trống
và nhìn vào điện thoại của mình.
Chẳng có ma nào ở đây cả. Các thợ
săn của Babylon đều có mặt tại quảng trường để chào đón lễ hội.
Giống như lần hồi quy trước.
À, vẫn có vài điều gì đó khác biệt.
Anh chăm chú nhìn vào tin tức hiện lên trên điện thoại của mình.
[Tin nóng!] Tầng 11, sẽ xảy ra đại chiến bang
hội? Hội Hắc Long đang tập hợp tất cả các thành viên của họ.
[Các Bang hội đang tạo nhóm và căn dặn
thành viên!]
[Truy Tà Giáo nói rằng, các thợ săn
phải lập nhóm trước khi lên tầng 11. Nguồn thông tin vẫn là một bí ẩn…]
Thế đấy. Thế giới đang thay đổi, dù
chỉ một chút.
Vì sự can thiệp của anh.
Và nó sẽ tiếp tục thay đổi.
"Hừm."
Kiếm Vương lững lờ tiến tới. Sau
lưng ông, mọi người hò hét vang dội trong thành phố.
[00:01:31]
Chiếc đồng hồ đang lơ lửng trên
không trung vẫn đếm ngược.
Bầu trời xanh, tiếng nói của mọi người
và chiếc đồng hồ. Kiếm Vương bỏ lại tất cả mọi thứ và lặng lẽ tiến về phía Kim
Gongja.
"Ngươi thực sự đi một
mình?"
Ông ta dừng lại.
“Ngươi tự tin có thể tự mình chống lại
ta? À phải, một kẻ sát nhân khủng khiếp như ngươi chắc chắn phải là một kẻ tự
tin. "
Đôi mắt ông ấy nhìn thẳng vào Kim
Gongja. Chỉ có sự thù hận và căm ghét. Như đang nhìn một kẻ sát nhân hàng loạt.
“Kim Zombie?”
“···.”
“Cậu ổn chứ?”
Kim Gongja thầm gật đầu trong lòng.
Thế rồi, anh lên tiếng: "Kiếm Vương. Tôi có vài điều muốn nói với
ông."
“Nói đi. Nếu là lời trăn trối của
ngươi, ta sẽ nghe”.
"Tôi biết tại sao ông làm như
thế này."
Kiếm Vương cười khẩy: “Ồ, giờ ngươi
định giả vờ hối lỗi ư?”
"Ông hành động như thế là do kỹ
năng của công."
"····" - Gương mặt của Kiếm
Vương đanh lại - "Ngươi ... làm thế nào mà?"
“Hãy tin tôi.”
Chà, câu này nói thì dễ nhưng làm
thì không dễ chút nào. Mọi người đều có sự cứng đầu của họ. Kiếm Vương cũng vậy,
ông ta tin vào kỹ năng [Nhãn quan Thám tử] của mình. Đó là lý do khiến ông ta cứng
đầu như vậy.
Kim Gongja phải thuyết phục ông ta từ
bỏ niềm tin đó, từ bỏ cách suy nghĩ đó.
Chuyện này rất khó. Nhưng anh tin là
mình sẽ làm được.
Chỉ hơi đau một chút thôi.
Anh nắm chặt tay lại và nói:
“Kiếm Vương-nim. Tôi là một nhà tiên
tri. "
"Gì?"
“Tôi có một kỹ năng tiên tri mọi thứ.
Nếu tình hình tiếp diễn như thế này, ông sẽ tìm cách giết tôi, và tôi sẽ hỏi tại
sao ông làm thế. "
"····"
“Sau đó, ông nói rằng ông có một kỹ
năng gọi là [Nhãn quan Thám tử] và có con số [4093] trên đầu tôi."
Đó là một lời nói dối.
Nhưng Kim Gongja mặc kệ, anh cần phải
thuyết phục ông già này.
[00:00:00]
Đồng hồ trên bầu trời đang chuyển
sang số không. Pháo hoa đang nổ. Anh có thể nghe thấy tiếng cổ vũ ở thành phố.
Nhưng ở đây, ông già và anh vẫn nhìn
nhau.
Sau một khoảng lặng, Kiếm Vương nói.
"Đoán đi."
"Gì?"
“Ta đang giấu tay trái sau lưng. Và ta đang giơ ngón tay. Nói xem ta
đang giơ bao nhiêu ngón tay. “
Ra thế. Ông ta
khá thông minh. Đây là cách để ông ấy kiểm chứng.
Nhưng Kim
Gongja cũng đã đoán được chuyện này.
“Nếu ngươi
không thể đoán được, nghĩa là ngươi…”
Có lẽ Kiếm
Vương đã sẵn sàng để tấn công.
Nhưng… Trước
khi ông ta nói hết câu, Kim Gongja đã lấy ra một con dao găm. Không chút do dự,
anh cắt cổ mình.
"???!"
Đôi mắt của Kiếm
Vương mở to. Ông thực sự bất ngờ và sững sờ trong 1 giây. Nhờ 1 giây đó, anh đã
tự sát được.
Và.
[Bạn đã chết.]
[Bạn đang quay
về 24 giờ trước.]
Một lần nữa,
Kim Gongja bắt đầu một ngày của mình.
Anh gặp các Chủ
hội, rồi cùng Thánh hiệp sĩ đi vào con hẻm. Rồi họ gặp Kiếm Vương.
Và khi đồng hồ
điểm [00:00:00], họ lại đứng ở cánh đồng.
"Đoán
đi."
Bài kiểm tra của
Kiếm Vương đã bắt đầu.
Nhưng lần này,
Kim Gongja bình thản lên tiếng, như thể anh đã chờ sẵn.
“Ông đang cố giấu
bàn tay của mình ra sau lưng.”
"····"
“Ông đang định
hỏi tôi xem, ông giơ bao nhiêu ngón tay lên. Kiếm Vương, giết tôi ở đây thì rất
dễ. Nhưng ông sẽ không thể chinh phục tầng 12 như thế này. Rất nhiều người sẽ mất
mạng ”.
"…chờ
đã." - Kiếm Vương nói - “C-chưa đủ. Biết đâu ngươi có một kỹ năng khác. Ví dụ như thấu thị hoặc thứ gì đó… ”
Ok. Kim Gongja biết mà.
Anh lại vung dao lên.
[Bạn đã chết.]
[Bạn đang quay về 24 giờ trước.]
Kim Gongja lại tới bãi đất trống. Anh lại nói rằng mình là nhà tiên tri.
Anh lại nói rằng ông đang giấu tay sau lưng. Tất nhiên như thế chưa đủ để thuyết phục ông già đó.
Ông ta lại lắp bắp:
“C-hưa đủ. Biết đâu…"
Nhưng lần này, Kim Gongja ngắt lời ông: "Được rồi, ông đang nghĩ rằng
tôi có một kỹ năng khác. Ví dụ như khả năng thấu thị hoặc thứ gì đó."
Lần này, Kiếm Vương ngậm miệng lại.
Trong khi đó, Kim Gongja nói một
cách bình tĩnh.
“Kiếm Vương-nim. Làm ơn tin
tôi."
"····"
“Ông không thể giết tôi ở đây. Kỹ
năng tiên tri của tôi nói rằng, nếu ông làm thế thì vô số người vô tội sẽ chết
trên tầng 12. Thật đấy. Tôi không cần ông buông tha cho tôi mãi mãi. "
"…Thế ngươi muốn gì?"
"5 ngày."
Kim Gongja nhấc ngón tay lên.
“Xin đừng giết tôi trong vài ngày tới.
Hãy đi theo tôi, và tận mắt đánh giá xem tôi có đáng chết không. ”
Kiếm Vương im lặng. Kim Gongja biết
rằng ông ấy đang do dự.
Và anh biết mình phải tung đòn cuối
cùng.
"Ông vẫn không tin tôi."
"····"
“Nhưng kỹ năng của tôi bảo rằng, nếu
tôi nhắc đến tên người này, ông sẽ tin."
“… Đó là gì?”
Kim Gongja mỉm cười.
"Kiếm Đế."
Đôi mắt của ông già mở to.
Kim Gongja bình thản nói: “Tôi không
biết đó là ai, nhưng kỹ năng của tôi nói rằng lần này ông sẽ tin”.
"····"
Tiếng hò reo vẫn đến từ thành phố
xa. Thậm chí Kim Gongja có thể nhìn thấy hình ảnh của nữ thần đang hạ xuống.
Khi nữ thần từ từ biến mất, Kiếm
Vương lên tiếng.
"5 ngày. Chàng trai trẻ. ”
"Vâng."
"Tốt."
Kiếm Vương nhìn vào mắt anh.
“Ta sẽ theo dõi cậu trong 5 ngày. Ta
sẽ quan sát cậu nói và làm mà không bỏ sót điều gì. Sau đó, ta sẽ quyết định
xem cậu có nói dối hay không. "
"····"
"Thế đủ chưa?"
"… Tốt. Thế là đủ rồi." –
Kim Gongja cúi đầu - "Cảm ơn ngài."
Tất cả các điều kiện đã hoàn tất.
Đầu tiên, nhận được lời hứa từ các
Bang chủ.
Thứ hai, ngăn cản Kiếm Vương giết
anh ngay lập tức.
Thậm chí còn đạt được điều thứ ba,
giành được sự tin tưởng của Kiếm Vương.
Bây giờ, ngay cả khi họ cùng nhau
leo lên đến tầng 12h, Kiếm Vương và các Bang chủ sẽ không đối đầu với nhau nữa.
Những người thợ săn vô tội cũng
không chết.
“Vậy thì, Kiếm Vương. Hẹn gặp lại
ngài ở chặng tiếp theo ”.
Kiếm Vương đang nhìn anh một cách kỳ
lạ, nhưng anh không thể nghĩ quá nhiều. Anh cần phải xử lý việc khác.
"Truyền tải."
Ánh sáng trắng bao quanh anh.
Cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, anh
nghĩ thầm.
"Bây giờ tất cả những gì cần
làm là săn Quỷ vương."
Thế giới đã thay đổi.
'Hãy chờ ta.
Vua quỷ.'
Và thế giới sẽ còn thay đổi.
Leave a Comment