Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 78: Nghi lễ bái sư

 

 “… Baraya, baraya, agabaraya…

 

… Trái tim là một ngọn nến, vì vậy hãy đốt cháy nơi này…”

 

Đây là những lời cầu nguyện đã được lưu truyền từ thời cổ đại.

 

Nếu các nhà sư tụng kinh A Di Đà, thì những người sùng bái Ma Giáo tụng kinh Baraya.

 

“… Baraya, baraya, agabaraya…

 

… Trái tim là một ngọn nến, vì vậy hãy đốt cháy nơi này…”

 

Không ai biết ''baraya'' nghĩa là gì. Tô Bạch Hương cũng không biết. Ông già đã đưa Tô Bạch Hương đến Ma Giáo không biết. Họ học thuộc lòng mà không hiểu gì cả.

Đối với Tô Bạch Hương, Baraya là một bài hát dành cho mọi người. Chính xác hơn, đó là một tiếng hét. Tiếng la hét ban đầu không có ý nghĩa. Thế nên bài hát của mọi người cũng chẳng cần phải có ý nghĩa.

Bởi vì người ta có thể ghi nhớ nó mà không cần hiểu.

Giống như cách mọi người có thể hét lên mà không cần suy nghĩ.

Dù là một văn nhân, dù là một kẻ giang hồ, dù là một thường dân hay một kẻ ăn mày, đều có thể hét lên.

“… Baraya…

 

… Baraya…

 

… Agabaraya…”

 

Tiếng hét là một thứ phổ biến ở tất cả các quốc gia trên thế giới.

 

Chính là thế giới mà Tô Bạch Hương đang nhìn.

 

“Ta không còn gì để dạy con nữa.” - Ông già nói - “Đã đến lúc con nên đi.”

 

“Con nên đi đâu đây?”

 

Tô Bạch Hương hỏi. Một giọng nói nhẹ nhàng.

Đứa trẻ 11 tuổi đã không còn nữa. Cô ấy đã trưởng thành.

Tóc đen, mắt đen, trang phục phục đen. Người phụ nữ tối như một tấm màn trong đêm.

 

“Phải hỏi con mới đúng. Con muốn đi đâu?”

 

“Con muốn đến nơi mà người ta chết đói.” -Tô Bạch Hương đáp - “Con muốn đến nơi có kẻ khát, nơi có kẻ ngộp thở, nơi có người lạnh giá, nơi có người bệnh tật, nơi bị áp bức, nơi có người bị thiêu đốt.”

Ngừng một lát, Tô Bạch Hương nhìn vào không trung.

“Đó là nơi con muốn đến.”

“…….’

Bên ngoài chánh điện vang lên tiếng cầu nguyện. Những người sùng bái Ma Giáo đang cúi đầu khi họ cầu nguyện. Những giọng nói của họ. Sự run rẩy của họ.

“Baraya, baraya, agabaraya… “

Âm thanh rung động và đi xuyên qua sàn gỗ.

 

“Vậy thì, Bạch Hương.” - Ông già mở miệng - “Con có thể đi bất cứ nơi nào con muốn”.

 

Năm đó, Tô Bạch Hương 21 tuổi.

 

Cô ấy xuất hiện trong thế giới Võ lâm.

 

Mùa đông năm đó, 31 võ tướng hung bạo, 47 quan tham ô lại trong triều và 55 thành viên của các gia tộc quyền thế ở các tỉnh, đã bị giết.

 

***

 

“Truyền thống của giáo phái chúng ta rất đặc biệt.”

 

Thiên Ma lặng lẽ rút lui. Cô chúc mừng Minh chủ Võ lâm và Độc Xà. Sau đó, cô ấy bắt đầu dẫn Gongja  đi đâu đó.

Chỉ có hai người.

 

“Tiểu tử. Cậu có biết làm thế nào để làm lễ không?”

 

“Không. Tôi không biết.”

 

“Trong môn phái của chúng ta, khi một đệ tử bái sư, hắn phải cúi đầu chín lần.”

 

Nơi họ hướng đến là một hang động. Một hang động mờ mịt bởi suối nước nóng. Gongja  đã quen với những hang động như thể chúng là ngôi nhà của chính mình, nhưng nơi này thật lạ lẫm.

 

Đó là nơi mà nhóm của họ chưa bao giờ được phép vào.

 

Thiên Ma bước sâu vào trong hang.

 

“Hừm.”

 

Thiên Ma quơ quơ tay. Tay áo buông thõng của cô ấy phất phơ một cái, rồi những ngọn nến bùng lên trong bóng tối. Vô số ngọn nến thắp sáng lên các măng đá và nhũ đá của hang động.

 

“Nhưng nghi lễ đó không kết thúc bằng việc chỉ cúi đầu. Tất cả tùy thuộc vào vị sư phụ. Sư phụ có thể yêu cầu học trò thực hiện bao nhiêu lần tùy thích, cho đến khi người đó hài lòng.” 

 

Thiên Ma cười gằn.

 

“Như bây giờ cũng vậy. Tất cả phụ thuộc vào cảm giác của ta.”

 

“Umm… Còn tiêu chí nào khác không?”

 

“Có.”

 

Họ đã đi tới cuối đường hầm.

 

“Đương nhiên, trái tim quan trọng hơn vẻ ngoài. Tiểu tử. Lý do tại sao thời gian và địa điểm lại quan trọng đối với nghi thức này đến thế, chỉ đơn giản là để nắm bắt trái tim của kẻ được chọn”.

 

Ở đó có một thư viện khổng lồ.

 

Mỗi khi Thiên Ma cất bước, nên ở hai bên bậc thềm đều được thắp lên. Những ngọn nến được thắp lên càng nhiều, thì hình hài thực sự của thư viện càng trở nên rõ ràng hơn.

Trần hang rất cao. Sách và thẻ tre được chất thành đống cao đến tận trần nhà.

 

“Rất khó nắm bắt lòng người”.

 

Thiên Ma bước đi.

 

Một ngọn nến được thắp sáng nơi mắt cá chân của cô ấy.

 

“Vì vậy, cần phải chọn thời điểm linh thiêng và nơi linh thiêng. Lòng người sẽ được chứng giám bởi Trời và Đất”.

 

“Thiên Ma-nim. Đây là…?

 

“Đây là kho võ công bí mật của môn phái” -  Thiên Ma nói - “Và ở đây cũng lưu giữ võ công của Ngũ Nhạc Kiếm Phái và Cửu đại Tông Môn. Ta gọi nơi này là Thiên Võ Quán.”

 

Bae Hu-ryeong run lên.

 

“Thật tuyệt. Đây hoàn toàn là một kho báu! Gongja , ta sẽ xem một số sách võ thuật! Đừng bận tâm đến ta và làm bất cứ điều gì cậu phải làm. Nếu cậu có thể, hãy câu giờ cho đến khi ta có thể đọc hết!”

Nói chưa dứt lời, Bae Hu-ryeong đã chạy đến với những cuốn sách.

“Tuyệt vời! Tất cả các kỹ năng trên thế giới này sẽ thuộc về ta! Ta sẽ nhận được tất cả sự giác ngộ, tất cả chỗ này! Kuhahaha!”

 

Thiên Ma vẫn bình thản, không biết rằng có một con ma đang chạy điên cuồng trong thư viện của cô.

 

“Khi ta hai mươi mốt tuổi, ta bước chân vào thế giới Võ Lâm. Cậu có đoán được suy nghĩ đầu tiên của ta khi xuất hiện trong thế giới Võ lâm là gì không?” 

 

“Ừm... Ta sẽ tiêu diệt tất cả những kẻ xấu xa đội lốt người tốt đang lẩn trốn trong Chính phái?” 

 

“Đó là suy nghĩ thứ ba của ta.”

 

“Ta sẽ chứng minh rằng Ma Giáo là tốt nhất…?”

 

“Đó là suy nghĩ thứ hai của ta.”

“…”

“Suy nghĩ đầu tiên của ta là…” - Thiên Ma nháy mắt - “Thực ra, từ khi còn nhỏ, ta đã rất ghét từ Võ lâm.”

 

“Huh?

 

“Võ lâm là một từ tôn kính các võ sĩ. Nhưng đâu chỉ có võ sĩ trong thế giới của chúng ta? Có thợ thuyền và nông dân. Có tiểu thương và gái điếm. Có ngư dân và học sĩ. Vô số cây tạo thành một khu rừng. Mỗi loại cây có một tên gọi khác nhau và một loại hạt khác nhau, nhưng người ta  đã đặt tên khu rừng ấy là “Võ Lâm”. 

 

Rõ ràng là cô ấy không thích điều đó

 

Thiên Ma lẩm bẩm.

 

“Vì vậy, bổn tọa đã quyết định lấy đi “võ” của họ.”

 

“Lấy mất “võ”?’

 

“Ta đã cướp đi tất cả điến tích bí tịch võ thuật mà bọn họ tôn sùng!” - Thiên Ma mỉm cười. Nụ cười trên khuôn mặt của cô rất vui tươi - “Haha. Khuôn mặt của đám chưởng môn Ngũ Nhạc vẫn hiện rõ trong đầu ta. Họ cúi đầu van xin ta để lại cuốn sách chứa đựng bí kíp từ thời lập môn!! Ta là một người tuyệt vời. Ta chôn họ xuống đất nhưng để đầu họ nhô ra. Và trong khi họ đang gào thét, ta đã ôm hết đống sách và bỏ đi!” 

 

Chà.

 

Sư phụ của Gongja đúng là không phải dạng vừa.

 

“Đã hàng chục năm trôi qua từ ngày đó. Ta đã lấy hết. Sách của Ngũ Nhạc. Sách của Cửu Môn. Sách của Thiếu Lâm. Sách của các gia tộc võ tướng mạnh nhất quốc gia. Tất cả các bí kíp võ công trên thế giới đã tạo thành một khu rừng ở đây, nên nơi này mới thực sự xứng đáng được gọi là Võ lâm. Và ta sẽ…”

 

Thiên Ma từ từ ngồi xuống.

 

“Ta muốn nhận lạy của cậu ở đây.”

 

“Tôi phải làm thế nào?”

 

“Đừng lo. Ta sẽ không quan tâm đến vẻ bề ngoài. Đứa trẻ ngoài Quan Ải. Chỉ cần cúi đầu và cơ thể của cậu nói cho ta biết”. 

 

Gongja  đã làm theo ý Thiên ma.

 

Gongja  cởi giày và đặt chúng xuống. Gongja  khuỵu xuống.

Khoảnh khắc mà trán Gongja  sắp chạm sàn, giọng nói của Thiên Ma truyền đến.

 

“Cúi đầu chín lần, nhưng mỗi lần phải mang một tâm niệm khác nhau”.

 

Mỗi lần một tâm niệm.

 

“Cái cúi đầu thứ nhất phải chứa đựng trái tim của sự đói khát. Cậu hiểu không?”

 

“Vâng. Tôi hiểu.”

 

Mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử rất cao quý.

Trong Ma Giáo, nghi lễ này không chỉ đơn giản là cúi đầu chín lần.

Nó không khác gì Thiên Kinh Ma Kỹ.

 

“Phewww”

 

Gongja  hít thở sâu một cách chậm rãi.

 

Cậu vẽ một bức tranh ở giữa trái tim mình.

 

Một người nông dân cầm một cái cuốc. Bờ sông. Bùn đất.

 

Đói là trẻ em chờ đợi mặt trời.

 

Gongja  cúi đầu.

 

Thiên Ma gật đầu. Cô ấy chấp nhận lời chào đầu tiên của Gongja . Không có sự dối trá trong cơn đói của Gongja, và nó thật hoàn hảo.

Gongja  lại cúi đầu.

 

Sau cơn đói là cơn khát, và Gongja  hình dung ra nước biển trong tim mình.

 

Thiên Ma im lặng chấp nhận lần chào thứ hai của Gongja .

 

Gongja  lại cúi đầu, khắc sâu hình ảnh người cha chết đuối trong lòng.

Một lần nữa, Thiên Ma gật đầu.

 

Cô ấy chấp nhận cái cúi đầu thứ ba của Gongja .

Gongja  đã cúi chào lần thứ tư.

Một lần nữa, Thiên Ma chấp nhận cúi đầu của Gongja .

Nhưng khi Gongja  đang cố gắng cúi đầu lần thứ năm…

 

“Dừng.”

 

Gongja khựng lại.

 

“Làm lại lần nữa.”

 

“……”

 

Thức thứ năm của Thiên Kinh Ma Kỹ là con đường của chất độc. Đó là cái chết của những người bị trúng độc và nghiện ngập. Gongja  vẫn chưa thành thạo thức kiếm này.

Thiên Ma nhẹ nhàng nói,

 

“Ta đã bảo cậu làm lại lần nữa”.

 

Gongja  cúi đầu.

 

“Làm lại lần nữa.”

 

Gongja  cúi đầu.

 

“Làm lại lần nữa.”

 

Lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Lần nữa.

 

Trên trán Gongja  lấm tấm mồ hôi. Dòng mồ hôi chảy dài trên lưng.

 

Sắc mặt Thiên Ma vẫn bình thản.

 

“Làm lại lần nữa.”

 

Số lần cúi đầu tượng trưng cho cái chết vì ngộ độc, là 336.

 

Số lần cúi đầu tượng trưng cho cái chết bởi bệnh tật, là189.

 

Thậm chí Gongja  đã phải cúi đầu tượng trưng cho cái chết bởi đâm chém là 510 lần!

 

Gongja  tiếp tục đổ mồ hôi.

 

“… Con là một đứa trẻ thẳng thắn.

 

Thiên Ma mỉm cười.

 

“Có những đứa trẻ trung thực ngay từ khi sinh ra. Cũng có những đứa trẻ sinh ra đã mang trong mình tính xấu, nhưng lại nỗ lực rèn luyện để trở nên lương thiện. Đứa con của thế giới bên ngoài, con chắc chắn là dạng thứ hai. Ta tự hỏi con đã trải qua những chuyện gì để trở thành con người như thế này?”

Nụ cười của cô có chút buồn.

 

“Tiểu tử. Con đang cố gắng hướng tới cuộc sống kiểu gì, để trở nên như thế này…?”

 

Ánh nến lung linh.

 

Ánh sáng rung chuyển và bóng tối rung chuyển.

 

Khi nó đung đưa, bóng của Thiên Ma và bóng của Gongja  chồng lên nhau.

 

“Nếu mặt trời có nghĩa là cuộc sống, thì bóng tối có nghĩa là đau đớn.”

 

Thiên Ma thì thào.

 

“Dù cuộc sống luôn đi theo một chiều duy nhất, nhưng nỗi đau thì cứ lặp đi lặp lại. Vì vậy, một con người còn sống là còn cảm thấy đau đớn.”

 

Đó là một học thuyết u ám và trần trụi.

 

“Nếu con nói rằng con sẽ chia sẻ nỗi đau với ai đó, thì con phải ở bên người đó suốt đời.”

 

Một học thuyết chỉ có thể lan truyền bằng miệng, qua những người đã thực sự trải nghiệm nỗi đau.

 

“Gongja. Con phải hiểu. Những người mà con đang cố gắng cứu, không có gì chắc chắn là họ tốt với con. Việc con làm chưa chắc sẽ được báo đáp. Người con yêu chưa chắc sẽ yêu thương con”. – Thiên Ma thì thầm.

 

Tiếng thì thầm của cô như mang theo sức nóng của ngọn nến.

 

“Bara Bara. Agabaraya. Đây là ý nghĩa và ngọn lửa của trái tim con. Hãy đốt cháy nó, để nhìn thấu và soi chiếu bóng tối của những người khác.”

 

Sáp nến nhỏ giọt chảy xuống.

 

“Thức thứ tám là cái chết bởi lửa.” – Thiên Ma nói tiếp.

 

Nghe âm thanh đó, tim Gongja chùng xuống.

 

“Gongja . Hãy cúi đầu với một trái tim cháy bỏng.”

 

Một ký ức hiện về trong đầu Kim Gongja .

 

[...Nhưng ngươi biết rằng ta là Thiên Hỏa Đế.]

 

[Đó là lý do tại sao ngươi phải chết ]

 

[Vĩnh biệt. ]

 

Gongja lại cúi đầu.

 

“…….”

 

Trong hang động im lìm, không một tiếng động vang lên.

 

Từ ''Làm lại lần nữa'' đã vang lên trong hang 1035 lần. Nhưng lần này thì không. Cô ấy có vẻ hài lòng với cái cúi đầu duy nhất của Gongja.

Hồi lâu sau, một giọng nói trầm lặng vang lên.

“Kiếm thức cuối cùng của thiên kinh Ma Kỹ … Nó chưa được thiết lập. Đó là một kiếm thức tự do. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, thủ lĩnh môn phái sẽ tạo ra kiếm thức thứ chín từ cái chết của chính mình. Vì vậy, kiếm thức thứ chín của Thiên Kinh Ma Kỹ thay đổi rất nhiều từ người này sang người khác.” 

 

Một kiếm thức bắt nguồn từ cái chết của chính mình.

 

“Cái cúi đầu thứ nhất phải chứa đựng cái chết của chính con”.

 

 “…….” - Gongja câm lặng.

 

Cậu nhớ tới 4.090 lần tự sát.

Trong những lần đó, dù hồi sinh nhưng cậu vẫn thấy đau ở cổ.

Cổ Gongja , bị đâm bằng một con dao găm, rất đau. Tay Gongja đã run lên rất nhiều lần. Đến nỗi cậu  sợ rằng lưỡi dao sẽ bị cong hoặc trượt. Gongja  sợ rằng cơn đau sẽ kéo dài nếu cậu đâm sai chỗ. Thậm chí có lần Gongja đã nản chí và bỏ cuộc trong vài ngày.

Tuy nhiên, Gongja  không thể tha thứ cho Thiên Hỏa Đế.

Gongja không thể tha thứ cho hắn và để hắn tiếp tục sống.

Vì vậy, Gongja  quấn băng dính giữa hai bàn tay mình và con dao găm. Rồi đến một lúc nào đó, cậu đã ngừng nghĩ về những điều vô ích này. Gongja  bỏ ngoài tai những suy nghĩ do dự của mình. 

Gongja mường tượng lại tất cả, như thể đã vẽ một bức tranh trong trái tim mình… và cúi đầu trước Thiên Ma.

Bóng đen lay động. Đó là Thiên Ma, cô ấy đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Gongja  nhận ra điều đó hơi muộn. Khi Gongja  nhận ra điều đó, Thiên Ma đã đặt tay lên vai cậu.

 

“Gongja”

 

Bóng của họ chạm vào nhau trong hang.

 

“Con là đệ tử của ta.”

 

“… Vâng.”

 

“Con là truyền nhân của ta.”

 

“Vâng.”

 

“Ta không quan tâm con đến từ đâu. Dù con đi đâu, ở đâu, con đều là đệ tử của Thiên Ma Tô Bạch Hương. Học thuyết của Ma Giáo nằm trong trái tim của con. Ngay cả khi xã hội bị hủy diệt và thế giới kết thúc, miễn là trái tim của con vẫn còn đập, thì Thiên Kinh Ma Kỹ vẫn sẽ trường tồn”.

Gongja  mở lời: “Vâng, thưa sư phụ.

 

Cổ Gongja nấc nghẹn.

Nỗi đau mà cậu cố kìm nén và lãng quên, bây giờ ùa ra.


Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 78

Chương 77

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


No comments

Powered by Blogger.