Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 70: Giáo lý của Ma Giáo
‘Trời lạnh quá.’
Tô Bạch Hương nghĩ vậy khi đang ở giữa một cánh đồng đầy tuyết.
Bị vùi trong tuyết trắng, thế giới quanh cô không màu, không mùi và không tiếng động.
Cứ như một tờ giấy trắng lạnh lùng.
‘Trời lạnh quá…’
Da thịt cô lạnh ngắt. Thậm chí xương cũng lạnh theo. Ngay cả máu của cô cũng lạnh.
Tô Bạch Hương nghĩ.
‘Bụng miình sắp đóng băng rồi.’
‘Mẹ đâu rồi mẹ ơi?’
‘Chắc là dạ dày mình chứa đầy băng.’
‘Mẹ ơi.’
‘Con lạnh lắm.’
Cô cứ nghĩ và nghĩ. Khi cô tiếp tục suy nghĩ, đầu cô vẫn lạnh dần. Cuối cùng, ngay cả tâm trí của cô ấy cũng trở nên lạnh lẽo.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
“…… Ồ”
Bầu không khí im lặng bỗng vỡ òa.
“Thật là kỳ lạ.”
Âm thanh trở lại.
“Đã 10 ngày rồi kể từ khi tuyết bắt đầu rơi. Chà, tuyết dày quá. Làm thế nào mà đứa trẻ này vẫn còn thở cơ chứ?”
Cuối cùng, ngay cả màu sắc cũng trở lại.
Vì vậy, Bạch Hương nhìn về phía trước với đôi mắt trẻ thơ. Có một ông già đang đứng trước mặt cô.
Khi ông ta nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt của ông chớp chớp.
“Đây không phải là một đứa trẻ bình thường.”
Ông già đó là một trưởng lão của Ma Giáo.
“Cứ như thể nó được sinh ra từ băng và tuyết. Sự lạnh giá của thế giới sẽ sớm trở thành một phần năng lượng của nó. Thật kỳ quặc. Một đứa trẻ trải qua mười ngày bị chôn vùi trong một cánh đồng tuyết mà vẫn sống động như thế này… Y như chuyện thần thoại!”
“…….”
“Đứa trẻ. Tên của con là gì?
Tô Bạch Hương hé môi.
“Con không biết.”
Cô không thể nhớ được tên của mình nữa.
“Con bao nhiêu tuổi?
“Con không biết.”
“Làm thế nào mà con ở cánh đồng tuyết này?”
“Con không biết.”
“…….
Cô không thể nhớ bất cứ điều gì.
Trời lạnh. Não của cô ấy như đóng băng, tâm tư và suy nghĩ của cô ấy cũng đóng băng, thậm chí tất cả những từ trong đầu và trái tim cô ấy dường như bị đóng băng nốt.
“Tội nghiệp. Một đứa trẻ bị như thế này…” - Ông già rên rỉ - “Tuy nhiên, con là một đứa trẻ có tiềm năng tuyệt vời! Ta tin là chủ nhân của Bắc Hải Băng Cung sẽ vồ lấy con dù phải trả cả tỷ lượng vàng. Đây có phải là sự sắp đặt của số mệnh không? Giáo phái ta sẽ là một món quà cho con, hay con sẽ là một món quà cho chúng ta? Chà, đôi mắt già nua của ta cũng không biết nữa”.
Tô Bạch Hương không hiểu. Người trước mặt cô đang dùng những từ ngữ quá khó đối với cô.
Ông già vuốt tóc của Tô Bạch Hương.
“Nhóc con. Theo ta chứ?”
“…….”
“Ta sẽ cho nhóc ăn và kiếm cho nhóc một chỗ để ngủ.”
Lần này thì những từ ngữ của ông ấy rất dễ hiểu.
Khi cô chậm rãi gật đầu, ông già lại lên tiếng.
“Nhóc không bốc mùi gì cả. Vì nhóc không có tên và không biết nơi sinh của mình, nhóc có thể là một đứa trẻ được sinh ra từ tuyết. Ta sẽ cho nhóc họ của ta. Và ta sẽ gọi nhóc là Bạch Hương, hương thơm của tuyết trắng.”
Hương thơm của tuyết.
“Từ bây giờ, nhóc là môn đồ của Ma Giáo, Tô Bạch Hương.”
Bạch Hương vẫn im lặng trong một thời gian dài.
Sau đó, cô ấy hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Ông già mỉm cười: “Đó là nơi tụ tập của những đứa trẻ như nhóc.”
***
“Điều đó… Không thể được!” - Thiên Ma nói - “Ta chưa bao giờ nhận đệ tử. Mặc dù thế giới đã trở nên thay đổi, các quy tắc của ta vẫn y nguyên. Nhận đệ tử ?! Đừng nói chuyện vô nghĩa như thế!”
Tại hang động với suối nước nóng…
Mọi người đã rời khỏi cánh đồng tuyết và đang ở trong thành trì của những người sống sót cuối cùng trên thế giới này. Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm thổ lộ rằng, họ không ngờ vẫn còn người sống sót...
Dù rất ngạc nhiên, họ vẫn vui vẻ chào đón những vị khách.
Tuy nhiên, họ chỉ nhận mọi người là khách mà thôi.
Có vẻ như Thiên Ma không có ý định nhận Gongja làm đồ đệ.
“Này. Sao ngươi keo kiệt thế?” - Minh chủ Võ lâm đang nhai một viên Tích cốc đan, và thì thầm - “Thật đáng mừng khi những đứa trẻ bên ngoài Trường Thành đã sống sót. Và chúng không chỉ sống sót mà còn vượt qua những điều kiện khó khăn để đến đây, mong được ngươi dạy dỗ. Đó là sự nỗ lực và cả tình cảm nữa. Ngươi còn cứng rắn như vậy để làm gì?”
“Ừ… Thì đúng là thật đáng khen” - Thiên Ma khịt mũi - “Mặc dù vậy, quy tắc thu nhận một đệ tử rất nghiêm khắc! Tại giáo phái của chúng ta, chúng ta không chấp nhận tất cả mọi người một cách vô nghĩa. Chỉ những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi và bị cả thế giới ruồng bỏ mới có thể gia nhập Ma Giáo.”
“Chậc chậc. Ngươi luôn gọi ta là lão già thối, nhưng ngươi còn cổ hủ hơn ta.” - Minh chủ Võ lâm lắc đầu - “Tiểu tử. Cô ta là thế đó. Tại sao cậu không bỏ qua con cù lần nhỏ bé của Ma Giáo này đi và coi ta là sư phụ của cậu? Ta là Nam Cung Ân. Ta đến từ gia tộc Nam Cung nổi tiếng, đồng thời là thủ lĩnh của Chính phái. Nếu ngươi trở thành đệ tử của ta, ta sẽ đối đãi với ngươi vô cùng tình cảm và…”
“Tại sao cô lại nói rằng cô không thể nhận tôi làm đồ đệ, Thiên Ma-nim?”
Gongja hỏi, phớt lờ ông già. Minh chủ Võ lâm hơi sửng sốt, kêu lên: “Cái gì! Chẳng lẽ những kẻ ngoài Quan Ải không biết đến tên ta sao?”
Trông ông ta hơi đáng thương, nhưng Gongja mặc kệ.
Thiên Ma nhíu mày: “Không phải ta vừa mới nói sao?. Chỉ những đứa trẻ bị thế giới ruồng bỏ mới đủ tư cách”.
“Thế giới đã thay đổi” - Gongja trả lời - “Mọi người đã biến thành cương thi vì một căn bệnh bí ẩn. Các giáo phái và gia tộc của thế giới Võ lâm đều đã bị tiêu diệt. Vì thế giới đã bỏ rơi con người, nên tất cả chúng ta đều bị thế giới bỏ rơi. Dù ngài có thích nó hay không, nhưng thực tế là vậy. Không phải tôi đã thỏa mãn điều kiện nhập học rồi sao?”
Thiên Ma im lặng. Có lẽ Gongja đã đúng.
Và còn một điều mà cô không biết. Trước khi trở thành Thợ săn, Gongja cũng là một đứa trẻ mồ côi, bỏ rơi thế giới bên ngoài và dấn thân leo lên ngọn tháp.
Có thể nói rằng cậu đã bị thế giới bỏ rơi, nhưng cũng có thể nói rằng cậu đã bỏ rơi cả thế giới. [Điều kiện nhập học] mà Thiên Ma nói đến, hoàn toàn được thỏa mãn.
“……Tốt.”
Thiên Ma đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Nếu cậu tự tin, hãy cho ta xem Kiếm thức cơ bản” - Cô ấy nhìn xuống Gongja - “Ta sẽ tận mắt kiểm tra xem cậu có phù hợp với những giáo lý của Ma Giáo hay không. “
“…….”
Gongja cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Cảm ơn vì cho tôi có cơ hội.”
Gongja rút Thánh kiếm ra.
Shiiing!
Tiếng rút kiếm vang vọng trong hang rộng. Mọi người đang nhìn về hướng của Gongja. Họ lặng lẽ chờ xem loại kiếm thuật mà cậu sẽ trình diễn.
Tất nhiên, Gongja không có ý định phô trương Tam bộ Kiếm thức bình thường.
[Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.]
Thiên Kinh Ma Kỹ
Rốt cuộc, có một kỹ năng mà Gongja mới học được.
“… Hwooo.”
Khi kỹ năng được kích hoạt, vô số chuyển động được vẽ ra trong đầu Gongja. Những đường kiếm độc đáo và lạ mắt.
Tuy nhiên, việc nhìn thấy con đường trước mặt và lái xe trên đó là những vấn đề hoàn toàn khác. Gongja vẫn chưa hiểu sâu sắc về Thiên Kinh Ma Kỹ. Nếu Gongja cố gắng thể hiện kiếm thuật như thế này, cơ thể của cậu chỉ rách như một con quạ đuổi theo một con cò.
‘Dù sao, sớm muộn nó cũng sẽ bị rách.’ – Cậu thầm nghĩ - ‘Cứ làm những gì mình có thể.’
Những nghiệp chướng mà Gongja đã trải qua cho đến nay, Gongja vung kiếm trong khi vẽ chúng trong đầu, hết cái này đến cái khác.
Gongja đã chứng kiến vô vàn tiếng rên rỉ và la hét khi leo lên tháp cho đến nay. Tiếng rên rỉ và tiếng la hét luôn nguyên vẹn và sống động. Gongja nhớ những âm thanh này như thể cậu vừa mới nghe thấy chúng không lâu. Khi Gongja nhớ lại, giọng nói của họ tràn ngập trái tim cậu.
「Cứu tôi. 」
「Làm ơn cứu tôi với. Tôi đói quá. Làm ơn cho tôi cái gì đó để ăn. 」’
Gongja nhớ lại giọng nói của những đứa trẻ bị mắc kẹt và bị tra tấn trong tầng hầm của dinh thự.
「Tôi muốn sống. 」
「Tôi muốn chơi lâu hơn một chút. 」
Những đứa trẻ đã bị trói trong xiềng xích. Khi ngôi biệt thự bị bốc cháy và thiêu rụi, những đứa trẻ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mắt. Bị mắc kẹt trong xiềng xích, chúng không thể thoát ra. Chúng phải hứng chịu ngọn lửa cho đến khi cháy thành than.
Với tiếng hét của lũ trẻ trong tim, Gongja vung kiếm.
“Trời ạ, tên tiểu tử này!! Kiếm thuật đó… “
“……”
Gần đó, Gongja nghe thấy Minh chủ Võ lâm kinh ngạc thốt lên. Nhưng cậu đã bỏ qua tiếng của ông. Bởi đó không phải là điều Gongja phải tập trung vào lúc này.
Từ từ, không vội vàng, từng bước một. Gongja vung kiếm, nghĩ về những nỗi đau, những nghiệp chướng mà mình từng thấy.
「Đốt cô ta đi! 」
「Thiêu cháy ổ của phù thủy! 」
Gongja nhớ đến giọng nói của Preta, trước khi cô ta trở thành Quỷ Vương Hạ Vũ.
「Tại sao? 」
「Tất cả đều là con người mà! Tại sao lại giết lẫn nhau??? 」
Preta đã rơi nước mắt đen ngòm. Thiên đường mà cô ấy đã tạo ra, ngôi làng nhỏ của cô ấy đang bốc cháy.
Hình ảnh một người lính đốt cháy một dân làng đã khắc sâu trong mắt Preta.
「Tại sao ngươi lại không ngần ngại đốt cháy chúng ta! 」
「Vì chúng ta không được coi là con người hay sao?! 」
Với tiếng hét của Preta trong tim, Gongja vung kiếm.
“…….
“…….
Thanh kiếm của Gongja di chuyển ngày càng nhanh hơn. Thiên Kinh Ma Kỹ mà cậu thi triển, hình thành từ những trải nghiệm đau thương cậu đã thấy. Khi những nghiệp chướng này tràn ngập tâm trí, Gongja cảm thấy như mình như sắp phát điên. Nhưng sau đó, cậu gọi Aura của mình ra và buộc mình phải tiếp tục vung kiếm.
Bae Hu-ryeong nói rằng võ thuật của Ma Giáo là những chiếc gai làm xước thế giới.
Tuy nhiên, khi Gongja luyện tập Thiên Kinh Ma Kỹ, cậu thấy hơi khác một chút. Có lẽ nó giống như những tiếng gào thét hơn là những cái gai”.
Dù Chính đạo có đáng ngưỡng mộ đến đâu, thế giới sinh xung quanh họ họ cũng chỉ toàn là đau thương.
Tam Tự Kinh có chuẩn mực đến đâu, cũng không xóa được tiếng kêu gào của một con người thấp hèn.
Thanh gươm của Chính đạo có sáng loáng đến đâu cũng không sắc bén hơn thanh gươm chứa đựng bao đau thương của trần gian.
Một đường kiếm của kẻ gầm thét, mạnh mẽ hơn đường kiếm của một kẻ giảng đạo.
Đau buồn càng sâu, tiếng hét càng thô, kiếm càng mạnh.
Lý do tại sao Ma Giáo mạnh mẽ? Bởi vì họ là những người sống sót giữa thế gian này.
Đó là học thuyết chủ đạo của Ma Giáo.
Thiên Ma chính là hình ảnh thu nhỏ của học thuyết ấy. Là bầu trời cao nhất của Ma Giáo.
Thiên Ma biết tất cả những tiếng la hét của các thành viên trong giáo phái của mình và biết cách giải thoát tất cả bằng một thanh kiếm. Đường kiếm mà Thiên Ma sử dụng phải là một tiếng hét đối mặt với thế giới.
Ngay cả Thiên Ma cũng hét lên trong giây phút cuối cùng.
「Ahaha. Ha, hahaha! 」
Cô ấy cười điên cuồng.
“Chà. Tên tiểu tử này…” – Minh chủ Võ Lâm há hốc mồm. Trong lúc ấy, đường kiếm của Gongja tiếp tục và tiếp tục, rồi cuối cùng trở thành một vũ điệu.
“Ta phải công nhận… Nếu nhóc được sinh ra ở Trung Nguyên, ngươi chắc chắn phải là giáo đồ của Ma Giáo.” – Ông lẩm bẩm. Có lẽ ông đã bỏ cuộc, không còn nghĩ đến chuyện nhận Gongja làm đồ đệ.
Tất nhiên, màn múa kiếm của Gongja chưa được đẹp mắt. Thứ nồng đậm nhất là mùi của lửa. Nếu kiếm thuật có một khuôn mặt, thì thanh kiếm của cậu là khuôn mặt của một người bị bỏng.
Khuôn mặt của cậu, lúc cậu chết lần đầu tiên, bởi lửa của Thiên Hỏa Đế.
Gongja lắc đầu.
「Ahahahaha! Ha, ahahaha… 」
Nhớ lại tiếng cười điên cuồng của Thiên Ma ở kiếp trước, Gongja vung kiếm.
“Dừng lại.”
Gongja vẫn vung kiếm.
“Dừng lại.”
Gongja vẫn vung kiếm.
“Ta đã bảo ngươi dừng lại cơ mà?!”
Đột nhiên, thanh kiếm của Gongja khựng lại. Không phải vì cậu muốn thế.
Có một cây gậy đã chìa ra. Thiên Ma giơ thanh gỗ và chặn lưỡi kiếm của cậu. Nội lực u tối của cô ấy ngưng đọng trên cây gậy.
“Ngươi…” - Thiên Ma nhỏ giọng lẩm bẩm - “Ngươi đã học các kỹ năng của phái ta ở đâu?
Đôi mắt cô đen như mực.
“Ngươi không thể đánh lừa mắt ta! Cho dù bộ dạng của ngươi có lộn xộn và non nớt đến đâu, những gì ngươi làm được lúc này chắc chắn là Thiên Kinh Ma Kỹ. Trong thế giới này, chỉ có thành viên của Ma Giáo mới có thể học được kỹ năng này. Nhưng ta, người đứng đầu giáo phái, chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của ngươi.”
“…”
“Nói đi. Ngươi lấy trộm nó từ đâu?!“
Sau đó Gongja nhận ra rằng cậu mệt mỏi hơn cậu nghĩ. Gongja đã hết hơi. Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Thanh kiếm Thánh trong tay phải của cậu nặng như một tảng đá.
Gongja nhìn xung quanh. Ngay ngay cả những người khác trong nhóm cũng đang nhìn Gongja với ánh mắt sửng sốt. Từ lỗ thủng trên trần hang, ánh sao của bầu trời đêm đổ xuống. Có lẽ thời gian đã trôi qua nhiều hơn cậu nghĩ.
“Tôi…” - Gongja cố há miệng mình - “Tôi có đủ xứng đáng không?
“……”
“Tôi có đủ tư cách để trở thành đệ tử của Thiên Ma-nim không?
Thiên Ma im lặng.
Sau một hồi lâu, người phụ nữ quay lưng lại. Cô đi về phía tối nhất của hang động. Rõ ràng là cô ấy muốn ở một mình, vì vậy không ai đuổi theo cô ấy.
Chà, nếu Gongja còn chút sức lực, có thể cậu đã theo cô ấy…
“T, Tử Vương-nim?”
Phịch
Đầu gối Gongja khuỵu xuống.
“Tử Vương-nim! Cậu có sao không, Tử Vương-nim ?!”
Mọi thứ thật mơ hồ. Gongja nghĩ chắc là do cậu tiêu thụ quá nhiều Aura cùng một lúc, và đầu Gongja trống rỗng.
Gongja cố gắng mỉm cười với Nhà giả kim để trấn an cô ấy, nhưng ngay cả điều đó cũng khó. Khung cảnh trước mắt Gongja đã tối mịt.
“Chậc chậc”
Ngay trước khi Gongja ngất đi. Cậu nghe thấy giọng của Bae Hu-ryeong.
“Cậu đã tự đẩy mình đến bờ vực của cái chết vì dám sử dụng thứ võ thuật vượt quá tầm với. Tên ngốc. Đó là lý do tại sao mọi người thường nói rằng, muốn học cái gì cũng phải đi từ những điều cơ bản.” - Bae Hu-ryeong thở dài - “Nhưng, dù sao thì…
Anh ta ngừng một lúc rồi nói.
“Cũng không tệ lắm, Kim Zombie. Ngươi là một tên khốn đáng ngưỡng mộ.”
Nghe xong câu này, Gongja mới chịu bất tỉnh.
Tiến độ: 3 chương/tuần
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Hay wá
ReplyDelete