Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 80: Món quà của Gongja

 

 Dù nói vậy nhưng Thiên Ma không thể tiến hành phẫu thuật ngay.

 

“Tôi xin lỗi. Tôi… tôi cần nghỉ ngơi một chút… 

 

Sau khi phẫu thuật của Minh chủ Võ lâm kết thúc. Cả Nhà giả kim và Dược Vương đều mệt mỏi. Nhà Giả kim gục xuống và ngủ thiếp đi, Dược Vương thì đi đến suối nước nóng với quai hàm buông thõng, rõ ràng là đã cạn cả sinh lực.

 

“……”

 

Thiên Ma cau mày và nhìn xuống Minh chủ Võ lâm.

 

“Lão già thối. Nghe nói đan điền lão bị hỏng hẳn rồi, nên bổn tọa thân chinh đến thăm”.

 

“Hừ. Vị khách đầu tiên kể từ khi ta trở thành bệnh nhân, vậy mà ăn nói chẳng lọt lỗ tai chút nào.. Tốt thôi, hãy đến và thưởng thức bằng chính đôi mắt của cô.” 

 

“Ông cảm thấy thế nào?”

 

Minh chủ Võ lâm, người đang nằm trên chiếu, mỉm cười: “Ta cảm thấy nhẹ nhàng. Ta cảm thấy như mình có thể thăng hoa.”

 

“Lão già thối, đồ khốn nạn. Ông thậm chí không thể lật nổi một chiếc lá , chứ đừng nói đến việc đứng lên… “

 

Minh chủ Võ lâm nhếch mép: “Sẽ sớm ổn thôi. Quỷ cái, cô cũng quyết định phẫu thuật chứ?” 

 

“…Đúng” – Thiên Ma thở dài - “Ta vừa đốt cháy năng lượng dự trữ trong một năm. Đó có lẽ là lần cuối cùng trong đời ta có thể vung kiếm với khí công như vậy.”

“Hoho!” - Đôi mắt của Minh chủ Võ lâm lấp lánh - “Đó hẳn là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Thật tiếc khi ta không thể nhìn thấy nó….Rồi sao? Cô đã làm gì?

 

“Ta đã cố gắng chém cả mùa đông, nhưng ta không thể. Giai đoạn phi thường đó… đối với ta còn rất xa.”

 

“Chà, vậy sao? Nếu mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy, lịch sử thế giới sẽ đảo lộn ít nhất sáu lần.” - Minh chủ Võ lâm lại cười lớn.

 

Nghe tiếng cười của ông lão,  Thiên Ma hé môi.

 

“Nam Cung Ân. Ông…”

 

“Ta không hối tiếc chút nào.” -  Minh Chủ Võ Lâm thẳng thừng ngắt lời cô ấy - “Thế giới đã sụp đổ từ rất lâu, nhưng chúng ta đã tồn tại được ba năm, bản chất điều này đã thật kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn khi các đại phu ngoài Quan Ải lại đến đây và chữa trị cho chúng ta. Lạ hơn nữa là ta có thể tìm được một đệ tử cuối cùng, là Chính phái mà ta nghĩ rằng đã tận diệt giờ có hy vọng hồi sinh. Tất cả những điều đó là một số hành động kỳ lạ của số phận! Đây không phải chính là kỳ tích sao? Ta chỉ đơn thuần cảm thấy biết ơn ông Trời vì điều kỳ diệu này. “

 

“...”

 

“Hừ. Điều duy nhất mà ta hối tiếc là…Chúng ta sẽ không thể kết thúc Đại chiến Chính tà. Chà, trên đời đúng là không có cái hoàn hảo. Nhưng đừnglo, các đệ tử của chúng ta sẽ giải quyết chuyện đó”.

 

“Đúng.”

 

Sư phụ hơi mỉm cười. Đó là một nụ cười cô quạnh. Tuy nhiên, ánh mắt của Thiên Ma - khi cô ấy nhìn Gongja – bùng lên một niềm tin mãnh liệt.

 

“Nếu đây là kịch bản của cuộc đời ta, ta sẽ chấp nhận nó.”

 

Đó đương nhiên không phải là một kịch bản ưng ý. Nhưng ít nhất là nó có thể chấp nhận được.

 

Có lẽ Thiên Ma đã cẩn thận suy nghĩ suốt đêm qua.

 

“Hừm.

 

Gongja  gật đầu.

 

“Sư phụ. Con phải ra ngoài một lát. “

 

“Hmm? Con có thể đi đâu trên thế giới này, với bộ dạng đó? “

 

“Cứ để tử của cô ra ngoài hít thở không khí. Đừng lo lắng. “

 

“… Lão già thối, ông nói vậy làm cảm thấy lo lắng hơn đấy” – Thiên Ma khẽ nhíu mày - “Con  không  định làm gì đó nguy hiểm, phải không?”

 

“Con chắc chắn sẽ trở lại trước khi cuộc phẫu thuật của Sư phụ kết thúc.” - Gongja  lấy hai tay chắp lại trước mặt và cúi đầu.

 

Thao tác của Gongja  có lẽ trông khá vụng về, nhưng Gongja  đã đặt hết tâm huyết của mình vào hành động đó.

 

“Xin hãy thoải mái tiến hành phẫu thuật, thưa Sư phụ. Khi sư phụ mở mắt ra một lần nữa, đệ tử hèn mọn này sẽ ở đây chờ đợi. “

 

Thiên Ma gật đầu.

 

Bây giờ, đã đến lúc Gongja vào việc.

Cậu ra khỏi hang và băng qua cánh đồng đầy tuyết.

 

Khi băng qua cánh đồng tuyết, Gongja thử hình dung thế giới này trông như thế nào trước khi nó bị phá hủy.

Võ lâm. Một khu rừng của những võ sĩ. Chắc phải có một khu rừng rậm ở đâu đó?

Giang hồ. Sông và hồ. Chắc phải có những con sông lớn và hồ lớn ở đâu đó?

 

“Chủ nhân.”

 

Khi Gongja đi qua phía bên kia của cánh đồng tuyết.

 

“Tôi đã thực hiện xong mệnh lệnh.”

 

Ở giữa nền tuyết, nơi từng có cây cối mọc um tùm và dòng sông chảy, Preta đang quỳ gối.

 

“Ngươi đã tìm thấy tất cả rồi ư?”

 

“Vâng” -  Preta nói.

 

Cô ấy vẫn cúi đầu. Tuyết trắng vương như bụi bẩn trên tóc cô. Những bông tuyết đọng lại, chứng tỏ cô đã quỳ rất lâu.

 

“Đúng như mệnh lệnh của chủ nhân”.

 

Vào ngày hôm trước, Gongja  đã ra lệnh cho Preta.

 

[Sẽ có những Cương Thi biết võ thuật đang lang thang trong vùng lân cận].

 

[Hãy tìm chúng. ]

[Tìm các thành viên của Ma Giáo trong bộ đồng phục màu đen của họ. Tìm những chiến binh của Chính phái trong bộ đồng phục màu trắng của họ].

 

Trong ba năm qua, nhiều Cương Thi đã ''mất tích''. Chúng đi lạc, hoặc bị cuốn đi bởi bão tuyết và tuyết bay trong gió.

 

“Có 439 Cương Thi từ Ma Giáo đã bị thất lạc. Có 478 Cương Thi từ Chính Phái bị thất lạc. Tổng cộng, 917 Cương Thi đã mất tích.”

“…”

“Có 560 thành viên của Ma Giáo không bị mất tích, mà bị chôn vùi ở gần đó. 521 thành viên của Chính phái cũng bị chôn trong tuyết như vậy”

 

“…”

“Tổng cộng có 1998 Cương Thi. Tất cả bọn họ. “

 

Preta cúi đầu sâu hơn một chút. Qua bờ vai gầy của cô, Gongja thấy Cương Thi đang xếp hàng trên cánh đồng tuyết.

 

“Tôi đã thu thập chúng ở đây cho ngài.”

 

Đội quân cốt binh của Gongja đã giam giữ các Cương Thi

Hiện tại, trời đã sáng. Các Cương Thi không thể di chuyển dưới ánh sáng mặt trời, nhưng ngay cả khi những đám mây che khuất mặt trời, đội quân cốt binh cũng không cho chúng bỏ trốn,

 

“Tốt lắm”. - Gongja  gật đầu - “Bây giờ, mang Cương Thi đến cho tôi. Từng con một.”

 

“Vâng. Theo sự chỉ huy của chủ nhân”.

 

Những bộ xương kéo lê trên những xác chết lạnh lẽo. Khi Cương Thi đầu tiên chạm tới Gongja, Gongja  đã cầm chắc Thánh kiếm. Mùa đông thật lạnh. Nhưng lưỡi kiếm của Gongja  cắt ngang qua không khí mùa đông lạnh hơn.

 

… Baraya…

 

Gió thổi như mưa thu trong hồ, gió cuồng phong thổi vào thung lũng. Khi len vào trong thung lũng, âm thanh của những cơn gió dường như giống với giọng nói của con người.

 

… Baraya…

 

Âm thanh của gió vút lên, giống như âm thanh của cả một đoàn người.

 

Gongja lắng nghe tiếng gió cuộn xuống và vung kiếm.

 

… Agabaraya…

 

Và cắt một cách dứt khoát.

 

Đầu của Cương Thi tách ra.

 

“Hừ.

 

Gongja  chém và chém các xác chết liên tục mà không hề nghỉ ngơi.

 

“Tiếp theo!”

 

“Vâng!”

 

Những bộ xương nhanh chóng mang đến những xác chết tiếp theo. Preta đã điều động đội quân xương di chuyển theo mệnh lệnh.

Khi Gongja  bắt đầu ra tay, Preta nhanh chóng trình các xác chết cho Gongja , và khi Gongja  cảm thấy mệt, cô ấy yêu cầu chúng đi chậm lại một chút.

 

“Tiếp tục nào! Ta phải hoàn thành trước khi mặt trời lặn hôm nay! “

 

“Vâng, thưa ngài!”

 

Họ tiếp tục cuộc hành quyết của mình.

 

Tổng cộng có 1998 xác chết.

Dù chỉ chém cái xác bất động, cũng không dễ chút nào.

 

“Hừ, hự… hự…!”

 

Thực ra, Gongja  đã suy nghĩ về chuyện này trong suốt thời gian qua.

 

''Làm thế nào mình có thể đạt được kết thúc hoàn hảo?''

 

Loại kết thúc nào khiến cho sư phụ của cậu hoàn toàn hài lòng?

 

''Làm thế nào cuộc sống của người có thể trở nên trọn vẹn?''

 

Gongja  muốn đạt được kết cục đó mà không phải gian dối.

 

Vì vậy, Gongja  đã đi đến kết luận.

 

“Chỉ làm đồ đệ của Thiên Ma thôi, thì chưa đủ.”

 

Khi Thiên Ma phát điên, đó là một kết cục tồi tệ. Đó chắc chắn là một kết cục không ổn.

Nhưng, nếu Thiên Ma chỉ có một đồ đệ thì đây có thực sự là một kết cục có hậu không?

Liệu Sư phụ cậu có vui và hài lòng với cái kết này không?

 

'' Không.''

 

Kết thúc này quá tầm thường.

 

[Thu nhận đệ tử] hoàn toàn không phải là một kết thúc hoàn chỉnh.

Có thể Thủ Thư sẽ chấp nhận nó, và tầng này sẽ được chinh phục. Nhưng Gongja  sẽ không bao giờ hài lòng.

 

“Chủ nhân, hãy mạnh mẽ lên! Bây giờ chỉ còn một nửa số Cương Thi thôi!” 

 

[Shiny cổ vũ cho chiến binh với toàn bộ lòng thành!]

 

Mặt trời đã đi ngang qua đỉnh đầu.

 

Bầu trời chuyển sang màu đỏ, và dần dần, cánh đồng tuyết bị nhuộm thành màu tím.

 

“Hừ… hừ! Hộc…! “

 

Gongja  không biết đã bao lâu trôi qua. Bảy giờ? Tám giờ? Có lẽ vậy. Cậu vẫn vung kiếm của mình không ngừng. Quần áo của cậu ướt đẫm mồ hôi và những mảnh xác chết vương tung tóe.

 

“Chỉ còn mười Cương thi cuối cùng! Thưa Chủ nhân! “

 

Gongja  nhìn trước mặt mình. Đúng như dự đoán, chỉ còn lại 5 thành viên từ Ma Giáo và Chính phái. Gongja  hít một hơi thật sâu và nắm chặt chuôi kiếm.

 

Một chút nữa.

 

“Còn lại năm!”

 

Một chút xíu nữa thôi.

 

“Cuối cùng! Đây là con cuối cùng!”

 

Gongja chém đầu một thành viên của Ma Giáo trong bộ đồng phục màu đen. Bộ não đông cứng của Cương Thi vỡ tan như băng. Cuối cùng, sau khi hạ gục Cương Thi thứ 1998, Gongja đã  khuỵu xuống tuyết.

 

“Hừ, hộc hộc!”

“Ngài thật tuyệt, thưa chủ nhân! Ngài đã hoàn thành công việc rồi!” 

 

Preta trông như thể cô ấy sẵn sàng nhảy lên vì vui sướng.

Kể từ khi Gongja  thu nhận cô ấy thành một phần trong bóng tối của mình, Preta đã luôn tỏra cáu kỉnh. Đó là lần đầu tiên Gongja nhận thấy niềm vui chân thật từ cô ấy.

 

“Cô đang hạnh phúc về điều gì?”

 

Gongja khẽ hỏi. Câu hỏi khiến Preta nhận ra rằng mình vừa biểu lộ cảm xúc, thế là khuôn mặt cô nhanh chóng trở lại biểu cảm lạnh lùng bình thường.

 

“… Khi tôi nghĩ đến cảnh mà Chủ nhân sẽ thể hiện, trái tim tôi tự nhiên cảm thấy sung sướng. Tôi đã không thể gặp trực tiếp Sư phụ của Chủ nhân, nhưng…. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc. Và không chỉ là một niềm vui đơn giản, mà… rất, rất lớn”. 

 

“Ta đoán vậy” - Gongja  mỉm cười, nằm dài trên tuyết - “Ta cũng hy vọng cô ấy sẽ hài lòng.”

 

Phương pháp chữa bệnh đã hoàn thành.

 

Gongja  đã được công nhận là đệ tử của Thiên Ma.

 

Thậm chí còn thuyết phục được Bae Hu-ryeong.

 

Những gì cậu đã làm thật không dễ dàng.

 

Cuối cùng…

Gongja  đã sẵn sàng để nhìn thấy sự kết thúc của thế giới này.

 

*

 

Một tuần đã trôi qua.

 

“Hừ. Ta cảm thấy thật trống trải khi không có khí công ở đan điền”.

 

Trong một tuần, Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm đã hồi phục. May mắn thay, họ không cần phải đi đâu cả.. Các hang động với suối nước nóng chính là nơi tốt nhất cho việc hồi phục.

“Ngay cả khi ta điều hòa khí tức, khí vẫn không luân chuyển, Thật là khó chịu”.

 

“Chà, đây chính là nỗi đau của những kẻ không biết võ công… “

 

“Dù sao, bây giờ ta thấy thoải mái hơn hẳn. Thành thật mà nói, thời gian qua ta không cảm thấy như mình đang sống. Lúc nào cũng phải chặn kinh mạch để ngăn ngừa bệnh, nhưng phải điều khiến cho trái tim mình còn đập. Ôi trời ơi là trời.”

 

Minh chủ Võ lâm thở dài, thả người trong suối nước nóng.

 

“Bởi vì ta có thể thở mà không cần suy nghĩ gì, ta cảm thấy như mình đang sống lại!! Và tất cả những điều này là nhờ những đứa trẻ từ ngoài Quan Ải”.

 

“Ngài, ngài có thể bước ra rồi” - Nhà giả kim ngập ngừng sau khi kiểm tra cơ thể Thiên Ma.

“Hôm nay việc điều trị đã kết thúc. Cả hai vị đều ổn. Có thể nói rằng các vị đã khỏi bệnh. Chà, ngay cả khi Cương Thi có cắn cậu một lần nữa, cậu sẽ không bị nhiễm bệnh… 

 

“Cảm ơn.”

 

Sư phụ đưa tay lên và xoa đầu Nhà giả kim. Ngượng ngùng, Nhà giả kim nhanh chóng thu mình lại.

 

“Lão già đó và ta nợ cô ơn cứu mạng. Giúp một người lạ không dễ chút nào.”

 

“Ồ, không hề… Tôi chỉ làm những gì nên làm…”

 

“Thật ngạc nhiên khi cô nghĩ rằng đó là một điều nên làm. Điều tuyệt vời hơn nữa là cô đã tự mình làm những chuyện đó. Tiểu hài tử. Dù còn trẻ như thế này, nhưng cô rất tuyệt vời.”

 

“À. Ý tôi là, không, đó là… “

 

Nhà giả kim không thể cử động khi Sư phụ tiếp tục xoa đầu cô ấy. Dù rất xấu hổ nhưng Nhà giả kim không có vẻ gì là khó chịu. Họ trông như những người chị em thân thiết, và nhìn họ khiến Gongja cảm thấy hạnh phúc.

 

 

Nhưng Gongja  không thể hài lòng chỉ với điều này.

Cậu hỏi Nhà giả kim.

“Điều này có nghĩa là bây giờ cả hai đều ổn, phải không?” 

 

“À. V, vâng! Để đề phòng, tôi đã kéo dài thời gian trị liệu phục hồi. Ngay cả khi họ di chuyển xung quanh và tập thể dục, cũng không có vấn đề gì.”

 

Gongja gật đầu.

 

“Sư phụ. Minh chủ Võ lâm-nim. Hai người đi dạo với con một lát nhé? “

 

“Đi dạo?” - Thiên Ma nghiêng đầu - “Ta rất vui vì có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành cùng với đệ tử của mình… Nhưng tại sao con lại rủ lão già thối này? Ngay cả một con đường tuyệt đẹp cũng trở thành một con đường bẩn thỉu nếu đi chung với lão”.

 

“Chà. Ta cũng không hứng đi chơi với con ma già và con ma trẻ. Các ngươi tự đi đi”.

 

Phản ứng của họ không ngoài dự đoán. Nhưng….

“Không.” - Gongja  khẽ lắc đầu - “Cả hai người đều phải đi”.

 

“Hả…?”

 

Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm nhìn nhau. Họ dường như đã nhận thấy rằng Gongja không chỉ đề nghị đi dạo bình thường. Biểu hiện của họ cho thấy, họ ngạc nhiên và nhưng rất thích thú.

 

“Ta hiểu rồi. Chắc chắn là đệ tử của ta có một kế hoạch bí mật. Ta không muốn đi dạo với lão già thối này, nhưng không sao”.

 

“Chà. Dù đó là âm mưu của một con ma trẻ thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Ta sợ gì chứ!”

 

Họ cùng nhau rời khỏi hang động.

 

Trời lạnh. Y như ngày đầu tiên họ bước vào [Biên niên ký của Thiên Ma].

Điều khác biệt so với ngày đó là, cả Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm đều không thể sử dụng khí công của mình.

Họ sẽ không thể sử dụng khí công, mãi mãi.

 

Bằng tay phải, Gongja  nắm tay Sư phụ. Bằng tay trái, Gongja  nắm tay Minh chủ Võ lâm. Bằng cách đó, Gongja có thể sử dụng Aura để sưởi ấm cho cả hai.

 

“Sư phụ.”

 

“Ừ.”

 

“Minh chủ Võ lâm-nim.”

 

“Ừ.”

 

“Hai người đã nói rằng… . Điều duy nhất mà các vị hối tiếc các vị không thể kết thúc Đại chiến Chính tà. Nhưng các vị sẽ để đệ tử giải quyết chuyện đó”. 

 

Hai người tựa vào hơi ấm của Gongja, cùng nhau vượt qua con đường mùa đông lạnh giá.

 

“Nhưng tôi đã nghĩ đến một thứ khác.”

 

Có phải vì lâu lắm rồi họ mới bước ra ngoài? Hay họ đang cảm thấy xa lạ với chính cơ thể của mình? Bước đi của Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm hơi vụng về.

 

“Đại Chiến Chính Tà là nghi thức giữa hai người. Dù tôi và môn chủ Thiên Võ Môn đánh nhau, đó cũng chỉ là một trận bình thường; không bao giờ có thể là một trận đại chiến. Chỉ hai vị đủ tư cách, vì hai vị là người đứng đầu Ma Giáo và Chính phái”.

 

“Đệ tử…?

 

“Cảm ơn hai người.”

 

Họ đã đến cánh đồng tuyết.

 

“Cảm ơn các vị đã không bỏ cuộc trong 3 năm.”

 

Nơi từng có xác chết rải rác như rừng. Giờ đây, nơi này chẳng khác gì một cánh đồng tuyết trắng xóa.

 

“Cảm ơn các vị đã miệt mài tập hợp lại các Cương Thi vào mỗi buổi sáng. Nếu các vị từ bỏ, nếu họ bị coi như những cái xác đơn thuần và biến mất, có lẽ tôi không bao giờ phục sinh được họ.” 

 

Cuộc sống mà cả hai đã mất. Phong cảnh mà họ khao khát.

 

Gongja từ từ mở miệng. Để trả lại cho họ tất cả.

 

“Bách Ma Phục Sinh.”


Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 81 - Phần 1

Chương 80

Chương 79

Chương 78

Chương 77

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


No comments

Powered by Blogger.