Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 27: Lời xin lỗi từ Kiếm Vương

 

Ông ta chỉ tay về phía Kim Gongja. Như thể ông ta đang nói ‘Để xem ngươi chối cãi kiểu gì nhé!! Hành động xấu xa của ngươi sẽ bị phơi bày cho cả thế giới!'

 

Kim Gongja mỉm cười.

 

"Đúng vậy."

 

“Haha, thấy chưa! Đồ khốn. Ta biết ngay mà, các ngươi đã sử dụng tên sát thủ này… ”

 

"Nói dối." - Thánh Hiệp sĩ ngắt lời.

 

"Gì cơ?"

 

"Anh ta đang nói dối." -  Thánh Hiệp Sĩ thờ ơi nói - “Câu trả lời của anh ấy là “Đúng vậy”, nhưng đó lại là một lời nói dối. Có nghĩa là, Kim Gong-ja không giết hơn 4000 người. "

 

“…”

 

"Ngài có câu hỏi nào nữa không?"

 

Một khoảnh khắc imm lặng ập xuống.

 

Trong khi Kiếm Vương ngậm miệng, Thánh Hiệp sĩ nghiêng đầu.

 

“Nhưng… 4000 cơ á. Liệu một người có thể giết nhiều người như vậy không? Tôi nghĩ điều đó gần như là không thể. "

 

“Đ, điều đó… các ngươi đã sử dụng thằng ranh này làm một sát thủ biệt phái…”

 

Kim Gongja cười rạng rỡ.

 

"Ngài nói đúng. Họ dùng tôi làm một sát thủ  biệt phái. "

 

"Nói dối."

 

“…”  - Kiếm Vương há hốc mồm - “T, Thánh Hiệp sĩ. Không thể thế được ! Cô đang nói dối tôi hả! "

 

"Ngài có tin tôi hay không, là tùy thuộc vào ngài."

 

Thánh Hiệp sĩ bình tĩnh trả lời: "Đó là lý do tại sao tôi hỏi ngài ngay từ đầu, rằng ngài có tin tôi hay không."

 

“…”

 

“Nếu ngài muốn nuốt lời thì hơi… thảm hại. Không, thực sự thảm hại. Kiếm Vương. Có lẽ tôi đã nghĩ sai về ngài. "

 

"Đ, đợi đã!"

 

Kiếm Vương điên cuồng nhìn Kim Gongja.

 

"Nhưng chắc chắn là ngươi có giết người !!"

 

"Ah. Đúng. Đó là sự thật. Tôi đã giết ai đó một lần. ”

 

Thánh Hiệp sĩ gật đầu.

 

"Đó là sự thật."

 

"Thấy chưa!"

 

"Nhưng đó chỉ là một người."  - Kim Gongja thở dài

 

"Gì cơ?" – Kiếm Vương trố mắt lên.

 

Thánh Hiệp sĩ lại gật đầu.

 

"Đó là sự thật."

 

“…”

 

“Tất nhiên, chỉ vì tôi đã giết một người không thay đổi sự thật rằng tôi là một kẻ sát nhân. Nhưng Kiếm Vương-nim. Mặc dù tôi không hẳn là kẻ trong sạch, tôi có thể khẳng định với ngài rằng : Tên khốn đó thực sự đáng chết. Bởi vì hắn ta đã cố gắng giết tôi trước ”.

 

"Đó là sự thật."

 

“Không, nếu hắn chỉ giết tôi thì còn tốt chán. Hắn ta tàn sát mọi người. Thảm sát. Tôi đã thấy hắn ta giết ai đó, và… chết tiệt, hắn ta thậm chí không chớp mắt khi thiêu chết một người nào đó! Tên khốn đó! ”

 

"Đó là sự thật."

 

“Mặc dù tôi không biết chắc, nhưng có lẽ hắn đã giết hàng chục, không phải hàng trăm người. Đúng. Hắn chắc chắn là người làm được điều đó. Tôi đã giết một người như thế. Nếu ngài muốn, hãy nguyền rủa tôi. Nhưng mà, nếu được làm lại, tôi vẫn giết hắn. Tên chó đẻ đó. Chết tiệt. Tôi không hiểu tại sao mà một người có thể ác như hắn ta. "

 

Thánh Hiệp sĩ gật đầu.

 

"Đó là cả sự thật.

 

“…” - Kiếm Vương im lặng.

 

Ông ta từ từ nhìn quanh mình. Ban đầu ông ta không hiểu tình hình, nhưng bây giờ, ông ta có thể đã hiểu sau khi nhìn kỹ xung quanh.

 

Bởi vì các Bang chủ đều đang nhìn ông ta như thể  muốn nói ‘… lão già này đang làm gì vậy?’

 

“Hahahah! Hahaha! ” - Truy Tà Giáo phá lên cười - “Kim Gong-ja, sát thủ đặc biệt của Ngũ đại Bang hội! Buồn cười làm sao! Nếu điều đó là sự thật thì quá ngầu luôn… nhưng Kiếm Vương! Chúng tôi chỉ mới gặp Kim Gong-ja lần đầu tiên vào ngày hôm qua! ”

 

“Nhân tiện, điều đó cũng đúng.”

 

“…”

 

Nếp nhăn trên mặt của Kiếm Vương hằn sâu hơn.

 

« Chậc chậc…. Một người sống bằng kỹ năng, giờ cũng chết bởi kỹ năng » - Bae Hu-ryeong tiếp tục tặc lưỡi bên cạnh Kim Gongja.

 

“Ừm. Chà, tôi đã trả lời tất cả mọi thứ. " - Kim Gongja bật cười.

 

"Những gì anh Gong-ja nói đều đúng" - Thánh Hiệp sĩ gật đầu.

 

“Có vẻ như đã có một sự hiểu lầm. Thật may là thế. Nhưng Kiếm Vương. Tôi nghĩ ngài nên nói gì đó".

 

“…”

 

“Tôi nghĩ rằng ngài nên đưa ra một lời xin lỗi. Ngài nghĩ sao?"

 

Thánh Hiệp sĩ gật đầu : “Đó là sự thật hoàn hảo. Không một lời nói dối. ”

 

“…”

 

“Mau xin lỗi Kim Gong-ja. Kiếm Vương. ” – Truy Tà Giáo đứng bên ngoài và hú lên.

 

Ông ta tái mặt.

 

“Ta, tôi…” - Kiếm Vương ngập ngừng lên tiếng .

 

Các thợ săn đang nhìn Kiếm Vương.

Ông khó khăn liếm môi.

 

“Ta, nói với Kim Gong-ja…”

 

Kiếm Vương có thể nói rất nhiều điều để phản bác.

 

Ví dụ như… ông ta không thể tin được Thánh Hiệp sĩ. Mặc dù Thánh Hiệp sĩ nổi tiếng là công bình và chính trực, cô ấy vẫn nằm trong Ngũ đại bang hội. Ông có thể nghi ngờ cô.

 

Ông ta cũng có thể nói: “Tất cả các người đang cố gắng lừa tôi!"

  

Hoặc… ông ta có thể tiết lộ thẻ kỹ năng của riêng mình. Loại kỹ năng cho thấy số lần giết người. Đương nhiên, người ta không nên cho kẻ khác thấy kỹ năng của mình. Tuy nhiên, đây là một thời điểm phù hợp.

 

Ông ta cũng có thể hét lên: “Không phải tại tôi! Tất cả là do kỹ năng của tôi! Tôi có thể làm gì khi kỹ năng của tôi nói vậy? Chẳng phải mọi người nên tin tưởng vào kỹ năng của họ sao?

 

Đó là lẽ tự nhiên khi mọi người bào chữa cho mình.

 

 

Hoặc ông ta có thể im miệng.

 

Thiên Hỏa đế đã chứng minh rằng hắn ta là một kẻ tâm thần bằng cách chọn phương pháp bịt miệng nhân chứng. Còn Kiếm Vương là người như thế nào? Kim Gongja cũng nóng lòng muốn biết.

 

"Ừm."

 

Kiếm Vương liếm môi một lần nữa.

 

Và ông ta đã quyết định.

 

“… Cậu nói tên cậu là Kim Gong-ja.”

 

"Vâng."

 

“Nếu cậu không giết những người vô tội như ta nghĩ… không. Không phải… "

 

Kiếm Vương lắc đầu. Xoẹt. Ông ta tra kiếm vào vỏ.  Những tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên. Những người thợ săn xung quanh ông ta  trông bớt lo lắng hơn.

Thế rồi, Kiếm Vương thắt chặt cà vạt.

 

"Tôi sẽ nói lại."

 

Ông cúi đầu.

 

"Tôi thành thật xin lỗi."

 

Ông già đang xin lỗi.

 

"Tôi đã sai. Tôi đã hiểu lầm… nên tôi đã suýt giết cậu. Tôi luôn nghĩ rằng tôi nên giết bất cứ ai đáng giết. Tôi đã phạm sai lầm”.

 

Ông ta cúi đầu xuống.

 

"Nhưng từ bây giờ, điều đó sẽ không xảy ra nữa."

 

Giọng nói của ông ta vang lên trong đại sảnh.

 

“Chỉ xin lỗi bằng lời nói là vô ích. Nếu cậu muốn bất cứ điều gì, tôi sẽ cố gắng đáp ứng. Chỉ là… ”

 

Giọng ông ta xen lẫn sự lo lắng.

 

“Xin đừng bắt tôi đền mạng. Tôi vẫn muốn sống. Tôi muốn nhìn thấy đỉnh của tòa tháp này. … Tôi đã phạm một sai lầm lớn và suýt giết chết cậu. Nhưng xin hãy tha thứ cho ông già này và để ông ấy được sống ”.

 

Toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh.

 

Ông già có thể đưa ra một lựa chọn khác. Nhưng ông ta không làm vậy. Thay vào đó, ông thừa nhận rằng ông ta đã sai.

 

“…”

 

Thánh Hiệp sĩ liếc nhìn Kim Gongja. Mắt họ chạm nhau. Cô lặng lẽ gật đầu.

Dù không nói, nhưng Kim Gongja biết Thánh Hiệp sĩ muốn nói gì.

 

'Đó là sự thật.'

 

Mọi điều ông ta nói đều đúng.

 

Lời xin lỗi của ông ta, và lời hứa của ông. Và cả việc ông ta không muốn bị trả thù.

Rằng ông ta muốn sống nhiều hơn.

Rằng hãy tha thứ cho ông ta.

 

"Cái lão già tăng động đó..." - Kiếm Đế thở dài.


No comments

Powered by Blogger.