Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 68: Kết cục thứ nhất - Phần 1
”Tôi xin lỗi” - Nhà giả kim nói -
“Tôi không thể làm gì được cho ông ấy trong tình trạng hiện tại.
Nhà giả kim đang kiểm tra Minh
chủ Võ Lâm. Nét mặt cô ấy u ám, giống như một bác sĩ đã biết rằng bệnh nhân
không còn hy vọng, nhưng vẫn phải khám bệnh chỉ để xác nhận điều đó.
“…….”
Thiên Ma lặng lẽ nhìn xuống Minh
chủ Võ Lâm.
Dù sao thì họ cũng không nghĩ
rằng cô có thể chữa trị cho họ.
Sau đó, với một khuôn mặt vô cảm,
Thiên Ma mở miệng.
“Đứng lên.”
“Ta xin lỗi.”
“Ta không muốn nghe lời xin lỗi.
Đứng lên. Minh chủ Võ Lâm.”
Hang động tối om.
Hơi thở của Thiên Ma trở nên trầm
lặng hơn. Giọng nói của cô ta sắc như sao.
“Không phải đã lão đã thề với ta
à? Chẳng phải lão đã khoe khoang rằng lão sẽ đánh bại Ma giáo để thống nhất võ
lâm sao? Không phải ngươi đã hợp nhất cả Chính phái sao? Ngươi không thể chết như
thế này. Ngươi không được phép.”
“Ta xin lỗi.”
“Đứng lên.”
Âm thanh trở nên sắc hơn một
chút.
“Hãy đứng lên và cầm lấy vũ khí
của mình. Không có vũ khí nào tử tế thì lấy một thanh gỗ cũng được. Cầm lấy nó.
Hãy nắm lấy nó và chiến đấu chống lại bổn tọa đi”.
“Ta xin lỗi.
“Ta đã bảo ngươi đứng lên.”
“Thiên Ma.” - Minh chủ Võ Lâm thở dốc. Ông ấy đã già đi rất
nhiều, chỉ sau một đêm.
“Ta xin lỗi vì ta yếu hơn ngươi.”
“…….
“Ta đã cố gắng níu kéo thêm một
ngày, nhưng bây giờ, điều đó thật khó khăn. Chắc hẳn cô cũng đã cảm nhận được
điều đó. Rằng ta đã cạn kiệt sức sống. Khí cô của ta cũng đã hết. Ta cũng mệt
mỏi. Nếu là cô, cô vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa… Nhưng ta đã đến
điểm dừng. “
Một khoảng lặng u ám ập xuống.
“Ta yếu hơn cô.…” - Ông già lẩm
bẩm - “Giết ta đi.”
“…….”
Mặt Thiên Ma méo xệch.
“Ta không muốn giống như Phương
trượng Thiếu Lâm. Hãy giết ta trước khi cơ thể ta thối rữa và phân hủy. Khi trở
thành một cương thi, dù ta thấy, cũng là không thấy. Dù ta sống, cũng là không
sống. Vì thế…
“Vì vậy, ông muốn ta giết ông khi
đang nằm liệt giường?” - Sự sắc bén đã lên đến đỉnh điểm - “Đó có phải là những
gì ông muốn nói?”
Cơ thể của Thiên Ma rất gầy gò.
Từ cơ thể nhỏ bé đó, một ngọn lửa đen bùng lên. Sát khí đã thành hình và bùng
cháy dữ dội.
Sát khí của cô có mùi nồng đậm,
giống như cỏ dại bị nghiền nát.
“Đây là kết thúc của cuộc chiến
mà ngươi đã hứa? Là như thế này ư?”
“……..”
“Đáng lẽ chúng ta phải chết từ
trước rồi. Vì lý do gì chúng ta đã phải chịu đựng điều này cho đến nay? Lẽ ra
chúng ta phải ra lệnh cho tất cả thuộc hạ phải chết cùng nhau. Vì sao chúng ta
lại hành động ngoan cố như vậy?”
Minh chủ Võ Lâm không thể trả
lời. Dấu vết của những giọt nước mắt của ông già đã cứng lại trên má.
“Ta…”
“Nam Cung Ân. Ngay từ khi sinh
ra, ngươi đã nhận được sự khen ngợi và ghen tị của võ lâm vì trở thành thiếu
chủ của Nam Cung thế gia. Đến năm 20 tuổi, ngươi đã đạt đến đỉnh cao của võ học.
Thậm chí trước khi bước sang tuổi 30, ngươi đã trở thành gia chủ của Nam Cung
thế gia. Khi Ma giáo bành trướng, ngươi được chọn làm Minh chủ để chiến đấu vì
công lý. Ngươi là hiện thân của Chính phái, lịch sử của Chính đạo đặt trên vai
ngươi. Nhưng… Ngươi bảo ta kết liễu sinh mạng ư?”
“…….”
“Tốt. Ta sẽ giết ngươi.” - Thiên
Ma đứng dậy - “Nhưng ngươi sẽ không thể chết một cách êm ái đâu”.
Thiên Ma đi đâu đó. Ngay cả sau
khi người phụ nữ ấy đi khỏi, sát khí vẫn nồng nặc, đủ để làm người thường nghẹt
thở. Nhà giả kim và Dược Vương, những người không có aura để chiến đấu, trông rất
đau khổ.
Một lúc sau, Thiên Ma trở lại.
Có một cây chùy trong tay cô ấy.
“Lão già thối. Đây là cây chùy
bằng gỗ sồi mà ông đã nâng niu. Ông vẫn chưa quên nó, phải không?”
“Bạch Hương…”
“Nói” - Thiên Ma chùy lên - “Kẻ
học võ đã lãng quên tinh thần hiệp nghĩa, và kẻ hành hiệp đã đánh mất võ học”.
“…….”
“Nếu ngươi nói được câu này, ta
sẽ giết ngươi như ngươi muốn.”
Võ (武), quên đi “hiệp”.
Và “hiệp” (俠), quên mất “võ”.
Đó là sự kết thúc của Chính phái.
“Nói đi.”
“…”
“Tại sao ngươi không thể nói những
lời đó?!”
Môi ông lão khẽ mấp máy. Miệng
ông mở ra và hé răng. Nhưng ông ấy không thể làm gì hơn. Ông ta mở và ngậm
miệng nhiều lần, nhưng mỗi lần, ông ta không thể nói thành lời.
“Ta không thể làm được…” - Ông
già ho từng cơn - “Ta không thể… ta không thể nói…”
Nước mắt lại rơi theo dấu vết của
dòng nước mắt trước đó. Trên những nếp nhăn, vệt nước mắt khô thành từng lớp.
Những lớp nước mắt đã khô, thật khó
để phân biệt với lớp da nhàu nát của ông lão. Như thể da thịt ông hòa lẫn với nước
mắt, và những giọt nước mắt dường như chảy ra từ da thịt chứ không phải từ mắt
ông ta.
“Ta không thể nói…”
“…….
“Ta xin lỗi. Ta xin lỗi, Bạch
Hương…”
Thiên Ma vung chùy.
Cái chùy không đập vào đầu của
Minh chủ Võ Lâm.
Nó vừa xoay vừa giáng xuống mặt
đất, ngay bên cạnh khuôn mặt của Minh chủ Võ Lâm. Đá của nền hang dễ nứt ra như
đậu phụ.
Thiên Ma rõ ràng là đã dùng rất
nhiều sức lực để vung chùy.
“Ngươi nói rằng khi trở thành một
cương thi, ngươi sẽ không còn sống ngay cả khi thể xác vẫn hoạt động?” - Thiên
Ma lẩm bẩm - “Thế thì sao chứ? Ngay lúc này có khác gì đâu? Vô ích. Vô
nghĩa… “
Cô quay lại và bước đi.
Ngày hôm sau.
Nam Cung Ân, Minh chủ Võ Lâm, đã
chết vào lúc bình minh.
Ông ta chết vì vi rút.
Đó là ngày thứ mười kể từ khi nhóm
Gongja tới đây.
Đã đến ngày thế giới này diệt
vong.
“… Đây là một mẫu vật giá trị” -
Nhà giả kim nói - “Việc phân tích virus từ những thi thể quả là khó khăn. Nhưng
với mẫu này, chúng ta có thể quan sát sự tiến triển của nhiễm trùng trong thời
gian thực. Đó là một bước tiến lớn.”
Trước mặt Nhà giả kim là thi thể
của Minh chủ Võ Lâm, bị trói bằng xiềng xích.
“Ông ấy không trở thành thây ma
ngay lập tức … Có vẻ như quá trình lây truyền bị trì hoãn một chút. Tôi đoán là
phải mất một thời gian để các tác nhân truyền nhiễm lan đến não.”
“Ta đã tổng hợp các kết quả
nghiên cứu.” - Dược Vương giao hồ sơ cho cô - “Cô đúng là kỹ năng bào chế
thuốc, nhưng cô không có kỹ năng giải thích quy trình cho người khác. Không có
kỹ năng nào cả. Đúng là trẻ người non dạ…”
“Tôi đã nghiên cứu nó với tất cả
những gì tôi có” - Nhà giả kim ngó lơ Dược Vương và nói với Kim Gongja - “Nhưng
đúng như dự đoán, nó không thể phát triển thành một phương pháp chữa trị.
“Do không có đủ thời gian?”
“Vâng. Tôi cần ít nhất 90 ngày
nữa. Tốt nhất là khoảng 120 ngày… “
Cạch
Guuuhhh…
Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Là
tiếng xích bị rơi. Họ quay đầu lại cùng một lúc. Xác của Minh chủ Võ Lâm đang
run rẩy.
“Guuhhh… Ugh, ooh…..!
Trong một lúc, mọi người im lặng
nhìn Minh chủ Võ Lâm — không, mọi người nhìn “thứ” đã từng là Minh chủ Võ Lâm.
Nó tiếp tục cố gắng dùng miệng để
cắn xiềng xích.
“…….”
Thiên Ma bước tới.
Thịch
Thịch
Người phụ nữ tiến lại gần với
những bước đi lặng lẽ và loạng choạng.
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Leave a Comment