Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 72: Kẻ thu thập cái chết

 Thế giới này đã bị chiếm đóng bởi Zombie. Mà đây là Võ lâm, nơi sinh ra những cao thủ về võ học. 

Vậy trường hợp tệ nhất là gì?


Đó là “Bắn chưởng”.

“Guuuoh!”

Phải, trong cái hố đó, có một thây ma mặc áo choàng đen biết bắn chưởng.

Nó chụm tay lại và bắn một quả cầu chưởng lực vào Gongja .

Dù nghe rất sai nhưng thật sự là như thế. 

“Điên rồ! Chuyện này thật là điên rồ!”

Ầm ầm!

Quả cầu chưởng lực của con thây ma dễ dàng đẩy lùi Gongja . Gongja  bay trong không khí như một viên đá bị ném đi. Chuyện này khiến Gongja  chết lặng, nhưng nó không kết thúc ở đó.


“Wooooohh!”

Thây ma phi thân lên một cách nhẹ nhàng và khéo léo, như thể thân hình nó chứa đầy khí heli. Con thây ma bay vút lên không trung, và trong khoảnh khắc, nó bay tới ngay trước mũi Gongja .


Đương nhiên, cậu trở nên hoảng loạn.


“Ế! Chờ đã, sao có thể…!” 


Gongja vội vã vung kiếm lên một cách điên cuồng. Nhưng rồi, một giọng nói đã ngăn cậu lại.


“Sai lầm! Đừng vung kiếm lung tung như vậy”.


Đó là giọng nói của Thiên Ma.


Cô ấy đang quan sát Gongja  từ trên miệng hố.


“Ta chưa dặn ngươi sao? Hãy nghĩ đến cơn đói, đến cái chết bởi cơn đói. Đừng quên điều đó. Nếu ngươi chỉ vung kiếm lung tung như thế, Thiên Kinh Ma Kỹ chỉ là một cái vỏ vô dụng.”


“N, nhưng!


Con thây ma mở miệng ngay trước mặt Gongja. Nó là thây ma của một cao thủ nên đương nhiên là mạnh hơn nhiều so với bình thường. 


Crack! 

Gongja xoay người và suýt soát tránh được hàm răng của thây ma. Vì bị mất đà,  Gongja ngã nhào và lăn trên mặt đất. Dường như con thây ma tức giận hơn vì cậu tránh được đòn, nên nó gầm lên và lao vào Gongja  một lần nữa.


“Nhưng… lúc này tôi không đói!!”


“Ngu xuẩn” - Thiên Ma hét lên với giọng đầy thất vọng – “Nếu nhắc đến màu đỏ, ngươi có thể tưởng tượng ra nó dù nó không ở trước mặt ngươi, phải không? Dù  không đói ngay bây giờ, nhưng ngươi vẫn phải nhớ được cảm giác đói chứ?”


“Guuuoh!”


Trong khi Thiên Ma nói chuyện với Gongja , con thây ma tiếp tục tấn công cậu bằng móng tay của nó. Nếu Gongja  bị trầy xước bởi những chiếc móng tay đó - dù chỉ một lần – mọi chuyện sẽ chấm dứt. 

Nếu Gongja bị nhiễm virus Zombie, cậu sẽ trở thành Kim Zombie theo nghĩa chân thật nhất của từ này.


Choaang!


Móng tay của thây ma đập vào thanh kiếm của Gongja  với một âm thanh khủng khiếp. Gongja không thể tấn công, chỉ có thể nỗ lực tự vệ. Cậu đang cố tránh né cái chết.


“Nếu ngươi không thể làm điều này, đó là vì ngươi chưa quen với cảm giác đói. Những người học được Thiên Kinh Ma Kỹ phải có thể tự do nhớ lại trải nghiệm từ các giác quan của mình! “


Cảm giác đói.


Sự hành hạ của cơn đói.


“Hãy nhớ lần ngươi bị bỏ đói lâu nhất. Nhớ lại cảm giác của mình. Lúc đó ngươi ở đâu? Muốn ăn gì nhất? Đói bao lâu? “


“Thời gian tôi nhịn đói lâu nhất là 3 đến 4 ngày…


“Gì cơ? Ba bốn ngày?” - Thiên Ma ngẩn ra - “… Thời gian nhịn đói lâu nhất chỉ có ba ngày? Thật là nực cười. Đã lâu rồi, thiên hạ loạn lạc, mùa màng thất bát. Làm thế nào mà ngươi có thể chỉ bị đói trong ba ngày? Hay ngươi là con của một gia đình quý tộc nào đó? “


“Chà, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành có nhiều lương thực hơn…”


Thật vậy, Tòa tháp tuy đôi lúc thiếu thốn, nhưng vẫn trù phú hơn thế giới Võ lâm. Hơn nữa, đây cũng là nơi bạn có thể tận hưởng nền văn minh hiện đại. Có lẽ có khá nhiều Thợ săn chưa bao giờ bị đói quá hai ngày.


“Ra thế. Huh. Chậc chậc, chậc chậc” - Thiên Ma thở dài -  “Ta hiểu rồi, ngươi không phù hợp. Đói là cảm giác cấp bách nhất của con người. Đó là bởi vì nó là một nỗi đau không thể bỏ qua, một nỗi đau mà không ai có thể chối bỏ. Cơn đói của một hoàng đế và cơn đói của nông dân cũng giống nhau. Làm sao ngươi có thể thức tỉnh được Thiên Kinh Ma Kỹ nếu ngươi thậm chí không biết điều này? “


“Không, nhưng…”


Gongja đã sống nhiều năm trong khổ cực và đã chịu đói khá thường xuyên. Thậm chí trước khi vào Tháp, cậu cũng là một kẻ bần hàn.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ tiêu chuẩn của Thiên Ma. 

“Đủ rồi” - Thiên Ma quay đi - “Ta thật sai lầm! Trong một khoảnh khắc, ta đã hy vọng... Nhưng không, ngươi là một kẻ chỉ biết nói suông.” 


Gongja ở dưới đáy của cái hố khổng lồ. Vì vậy, bóng dáng của Thiên Ma nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. 

Chaaang! 

Cố gắng chặn răng và móng của con thây ma, Gongja  hét gọi Thiên Ma.


“Thiên Ma-nim!


Không có câu trả lơi.


“Thiên Ma-nim ?!


Một lần nữa, không có câu trả lời.


Thiên Ma đã bỏ đi không nhìn lại.


“Ôi trời, không nhớ được cơn đói thì có gì đặc biệt đâu! Chẳng lẽ tôi bị đánh trượt chỉ vì điều đó sao?! Huh?!”


Khi cậu đang gào thét, thây ma kia lại mở to miệng.

 “Ôi vãi đ…”


Phập


[Bạn đã chết.]


[Bạn đang lùi về 24 giờ trước.]


“ái!


Gongja quay về một ngày trước và dậm chân uất ức.

Khi quay lại, Gongja nhìn thấy thẻ kỹ năng “Bắn chưởng” của con thây ma, và trải qua nghiệp chướng của nó. Cậu cũng nhận ra rằng bản ngã của mình vẫn được duy trì, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng.


“Mình cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn mà!”


Đầu Gongja như bốc khói.


Cảm giác uất ức và ham muốn chiến thắng.


Chỉ có hai thứ tình cảm đó, như pháo hoa đỏ và xanh, bùng cháy trong tim Gongja. Không, không chỉ bùng cháy. Chúng bủng nổ.


“Chà.”- Bae Hu-ryeong khịt mũi - “Cô ta đang giáo dục cậu theo cách rất truyền thống. Cô ta đang dạy cho cậu một bí kỹ, nên cũng không có cách nào khác. Gongja . Ở thời của cậu, con người đã ăn nhiều hơn, nên…”

“Thì sao? Cô ấy đối xử với tôi như thế mà được à!”


Gongja  phớt lờ lời nói của Bae Hu-ryeong và rời khỏi cái hang.


“Theo ông anh thì tôi sẽ làm gì? Đầu hàng sao? Còn lâu! Tôi đã bị thiêu cháy đấy! Ông anh nghĩ cảm giác đó nhẹ nhàng hơn cảm giác chết vì đói ư?! “


“Ờ…” - Bae Hu-ryeong đánh trống lảng - “Gongja? Tại sao cậu phải khổ sở thế? Thay vì làm vậy, hãy học kiếm thuật chỉ từ ta, không phải từ con nhỏ Thiên Ma gì đó. Ta khoan dung hơn nhiều…”


“Cô ấy muốn tôi cảm thấy đói? Vậy thì tôi sẽ chết đói!”


“Mẹ kiếp” - Bae Hu-ryeong lẩm bẩm  - “Thằng điên này lại lên cơn rồi. À mà đúng thôi, cậu ta điên mà. Một khi cậu ta nổi điên thì chẳng ai cản được. Haizz…Sẽ mất nhiều thời gian lắm đây.”

Kể từ ngày đó, Gongja  đi vào con đường địa ngục.


''Tôi sẽ đi tìm những thứ cần thiết để chinh phục tầng này.''


Đó là những gì Gongja  đã nói với cả nhóm. Nói xong, Gongja  rời đi.


Cậu đã đi xa hết mức có thể và tự cô lập mình trên một ngọn núi tuyết.


Không làm gì cả.  Chỉ ngồi ở đó.


“Cậu điên rồi…” - Bae Hu-ryeong nhìn Gongja  với ánh chán chường - “Cậu sẽ ở đây cho đến khi chết đói, phải không?”


“Đúng. Đúng thế”.


“Trời ơi, đất hỡi…” - Bae Hu-ryeong than thở - “Tất cả những người khác phải biết anh chàng này ngốc như thế nào. A, tội nghiệp cho ta! Ta là người duy nhất biết điều này, than ôi. Ta hối hận vì đã trở thành một hồn ma!. Ta hối hận vì điều đó!”


Bae Hu-ryeong lẩm bẩm liên hồi.


“Kim Zombie. Không, Gongja. Làm ơn tha cho ta. Ta không quan tâm đến những chuyện điên rồ cậu làm, nhưng ta phải dính lấy cậu đó! Cậu nghĩ tới ta một chút được không?”


“Này, tôi đã nói với ông anh rằng ông anh đang ồn ào đấy”.


“Cho ta hỏi một điều. Cậu dự định làm việc này trong bao nhiêu ngày?”


Gongja  ngồi trong một hang động nhỏ trên núi tuyết. Nó khác với hang động mà Thiên ma và nhóm ở lại. Tất nhiên, không có suối nước nóng, và không có tích cốc đan gì cả. Đó chỉ là một hang động tối tăm và lạnh lẽo.

 “Tôi không biết. Ít nhất 112 ngày. 


“Gì cơ?”


“Tôi đã nhìn thấy nghiệp chướng của Thiên Ma. Có lần cô ấy đã phải nhịn đói, không ăn bất cứ thứ gì trong 111 ngày và hít khí trời để tồn tại. Vì vậy, tôi sẽ chịu đựng 112 ngày.” 


“Đồ điên! Đồ khùng! Đồ rồ dại!”


Bae Huryreong tiếp tục chửi bới Gongja. Nhưng vô nghĩa. Không cần biết anh ta chửi bới Gongja  điều gì, tâm trí Gongja  vẫn không bị ảnh hưởng. Gongja  đã bắt đầu ngồi khoanh chân và thiền định.


“Đồ điên! Cậu không thể trụ được lâu thế!!” - Bae Hu-ryeong kêu lên - “Nhìn vào thời tiết bây giờ mà xem. Trời rất lạnh! Siêu lạnh! Cậu sẽ bị đóng băng ngay lập tức nếu cậu không có Aura. Nếu cậu nhịn đói, cậu lấy đâu ra Aura để bảo vệ cơ thể? Cậu sẽ chết cóng trước! Bất kể cậu cố gắng bao nhiêu, 20 ngày sẽ là giới hạn tối đa.”


Thấy những lười lăng mạ không có kết quả, anh ta đang cố gắng nói lý lẽ.


“Ngoài ra, Gongja. Chịu đựng hơn 100 ngày không làm cho cơn đói dữ dội hơn đâu. Vì cậu chưa bao giờ nhịn đói tới 100 ngày, nên cậu không thể biết được!”

“Còn anh thì sao? Làm sao anh biết? Anh đã bao giờ nhịn đói như vậy chưa?


“Đương nhiên là rồi! Ta biết điều đó bởi vì ta đã từng làm thế. Ta cảm thấy như mình sẽ chết vì đói trong vài ngày, nhưng sau một thời gian, ta thậm chí không cảm thấy đói nữa!!”


“Ok, vậy thì câu trả lời của tôi là…” – Gongja trả lời thẳng thừng - “Tôi chỉ cần nhịn ăn trong 15 ngày, sau đó quay lại ngày thứ 15.

“!&(@!()&@)!!” - Bae Hu-ryeong trợn mắt - “Cậu nói gì vậy?


“Tôi sẽ không ăn gì trong 15 ngày. Tôi sẽ nhịn cho đến khi cơn đói của tôi lên đến đỉnh điểm. Sau đó, tôi sẽ tự sát để quay lại ngày thứ 15. Mức độ đói của tôi sẽ không thay đổi. “ - Gongja  nhìn Bae Hu-ryeong - “Tôi lặp lại cho đến 112 ngày như vậy. Như vậy là ổ chứ gì? Tôi không hết Aura. Tôi vẫn tiếp tục cảm thấy đói. Đó là giải pháp hoàn hảo. “


“Cậu… đồ điên…” - Bae Hu-ryeong lắp bắp - “Chỉ cần học hỏi ta là dược mà… Sao phải nhận một kẻ xa lạ làm sư phụ? Ta đã nói rồi, võ công của ta rất cao siêu. Nếu cậu thực sự cần một sư phụ, học ta đây này! Tại sao cậu phải làm một điều điên rồ như vậy…!”


“Tôi sẽ học Thiên Kinh Ma Kỹ một cách hoàn hảo.” - Trái tim Gongja  như bốc cháy - “Ông anh có biết tại sao Thiên Ma mất hy vọng vào thế giới không? Ông anh có biết tại sao thế giới này, [Biên niên sử của Thiên Ma],  lại kết thúc không? Đó là bởi vì cô ấy cảm thấy rằng sống thêm nữa cũng thật vô nghĩa. 


Khi Minh chủ Võ lâm đang nằm trên giường bệnh.


Thiên Ma lẩm bẩm một mình.


「Cả thế giới đã trở nên trống rỗng. 」


Đó là sự kết thúc. 

Thế giới là một cuốn sách, và đó cõ lẽ là câu kết được viết ở trang cuối cùng.


Rằng tất cả đều vô nghĩa.


Sau đó, cuốn tiểu thuyết chấm dứt, và thế giới diệt vong.


Đó là chính là ý nghĩa trong lời nói của Thủ thư.


“…….


Nhưng Gongja  không muốn thế giới này bị diệt vong theo cách đó.


Gongja  không muốn Biên niên sử của Thiên Ma kết thúc như vậy.


“… Thật dễ dàng để sống trong khi tránh mọi thứ.


Gongja  nhìn ra bên ngoài hang động. Có một cánh đồng tuyết trắng.


“Làm một tên côn đồ mạnh mẽ như Thiên Hỏa đế cũng có cái hay. Hắn có thể trở thành người vĩ đại nhất. Những người thợ săn kém cỏi hơn hắn bị coi là những kẻ ngốc. Hắn không cần quan tâm đến những kẻ ngốc nghếch, và chỉ cần dẹp bỏ mọi chướng ngại…” 

Gongja  lưu chuyển Aura khắp cơ thể, vẫn ở tư thế ngồi thiền.


“Tôi thừa nhận là cách sống đó trông rất tuyệt.”


Gongja  bắt đầu bỏ đói bản thân.


Anh đã nhịn đói trong một ngày.


“Tôi cũng muốn làm một con người vĩ đại…”


Rồi nhịn đói hai ngày.


“Và tôi muốn lựa chọn cách sống của mình.”


Gongja  đã nhịn ăn trong ba ngày.


Anh đói. Và anh chết một lần nữa.

Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


1 comment:

Powered by Blogger.