Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 74: Bản chất của thức thứ nhất
“Chủ nhân…” - Preta
cẩn thận nhìn Gongja - “Trải qua 112 cái chết là quá nhiều. Ngay cả lúc này,
ngài đã trở nên tiều tụy đến mức khó có thể nhận ra …”
“Huh? Ngươi trở nên trung thành
đến mức lo lắng cho thân thể của ta? “ – Kim Gongja bật cười.
Preta do dự. Cô ấy dường như đang
băn khoăn không biết trả lời Gongja như
thế nào.
Có nên sử dụng những lời tâng
bốc? Hay là thành thật tiết lộ những suy nghĩ sâu kín nhất của mình?
“… Khi ngài biến mất, tôi cũng sẽ
biến mất” - Preta quyết định nói thật - “Tôi sẽ không còn được sống trong thiên
đường nhỏ của mình nữa. Cuộc sống của tôi, ký ức của tôi, ý nghĩa của tôi, và
mọi thứ sẽ biến mất. Mọi thứ đều phụ thuộc vào ngài, Chủ nhân. Tôi là kẻ ích kỷ,
vì vậy tôi cũng quan tâm đến cơ thể của Chủ nhân. “
“Nói hay lắm” - Khóe miệng
Gongja nhếch lên - “Còn ngươi thì sao?
Mấy ngày nay sống ổn chứ? “
“Sao ạ…?”
“Cơn ác mộng ở ngôi làng đã chấm
dứt. Những người mà ngươi quý trọng hơn cả mạng sống của mình cũng đã quay trở
lại. Vậy ngươi đang sống như thế nào?”
Sau khi giành được quyền độc
chiếm tầng 20, Gongja đã thả Preta về
làng. Nếu Gongja cần cô ấy làm điều gì
đó - giống như ngay bây giờ, cậu sẽ triệu hồi cô ta. Còn không thì cô ấy sẽ
tiếp tục ở lại làng.
Preta đáp lại với vẻ lo lắng.
“Tôi... tôi đang sống rất ổn.”
“Có gì đặc biệt không?
“Nếu chúng ta đang nói về điều gì
đó đặc biệt thì… Ah…” - Preta chớp mắt - “Có lần một số thợ săn ập đến và nói
rằng, ngôi làng cất giấu kho báu bí mật của Tử Vương … Tuy nhiên, vị Phù thủy bạn
của chủ nhân và những đồng đội của cô ấy đang ngăn chặn vụ lộn xộn này.”
Gongja gật gù hài lòng. Hội Hắc
Long quả là uy tín.
“Không còn những lời nguyền rủa từ
các lãnh chúa và vương quốc lân cận nữa. Thậm chí đế chế và ngôi đền đều tuyên
bố làng tôi là thánh địa. Đôi khi các Lizardmen và yêu tinh cũng đến tặng
quà…
Dường như mọi thứ trong thế giới
đó đang diễn ra suôn sẻ.
“Chà, nhưng… Riêng tôi, những khả
năng mà tôi từng sở hữu đã biến mất.”
“Hừm. Và…?”
“Có những người ốm yếu đã nghe
tin đồn về tôi và đến nhờ vả… Những người hành hương mong ước điều kỳ diệu đã
kéo nhau đến cầu phúc, và tôi không biết phải làm gì với họ… Tuy nhiên, thợ săn
Truy Dị Giáo và đồng đội của cô ấy đã giúp tôi.”
“Đừng lo lắng. Ta có dự tính của
mình rồi.”
Thật vậy, Gongja dự định xây một hiệu thuốc mới cho Nhà giả
kim trên tầng 20.
Sau khi cuộc thám hiểm này hoàn
thành, địa vị của Nhà giả kim sẽ được củng cố.
''Mình phải đảm bảo rằng mọi thứ
vận hành suôn sẻ.''
Vì là nơi bệnh nhân thường xuyên
lui tới nên cô sẽ có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm về nhiều loại bệnh khác
nhau.
Nhà giả kim sẽ không thể xử lý
khối lượng công việc một mình. Cậu dự định sẽ cho Preta làm trợ lý, và sẽ chiêu
mộ thêm vài thợ săn làm đệ tử của cô ấy. Sau đó, quy mô của hiệu thuốc sẽ tự
nhiên tăng lên…
Sớm thôi, hiệu thuốc này sẽ được
công nhận rộng rãi, và trở thành trụ sở chính của Hội Giả Kim.
''Mình phải chăm sóc người dân
của mình.'' - Gongja mỉm cười - “Còn gì nữa không?”
“Ngoài ra… Ồ, Dazena, Dazena là
hiệu trưởng trường học ở làng tôi. Tôi nghĩ cô ta thích món tteokbokki mà những
người thợ săn mang đến cho chúng tôi. Và Garchoff, ông già chăm sóc vườn cây ăn
quả, đã giao trái cây do ông ta trồng cho những thợ săn của Hội Hắc Long, những
người đứng gác trong làng. Đáp lại, các Thợ săn từ Hắc Long đã đưa cho ông ta
trái cây từ thế giới của Chủ nhân— “
Gió thổi nhè nhẹ.
Tuyết bay lất phất, và ánh trăng
lặng lẽ mờ ảo theo những bông tuyết rơi lác đác. Giọng nói của Preta tuôn ra
như tuyết. Dưới ánh trăng đêm, Gongja lặng lẽ lắng nghe câu chuyện cho đến khi
kết thúc.
Preta cúi đầu: “—Mọi chuyện là
thế ạ”.
“Có vẻ như ngươi đang sống rất tốt.”
Preta cẩn thận trả lời: “Vâng.
Tôi đang sống tốt.”
Gongja gật đầu.
“Chúng ta cũng nên cải thiện cuộc
sống của người dân trên thế giới này.”
“…….”
“Nào, đi và thu thập các thi thể.
Với mái tóc vàng xõa dài xuống
vai, Preta cúi đầu. Một âm thanh khẽ tuôn ra từ môi cô.
“Theo sự chỉ huy của Chủ nhân”.
Preta là một trong những chòm
sao. Cô từng được gọi là [Quỷ vương] và từng phá hủy cả một thế giới. Thế nên,
cô rất giỏi trong việc thu nhập những xác chết.
“Tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm tại một
thị trấn hoặc thành trì. Ở đó có thể tìm thấy các bản đồ. Bằng cách này, chúng
ta có thể khám phá các vùng nông thôn và làng chài xa xôi.”
Hàng ngàn bộ xương di chuyển theo
tín hiệu của Preta.
Ba ngày sau khi cuộc tìm kiếm bắt
đầu, Preta đã giao thây ma cho Gongja . Chúng không phải là thi thể của những
người đã học võ thuật. Chúng chỉ là những người nông dân và ngư dân bình
thường. Chúng là loại thi thể mà cậu mong muốn.
“Đây là xác của một người mẹ đã
treo cổ tự tử vì không thể chịu đựng được cảnh con mình đói khát.”
Những bộ xương trắng xếp thành
hàng và di chuyển ác thi thể. Giữa cánh đồng tuyết, thật khó phân biệt đâu là
màu trắng của xương, đâu là màu trắng của tuyết. Vì vậy, nhìn từ xa — Có vẻ như
các thi thể đang tự di chuyển và tụ tập trước mặt Gongja .
“Những đứa trẻ mở mắt ra vào buổi
sáng đã phát hiện ra thi thể của mẹ mình. Đây là xác những đứa trẻ vừa chết vừa
khóc bên cạnh mẹ chúng, khô héo như cỏ hoang.”
Lễ rước xác vẫn tiếp tục.
Những cái chết lần lượt được liệt
kê.
“Đây là xác của một người đã trốn
trong giếng để tránh bệnh dịch, nhưng cuối cùng lại không thể thoát khỏi giếng.”
“Một tù nhân chết đói thậm chí
không có cơ hội trốn thoát.”
Preta cẩn thận tách ra và mô tả
những xác chết tội nghiệp.
Cô giống như một người hầu đang
giao cống vật cho nhà vua.
Sau cùng, Preta lại quỳ một chân
xuống tuyết.
“Tất cả đã đủ. Thưa Chủ
nhân. “
Gongja nhìn vào cánh đồng tuyết.
“Guoooh…
“Aaaa!”
“Kwooo”…
Hàng loạt thi thể xếp hàng trước
mặt cậu. Lũ cương thi đang vật lộn để chống lại những bộ xương.
Một số xác chết trông khá già.
Những cái xác khác còn rất trẻ.
Cơn đói không phân biệt tuổi tác.
“…… Tốt.”
Gongja áo. Gongja cởi quần. Với làn da trần của mình phơi bày
dưới bầu trời, cậu ra lệnh cho những bộ xương.
“Thả chúng ra”.
Tại thời điểm đó.
Ngay sau khi những xác chết được
giải phóng, 112 con thây ma đã lao Gongja . Bản năng mách bảo chúng lao đến nơi
có mùi da thịt nồng nặc nhất.
Là chỗ Gongja đứng.
“Đến đây” - Gongja mỉm cười - “Tất cả ngươi, hãy đến đây!”
Phập!
Một xác chết trẻ tuổi nhảy vào
Gongja . Nó đã cắn vào bắp chân của cậu. Khi cơn đau khủng khiếp đang bốc lên
thì nó lại kết thúc giữa chừng. Đó là bởi vì một cái xác già đã xé toạc đùi
Gongja . Cơn đau dần lan tỏa đến ngực, đến tay cậu.
“—–“
Có lẽ Gongja đã hét lên. Nhưng cậu không thể nghe thấy
tiếng hét. Bởi vì một con thây ma đã xé tai cậu.
Môi của Gongja đã bị ăn. Lưỡi của Gongja đã bị ăn. Gongja không thể nghe, không thể nói. Gongja chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vô số bóng
đen đang xâu xé cơ thể mình.
[Bạn đã chết.]
Gongja nhìn lên bầu trời đêm.
Mặt trăng trắng xóa, như thể đó
là một vùng đất mà tuyết rơi mãi mãi.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Một ngư phủ cũng nhìn lên mặt
trăng trước khi chết.
Đó là một ngư phủ trên dòng sông.
Khi một thây ma cắn vào tay của mình, ông già không hề hoảng sợ mà bình thản
đón nhận.
“Nếu mình chết trong chiếc thuyền
này, sẽ không gây rắc rối cho ai”.
Chiếc thuyền gỗ của ông già –
cách xa ngôi làng - nhấp nhô và lắc lư
trên sông.
Ông già nằm ngửa, thoải mái như
nằm trong quan tài. Sinh ra trên sông, chết ở trên sông. Âu cũng là niềm hạnh
phúc.
Hình ảnh cuối cùng trong mắt ông
là vầng trăng thật bình yên.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
‘Thế giới đã thay đổi nhiều đến
vậy sao?’
Đó là suy nghĩ của vị thành chủ
trẻ tuổi, khi anh ta đi dạo dọc các bức tường thành vào ban đêm. Đây thậm chí
không phải là quê hương của anh ấy.
Anh ta từng là một thư sinh chỉ
biết đọc sách, và được tuyển làm thư lại trong thành. Tuy nhiên, do dịch bệnh,
thành chủ đã chết, thân thích của ông ta chết, và những người hầu cũng chết
theo.
Không còn ai khác, chàng thư sinh
trở thành chủ nhân của thành trì.
“Thành chủ…”
Một người lính đến gần anh ta và cúi
đầu.
Người này vốn dĩ không phải là
một người lính. Anh ta đã từng là một ma cô ở nhà trọ. Nhưng lúc này, sự láu cá
và mưu mẹo của anh ta rất hữu ích.
“Cái gì vậy?”
“Kho thóc đã cạn rồi. Sau nửa
tháng, trong kho sẽ không còn gì nữa Ngư dân đôi khi bắt được cá, nhưng nông
dân thì không có gì khác để ăn. Ngài tính sao…?”
“Giảm khẩu phần ngũ cốc cho người
già và trẻ em.” - Vị thành chủ trẻ tuổi nói - “Có vô số Cương Thi. Chúng ta
phải ưu tiên những người còn có thể chiến đấu.
Người lính sững sờ. Những lúc này,
thành chủ có vẻ như còn lạnh lùng hơn cả Cương Thi. Người lính đôi khi tự hỏi
làm thế nào mà thành chủ, vốn là một thư sinh dành cả đời chỉ đọc thuộc lòng
những lời dạy của Khổng Tử, lại có lòng dạ sắt đá như vậy.
“Chắc chắn người dân sẽ phản ứng
dữ dội và…”
“Tôi sẽ nhịn đói trước.” – Thành chủ
nói ngắn gọn - “Tôi sẽ nhịn ăn hoàn toàn. Nếu thành chủ cũng nhịn ăn thì chẳng
còn ai có lý do để phản đối nữa.”
“…… Ngài sẽ ổn chứ?”
“Dù sao thì, với tình hình này, tôi
cũng không sinh tồn được lâu đâu. Chết trước vài ngày có khác gì?”
Thành chủ nhìn lên mặt trăng. Nó
cô độc giữa trời.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
“Tất cả chúng ta sẽ chết đói mất!”
Một đứa trẻ hét lên gấp gáp.
Một cô gái trẻ dịu dàng xoa đầu
đứa bé. Cô ta vốn là thành viên của Cái Bang, nhưng giờ đây sự phân biệt giữa
người nghèo và người giàu đã biến mất. Lúc này, cô ấy đã trở thành thủ lĩnh của
những đứa trẻ cùng tuổi.
“Thành chủ bảo lũ trẻ chúng ta
không được ăn. Có nghĩa là ông ấy bảo chúng ta chờ chết!”
“Vậy thì, chúng ta phải làm gì
đây, thưa chị…?
“Dù có chết cũng nên chết với
chút thức ăn trong bụng. Làm ma đói xấu lắm!”
“Vậy phải làm sao?”
“Có một công thức mà tôi học được
trong khi ở Cái Bang. Nó được gọi là bánh quy bùn. Theo nghĩa đen, đó là một
món ăn nhẹ làm từ bùn.”
“Bánh quy bùn…?”
“Đó là một cái bánh quy mà nguyên
liệu chỉ cần có bùn.” - Mắt cô sáng lên - “Nghe này! Đứa nào biết bơi thì đi
bắt cá. Đừng cho người lớn, trừ khi họ trả lại cái gì đó, và chúng ta chia sẻ
nó với nhau. Những đứa còn lại thì ra sông xúc bùn mềm.”
“Chúng ta sẽ làm gì?”
“Để chị chỉ cho”.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Những đứa trẻ xúc bùn trên sông.
Bùn bị trộn với những hạt cát và sỏi. Lũ trẻ cứ xúc bùn, sau đó đãi cát và sỏi
đi.
“Vò bùn lại với nhau và trải lên
một chiếc chiếu.”
Cô bé thủ lĩnh giục giã lũ trẻ.
Sau đó, cô nhóc vón cục bùn lại như một quả bóng và ném nó xuống chiếu. Và rồi,
cô ấy trải bùn rộng khắp tấm chiếu.
“Tốt. Xong rôi!”
“Huh? Xong rồi?
“Phơi nắng thế này thôi. Sau đó, chúng
ta có thể thu hoạch món bánh quy bùn”.
Bọn trẻ chết lặng.
“Chị! Chị chỉ đang nướng bùn dưới
ánh nắng mặt trời thôi mà!”
“Thứ này ăn thế nào được!?”
“Im đi. Đó là một công thức được
lưu truyền trong Cái Bang. Xem này.”
Cô bé rút trong túi ra một thứ gì
đó. Đó là một túi muối. Từng chút một, cô bé rải muối lên bùn.
Sau nửa ngày, bùn khô dần.
“Xong rồi đó. Mỗi người trong số
các cậu có thể lấy một cái! Nhưng hãy cẩn thận khi ăn. Nếu ăn quá nhiều trong
một lần thì không ngon đâu! Hãy tận hưởng nó từng chút một.”
Những đứa trẻ rụt rè ăn thử bánh
quy bùn.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn đang được
tái hiện.]
“… Thật bất ngờ phải không?”
Một vài đứa trẻ cạo bánh quy bùn
bằng răng cửa của chúng như một con chuột đồng.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
“Chà, nó có vị mặn…”
Một đứa trẻ dùng lưỡi liếm bùn.
Mắt nó tròn xoe. Do nước bọt của lũ trẻ, viền của bánh quy bùn bắt đầu bị ướt.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
“Ghê quá…”
Một số đứa trẻ bật khóc.
Cô bé thủ lĩnh mỉm cười.
“Không sao đâu. Quan trọng là nó
giúp ta no bụng. Trong tương lai, chúng ta không phải lo nhiều về thứ ăn nữa.
Thưởng thứ bánh quy bùn mỗi ngày, và nếu chúng ta bắt được cá, chúng ta cũng sẽ
ăn cá. Được chứ?”
“Vâng, thưa chị…”
Những đứa trẻ xoa dịu cái bụng
đói của mình bằng bùn.
Cổ họng của bọn trẻ chấp nhận bùn
mặn làm thức ăn.
Vị mặn đánh lừa lưỡi, giúp cho
bùn nuốt trôi. Vì vậy, khi lũ trẻ ăn phải bùn, chúng không cắn hết một lần. Chúng
vừa nếm muối vừa dùng lưỡi liếm bùn.
“Đừng liếm nhiều như thế! Vị mặn
sẽ trôi hết. Cậu phải ăn từng miếng của nó trong khi liếm.”
Từ hôm đó, bên sông, hôm nào cũng
thấy lũ trẻ nhào bùn.
Rồi một hôm…
“Nhìn đằng kia kìa. Đó là một cái
xác”
Đó cũng chính là con sông nơi ông
lão ngư phủ qua đời,
Ông lão sinh ra trên sông và chết
trên sông. Ông già coi đó là hạnh phúc. Ông ta nghĩ rằng việc sử dụng một chiếc
thuyền làm quan tài sẽ không làm tổn hại đến thế giới.
Nhưng có điều ông lão không nghĩ
tới. Đôi khi những xác chết trôi sông bị dạt vào bờ.
Và đó là điều bất hạnh của ông
già.
Và đó là bất hạnh của mọi người.
“Ông già này chắc là bị chết đuối
rồi.”
“Thật buồn…”
“Đó là một ngư dân ư?”
Những đứa trẻ tiến lại gần xác
chết già với vẻ sợ hãi và tò mò.
“Đ, đợi một chút!”
“Hả?”
“Đó là một Cương Thi! Nó không
chỉ là một cái xác đâu!”
Cái xác uốn éo khi ngửi thấy mùi
thịt non mềm của lũ trẻ.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
“Chạy đi!”
Có một số đứa trẻ đã chạy thoát.
“Á á á…”
Cũng có một số đứa trẻ không kịp
chạy trốn.
Chuyện là vậy đó.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Tòa thành ven sông, nơi mất liên
lạc với thủ đô và các làng xung quanh, đã bị phá hủy. Thành chủ đã chết. Chỉ
huy quân lính đã chết trong khi chiến đấu. Những người sống sót đã chết khi cố
gắng vượt qua cổng thành. Cô bé thủ lĩnh đã chết khi đang ôm mấy đứa em của
mình.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Họ đã cố gắng để sống.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Họ đã đấu tranh.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Vì cố níu giữ hi vọng sống, nên
họ chết trong cơn đói.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
Những ngón tay của lũ trẻ mà
chúng dùng để xúc bùn ướt bên sông. Bàn tay của chúng trải bột bùn trên chiếu.
Đầu ngón tay của chúng giữ chặt những chiếc bánh quy bằng bùn khô.
Tất cả đều hiện rõ trong tâm trí
Kim Gongja.
[Nghiệp chướng của kẻ đã giết bạn
đang được tái hiện.]
…
***
112 người chết.
Mọi hành động của họ đều xuất
phát từ cơn đói.
[Tái hiện nghiệp chướng hoàn
tất.]
[Xác nhận rằng tâm trí của chủ
thể vẫn được duy trì.]
[Hình phạt đang kết thúc.]
Gongja từ từ mở mắt.
“…….
Giữa màn đêm yên tĩnh,
Gongja nhẹ nhàng nói chuyện với chính
mình.
“Mình cũng muốn học cách chuẩn bị
vỏ cây và bánh bùn…”
Thực tế đã vượt qua sức tưởng
tượng của Gongja. Hóa ra, con người thậm chí có thể ăn bùn khi bị dồn vào đường
cùng.
“Đúng rồi. Những sự việc như vậy
cũng xảy ra.
Gongja đứng dậy và đào vào tuyết. Gongja quấn Aura xung quanh bàn tay. Mất nhiều công
sức, cậu mới chạm được tới mặt đất đóng băng bên dưới lớp tuyết.
Đó là lớp đất đầu tiên
Gongja nhìn thấy, sau khi rơi xuống thế
giới này.
“Xem nào…”
Ngay cả đào đất cũng không dễ, vì
đất quá cứng. Gongja cũng phải sử dụng
Aura cho việc này. Gongja đào một nắm
đất lên, sau đó đốt nóng nó lên bằng Aura. Sau một thời gian dài, bùn đất bắt
đầu mềm ra.
Gongja nhặt bỏ những hạt cát và sỏi. Gongja đã làm theo những gì cậu đã thấy trong giấc
mơ của mình. Bùn được nhào thành hình cầu. Gongja cởi áo khoác ngoài và dùng nó làm tấm lót,
rồi trải bột lên trên.
“Là thế này đây…”
Thời gian trôi qua. Những chiếc
bánh quy bùn được phơi khô dưới ánh nắng ban ngày. Gongja cẩn thận cầm chiếc bánh quy bùn, trông giống
như một chiếc bánh ngọt bình thường, bằng cả hai tay.
Cậu dùng răng để bẻ nó.
Một âm thanh lạo xạo vang lên
trong miệng Gongja .
“…….”
Gongja liếm mép của chiếc bánh quy bùn bằng lưỡi của
mình. Nó trở nên mềm hơn một chút. Tuy nhiên, khi cho vào miệng, bùn đất bắt
đầu bám đầy trên vòm miệng. Toàn bộ miệng của Gongja tràn đần cảm giác khó
chịu.
“…….”
Một lúc sau, Gongja đã hiểu ra. Thứ này không được phép nhai bằng
răng hàm. Phải gặm nó bằng răng cửa, rồi nuốt từng chút một. Hơi ấm của nắng và
mùi đất. Gongja từ từ ăn thức ăn được
làm từ hai thứ đó.
“…… Nó thực sự không ngon.”
Gongja đã nuốt chiếc bánh bùn.
“Vị dở tệ.”
Gongja đã ăn chiếc bánh, từng chút một.
“Thực sự, nó có vị rất tệ.”
Gongja nuốt nước bọt.
“…….”
Vai Gongja run lên.
Trái tim Gongja run lên.
Một cảm xúc khó tả chiếm trọn cơ
thể Gongja . Đó có phải là sự tức giận? Hay đó là nỗi buồn? Có lẽ đó là sự xót
xa. Tại sao chúng ta không thể ăn đất? Tại sao hương vị của đất lại khó chịu
đến vậy? Tại lại có người phải ăn đất?
Tại sao?
“…….”
Trước khi Gongja biết điều đó, bàn tay phải của Gongja đã nắm chặt lại trong vô thức. Những cảm xúc
có thể là tức giận, buồn bã, hoặc thậm chí ghét bỏ đều tập trung trong tay
Gongja.
Rồi sau đó, Gongja nhận ra. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng
lời nói ban đầu được thể hiện qua đôi bàn tay của mỗi người.
Chúng không được nói ra; chúng chỉ
có thể biểu lộ bằng chuyển động.
Võ thuật chỉ là cách người ta chuyển
động.
“…….”
Gongja nghĩ rằng đã đến lúc để trở về.
Cậu rút Thánh kiếm ra và chĩa mũi
kiếm vào cổ mình.
Đã đến lúc quay trở lại và cho
Thiên Ma xem đòn đánh của Gongja . Không, không phải của Gongja . Mà là của
những người chết đói: ông già ngư phủ, người lính, vị quan phủ, và những đứa
trẻ.
Gongja chưa đọc các văn bản về võ
thuật nên không biết giáo lý huyền bí về âm dương và ngũ hành. Võ thuật của
Gongja chỉ đơn thuần đi theo tiếng hét của họ. Của những người đã bị thế giới
vứt bỏ.
Nó đầy oán hận, nó đau thương và
nghiệt ngã.
Bởi vì những người đã chết trong
uất hận Thiên đạo, nên nó chính là [Thiên Kinh]. Vì nó trở thành kiếm pháp của
Ma giáo, nên nó chính là [Ma Kỹ].
Gongja đâm vào giữa cổ của mình , và hồi quy, mang
theo cái chết của 112 người trong trái tim.
Những gì cậu làm cũng giống như
lần trước.
Gongja đã xin Thiên Ma nhận cậu làm đồ đệ.
Giống như trước đây, Thiên Ma đã
cân nhắc về chuyện này trong một đêm.
Sau một đêm, Thiên Ma đưa cho
Gongja một bài kiểm tra.
“Kia” - Thiên Ma chỉ xuống đáy hố
-
Ngừng một lát, Thiên Ma nói:
“Hãy chiến đấu khi ngươi đang
đói. Chiến đấu với Cương Thi, nhưng trong lòng chỉ có cơn đói. Chỉ có nỗi đau
của cơn đói mà thôi. Đừng để bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào khác xâm nhập vào
tâm lý của ngươi. Ngươi có thể làm được không?”
Gongja không trả lời.
Không có lý do gì để trả lời
những câu đó. Cậu chỉ lặng lẽ nhảy xuống hố.
“Guoooooh!”
Tên Cương Thi chạy về phía Gongja
.
Gongja nhìn Cương Thi với ánh mắt thờ ơ.
“…….”
Mùi bùn trong miệng Gongja bốc
lên.
Sạn của bụi bẩn trên tay Gongja
kêu sột soạt.
Sự đói khát của lũ trẻ tái hiện trong
trái tim Gongja .
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ nhất:
Ngạ Trảm
Gongja vung kiếm.
Với đòn đánh đầu tiên,
Gongja đã chặt cả hai chân của Cương thi.
Lần tấn công thứ hai, Gongja chặt đứt cả hai cánh tay.
Đòn đánh thứ ba chém đứt đầu nó.
Mọi cử chỉ đều không xuất phát từ
cơn đói.
Cái xác - từng là cao thủ của Ma
Giáo - gục xuống, câm lặng dưới đáy hố.
“…….”
Gongja chậm rãi nhìn lên.
Miệng của Thiên Ma há hốc mồm. Cô
ấy trông rất ngạc nhiên, giống như lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy nhóm của họ.
Không. Có lẽ bây giờ cô ấy còn
kinh ngạc hơn. Đôi mắt cô ấy rung động dữ dội.
Rõ ràng là trái tim cô ấy đang bị
chao đảo.
Ý nghĩa của cuộc sống - thứ cô nghĩ rằng đã mất hết - nay đang hiển hiện trước mắt cô.
Một sự khởi đầu mới.
Từ chàng trai trẻ này.
“Thiên Ma-nim” - Gongja từ từ mở miệng - “Tiếp theo là thử thách
nào??”
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Hay quáaaaaa
ReplyDelete