Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 66: Nguyên nhân Tận thế
“Thiên Ma-nim. Không thể cứ tiếp tục như thế này. Đã xuất hiện phản đồ rồi!”
“… Thiên Ma-nim. Một nửa Hộ Huyết đường đã bị tiêu diệt! Các trưởng lão và đường chủ đã biến mất, trong khi đó lại có những kẻ ngu ngốc muốn tiếm quyền!. Đó có thể là cuộc khủng hoảng lớn nhất mà giáo phái của chúng ta, không, có thể là thế giới của chúng ta, đã phải đối mặt. Với những kẻ phản loạn này, chúng ta phải…”
“… Thiên Ma-nim. Theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã thành lập một Dược đường không phân biệt giữa các môn phái. Những cao thủ của Võ Đang và cả trưởng lão của Hằng Sơn cũng tham gia. Tôi sẽ bắt một số cương thi và nghiên cứu càng sớm càng tốt….”
“… Thiên Ma-nim. Hộ pháp Wolyeong và thậm chí cả Huyết Ma đường chủ đã bị tấn công. Dù chúng ta đánh bại một trăm cương thi hôm nay, một ngàn cương thi mới sẽ được tạo ra vào ngày mai.”
“Thiên ma-nim! Tôi không thể xử lý được căn bệnh bí ẩn này! Các dược sư nói rằng chúng ta có thể dùng kim châm cứu để chặn thi độc lan đến não, nhưng phương pháp này…”
“… Thiên Ma-nim. Hãy chạy trốn đến đảo Hải Nam. Nếu ngài bế quan trên đảo, ngài sẽ an toàn. Dù có bao nhiêu cương thi, 1 triệu hay 10 triệu, chúng cũng sẽ không thể vượt biển. Rồi một ngày nào đó Ma giáo sẽ tái khởi…”
“… Thiên Ma-nim. Tại sao ngài phải giữ lời hứa vô giá trị đó? Chỉ là một lời thề được thực hiện trước khi thế giới trở nên băng hoại. Thiên địa đã thay đổi, định mệnh cũng đổi thay. Xin hãy quên lời thề mà ngài đã lập với Minh chủ Võ Lâm, và hãy rút lui đi…”
“Thiên Ma-nim…”
“Thiên Ma-nim….”
Trong khoảnh khắc, Thiên Ma nhớ lại những chuyện ngày xưa.
Còn Kim Gongja?
Sau khi im lặng một lúc, câu hỏi đầu tiên bật lên trong đầu Gongja là…..
‘Làm thế nào họ chịu đựng được điều này?’
Thế giới đã hóa thành địa ngục, nơi con người trở thành xác chết. Còn họ có lẽ cũng đã đặt một chân xuống mồ. Suốt ba năm, họ có thể chết bất kỳ lúc nào, nếu quên đi việc dùng khí điều khiển cơ thể.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi họ cùng lúc gật đầu.
“Theo chúng ta.”
Hai người rời khỏi hang động.
Kim Gongja đi theo họ.
Khi ra khỏi hang, họ im lặng. Họ đi bộ cẩn thận để không đánh thức những người bên trong kia. Vì vậy, họ đã im lặng trong một thời gian dài.
Ngay khi họ đến cửa hang, sự tĩnh lặng như vỡ òa.
“Một ngày nào đó, người ta sẽ phải chết.”
Bên ngoài, bình minh đã ló dạng.
“Có một câu chuyện thú vị rất nổi tiếng trong võ lâm. Ngày xưa, đã từng có một cao thủ đạt được cả Khả năng bách độc bất xâm và Đao thương bất nhập. Không có chất độc nào có thể ăn mòn cơ thể vị cao thủ đó, và không có thanh kiếm nào có thể làm rách làn da của ông ta.
Thiên Ma thở dài một hơi.
“Có thể nói ông ta bất khả chiến bại. Làm thế nào người ta có thể giết một kẻ không sợ chất độc tàn bạo nhất cũng như thanh kiếm sắc bén nhất?”
Bầu trời bình minh trở nên trong xanh.
Nhưng mà, thế giới bây giờ chỉ là một bóng mờ nhạt của chính nó.
“Tuy nhiên…. Vị cao thủ đó vẫn bị giết”.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm bước đi. Từng bước một. Chậm rãi.
Dấu chân chỉ có thể chạm đất, không thể chạm vào bầu trời. Nhờ những bước chân, người ta mới có thể phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.
“Chàng trai trẻ đến từ bên ngoài Vạn Lý Trường Thành….”
Thiên Ma liếc mắt nhìn lại.
Họ rời khỏi hang động và đến cánh đồng tuyết của ngày hôm qua… Họ đang đi bộ đến một nơi được bao quanh bởi những thây ma biết dùng võ thuật.
“Ngươi có đoán được vị cao thủ đó đã chết như thế nào không?
“Ông ta chết như nào?
“Vì một con điếm”.
Khóe miệng của Thiên Ma nhếch lên.
“Sự khoái lạc khi hợp nhất âm dương không phải là thuốc độc. Nó cũng không phải là một thanh kiếm.”
“Uhm… Nhưng khoái cảm thái quá cũng là liều thuốc độc, phải không?”
“Chính xác. Con điếm đó đã không mang đến một cơn bão khoái cảm ngay từ đầu. Cô ta thật thông minh. Cô ta bình tĩnh dành thời gian của mình. Lúc đầu, cô ta bắt đầu với niềm vui tinh tế nhất… Cuối cùng, ông ta đã bỏ qua mọi cảnh giác để tận hưởng những thú vui khoái lạc. Cô ta đã thuần hóa được vị cao thủ ấy”.
Bình minh ló dạng. Cánh đồng tuyết trở nên trắng hơn. Trắng như hơi thở của Thiên Ma.
“Khi âm dương hòa hợp, ông ấy không coi những cái tát là nỗi đau. Đòn roi của cô ta trở thành niềm vui.”
Thiên Ma vung tay lên.
“Vào thời khắc cuối cùng….”
Cô nắm lấy cổ mình.
“Nhẹ thôi. Con điếm đó chạm vào cổ cao thủ đó và bóp dần…”
“…….”
“Không cần võ công cao cường. Không tốn nhiều công sức. Hai tay. Cô dùng hai tay bóp cổ ông ấy. Vừa ngộp thở vừa đê mê, vừa ướt át khoái cảm. Ngay cả sau khi chết, khuôn mặt cao thủ đó vẫn tươi cười hạnh phúc
Thiên Ma cười khúc khích.
“Thế đấy. Ông ấy không sợ độc dược, không sợ đao thương, nhưng không thể chống lại khoái cảm”.
Giữa cánh đồng đầy tuyết…
Họ có thể nhìn thấy những cương thi. Mặc dù họ đã chết, nhưng các cương thi sống động như thể họ còn sống. Đắm mình trong ánh bình minh, thân thể họ cứng lại.
“Bài học của câu chuyện này rất đơn giản….”
“Rõ ràng là đừng coi thường mấy con điếm!” - Minh chủ Võ Lâm càu nhàu ngắt lời Thiên ma - “Đó không chỉ là một câu chuyện phiếm. Chuyện đó thực sự xảy đã ra. Hừm! Kẻ đó là một viên ngọc quý của Đường Môn, nhưng rốt cuộc lại chết một cách nhảm nhí!”
“Hoho.”
Thây ma nằm rải rác khắp nơi trên cánh đồng tuyết. Dường như chính là những kẻ đã đuổi theo nhóm của họ ngày hôm qua.
Thiên Ma tiếp cận lũ thây ma.
“Hầu hết những người mới bắt đầu học võ đều không hiểu. Họ nghĩ rằng mục tiêu của các võ sĩ là trở nên bất khả chiến bại, và lý do học võ thuật là để có được sự bất tử và cuộc sống vĩnh hằng.”
Với một hơi thở gấp gáp, Thiên Ma kéo một thây ma lên.
“Họ đã sai.”
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm cùng nhau dựng cái thây ma dậy.
“Những kẻ đạt được Bách Độc Bất Xâm sẽ chết vì một thứ khác, không phải là chất độc. Những người đạt được Đao Thương Bất Nhập sẽ chết bởi một thứ gì đó không phải là đao kiếm. Ngươi hiểu không?
Thiên Ma di chuyển thây ma một cách gian khổ.
“Giới giang hồ không chỉ đơn giản là chọn một môn võ để học. Đó là việc chọn cách ngươi sẽ sống, và cũng là cách ngươi sẽ chết.”
Chuyển động của Thiên Ma vô cùng chậm chạp.
Như thể đã cạn hơi, Thiên Ma ném một thây ma xuống giữa đường, hít thở sâu.
“Một ngày nào đó, người ta sẽ chết.” - Cô lặp lại những lời đó - “Chúng ta biết điều đó chứ. Làm sao chúng ta có thể chối bỏ sự thật rằng sớm muộn chúng ta cũng chết?.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm đã khiêng các thây ma tập hợp lại.
“Nhưng ta không muốn một cái chết như thế này….”
Thiên Ma nhìn lên trời.
“Bị ám sát cũng được. Bị đầu độc cũng tốt. Bị phục kích cũng hay, bị các cao tăng Thiếu Lâm giết cũng thật tuyệt. Ngay cả việc bị thuộc hạ phản bội cũng không tệ, và nếu chết trong khi truyền lại võ công cho thế hệ sau thì không còn gì hối tiếc”.
Khi Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm đặt các thây ma trở lại vị trí của chúng, mặt trời đã mọc lên giữa bầu trời. Trước khi họ kịp nhận ra, dấu chân của hai người đã phủ kín trên cánh đồng đầy tuyết.
“Nhưng, một cái chết như thế này là không thể chấp nhận được!”
Thiên Ma hít một hơi thật nhanh và nhìn Kim Gongja.
“Ngươi đã hỏi ta rằng, làm thế nào chúng ta chịu đựng được chuyện này.”
“…….”
“Đơn giản thôi. Chúng ta muốn chết theo cách của chúng ta.”
Hàng trăm cương thi của các thành viên Chính phái xếp thành hàng dài.
Hàng trăm cương thi, giáo đồ của Ma Giáo, cũng được xếp thành hàng dài.
Trông như hai phe của một đội quân sắp lao vào trận chiến.
Kim Gongja chợt nhớ ra một chuyện.
Khi nhóm Kim Gongja tiến vào thế giới này, họ tưởng các cương thi là chiến binh đất nung trong mộ Tần Thủy Hoàng.
Vào ban đêm, những thây ma di chuyển tự do. Tuy nhiên, có tới hàng nghìn thây ma đã tập trung tại một nơi trong tuyết.
Tại sao lại thế?
Câu trả lời là...
“Hoo… Chúng không đi xa lắm nhỉ”
“Ừ. Đêm qua, trăng rất sáng. Mặc dù không được như ánh sáng mặt trời, nhưng ánh trăng cũng có thể ngăn cản cương thi… “
Vâng. Chính là thế này đây.
Hai người này miệt mài dồn lũ thây ma vào một chỗ.
Năm trăm người từ Ma Giáo.
Năm trăm người của Chính phái.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm mỗi người đều di chuyển người của mình. Đó là công việc khó khăn và mệt mỏi với họ. Nhưng họ vẫn làm, như thể đó là một thói quen bình thường.
「Chúng ta đang tiến hành cuộc đại chiến như thế này đây. 」
「Ba năm đã trôi qua kể ngày từ đó. 」
“Chính phái sẽ không lụi bại dưới tay cương thi!”
“Ma Giáo cũng sẽ không bị tiêu diệt bởi những xác chết.”
Tuyết rơi. Người chết. Ngay cả khi Ngũ Hồ đóng băng và Trung Nguyên sạch bóng người…
“Nếu Chính phái tuyệt diệt, thì đó là do bàn tay độc ác của Ma Giáo!” – Minh Chủ Võ lâm thều thào.
“Nếu Ma Giáo biến mất khỏi thế giới, thì đó là do lưỡi kiếm của Chính phái!”
Thế giới này vẫn chưa diệt vong.
Bởi vì họ vẫn chưa gục ngã.
Giả sử rằng có một tỷ người trên thế giới và 999.999.999 người chết vì các bệnh truyền nhiễm. Chỉ còn lại một người. Và nếu người cuối cùng trên thế giới tự sát, thì người ta sẽ ghi nhận rằng, thế giới bị hủy diệt bởi một kẻ tự sát.
Đólà những gì mà Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm tâm niệm.
"Minh Chủ Võ lâm, Nam Cung Ân của gia tộc Nam Cung..." “Ông già đã thủ thế “Ta là Chùy Thánh".
"Giáo chủ Ma Giáo, Bạch Hương" “Người phụ nữ cũng thủ thế “"Ta là Thiên Ma".
Mặt trời tỏa sáng giữa bầu trời.
Nhiều năm đã trôi qua, kể từ khi chỉ còn lại hai người trên thế giới.
Trong suốt những năm đó, công việc duy nhất của họ là xác định cái kết cho bản thân, cho môn phái, cho thế giới này.
“Hãy bắt đầu trận chiến thứ 990 của chúng ta.”
Liệu Minh chủ Võ Lâm có tiêu diệt được Ma Giáo không? Hay Thiên Ma sẽ tiêu diệt Chính phái?
“Đấu đến khi đầu hàng hay chết?”
“Cho đến chết.”
“Tốt!”
Và thế là… Hai người bắt đầu trận chiến của họ.
Ở giữa cánh đồng đầy tuyết, nơi có năm trăm thành viên Chính phái và năm trăm thành viên của Quỷ Giáo đang đứng…
Minh chủ Võ Lâm và Thiên Ma lao vào nhau.
Kim Gongja vẫn không thể nhận ra võ công của hai người. Khi Kim Gongja nhìn họ, họ chỉ di chuyển vô cùng chậm chạp. Chậm đến mức họ thậm chí không thể bắt được một đứa trẻ.
Cử động của họ rất yếu, và họ sẽ không thể bóp nát dù chỉ một quả quýt.
“…….”
Một thế giới đang suy tàn.
Họ đang chết dần chết mòn trong ngày tận thế này, vào ngày thứ 990 của nó.
“Chuyện này…”
Kim Gongja nhìn những điệu nhảy của họ từ xa và vô tình lẩm bẩm.
“Không thể tiếp tục như thế này.”
Tim Kim Gongja đập loạn xạ.
“Thật vô lý.”
Một cuộc chiến đã nổ ra trong tuyết. Minh chủ Võ Lâm và Thiên Ma, những người từng là cao thủ tuyệt đỉnh trên thế giới, giờ chỉ có thể chiến đấu giống như một đứa trẻ. Họ lăn lộn trong tuyết. Họ vấp ngã. Họ túm râu, giật tóc.
Ngày đã trôi qua, trời đã về chiều.
Minh chủ Võ Lâm và Thiên Ma vẫn không ngừng chiến đấu.
“Đây là một sự xúc phạm.”
Mặt trời đã lặn.
Ngay cả hôm nay, trận chiến vẫn chưa ngã ngũ.
“Đó là một sự xúc phạm đối với hai người đó…” – Kim Gongja lẩm bẩm.
Trong một thế giới suy tàn hai võ sĩ này vẫn có thể tồn tại. Tuy nhiên, họ quá yếu đuối để lấy đi mạng sống của nhau.
Thế giới thật tàn nhẫn bởi vì bạn không được sinh ra theo cách bạn muốn. Nhưng nếu bạn không thể chết theo cách bạn muốn, thì thậm chí còn tệ hơn.
“Gongja. Ngươi sẽ làm gì?” - Bae Hu-ryeong nói nhỏ - “Ngươi sẽ giúp Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm bằng cách giết họ? Tốt, đó cũng có thể là một món quà nhân từ. Nếu là ta, ta sẽ làm vậy”.
“…”
“Nhưng đừng quên rằng ngươi và ta không hơn gì ‘những người xa lạ.’
“Tôi biết.”
Hai võ sĩ kia không muốn tự sát.
Nếu họ chết, thì họ muốn được chết trong tay người kia.
Ma Giáo sẽ không bị diệt vong vì một căn bệnh bí ẩn mà là bị đánh bại bởi Chính Phái.
Chính Phái sẽ không lụi tàn vì một căn bệnh truyền nhiễm, mà bị hủy diệt bởi Ma Giáo.
Đó là kiểu kết thúc phù hợp. Một cái chết có thể chấp nhận được.
Nếu Kim Gongja xông vào và giết hai người, đó sẽ không phải là [kết thúc] phù hợp. Nó cũng không phải là một món quà nhân từ.
Hành động đó chỉ là [vẽ bậy] vào một cuốn truyện.
Kim Gongja nói với Bae Hu-ryeong: “Tôi sẽ kết thúc thế giới này theo cách của riêng mình.”
“Đó là cách gì?
Kim Gongja đã không trả lời câu hỏi của Bae Hu-ryeong.
Hoàng hôn đã xuống.
“Đã tối rồi. Lão già thối.”
“Có lẽ vì đó là mùa đông… Ngày thật ngắn ngủi… “
“Chắc chắn ta sẽ đánh bại ngươi vào ngày mai.”
“Ngươi nghĩ mình đủ sức hả!”
Bóng tối ập xuống.
Ngày thứ 990 lại kết thúc bằng một hiệp định đình chiến.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm bắt tay nhau, và họ quay trở lại hang động một cách mệt mỏi hơn hôm qua.
Độc Xà đứng gác ở lối vào hang, Nhà giả kim và Dược Vương đang bận rộn nghiên cứu về thây ma. Đó là thây ma của đạo sĩ đã khiến họ kinh ngạc ngày hôm qua.
“Chúng ta đang xem xét bệnh nhân.”
“Có tiến triển gì không?
Dược Vương và Giả kim nhìn nhau.
Dược Vương trả lời trước: “Chưa.”
Nhà giả kim cúi đầu: “V… vì đây là lần đầu tôi thấy loại vi-rút này.”
Quả nhiên là vậy.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm đi vào bên trong của hang động, nói rằng họ sẽ nghỉ ngơi trước. Thấy họ đã đi xa, Kim Gongja quay sang Nhà giả kim.
“Này…”
“Vâng?”
“Nói thật xem. Cô nghĩ sẽ mất bao lâu để tìm ra thuốc chữa?”
“À. Ừm, ừm.” - Nhà giả kim do dự - “Thành thật mà nói … Ít nhất là 4 tháng.”
“Hai lần. Thậm chí có thể mất gấp ba lần.” - Dược Vương thẳng thắn nói thêm. – “Nhưng ngay cả khi tìm ra thuốc, chưa chắc nó có hiệu quả như mong đợi.”
Nhà giả kim gục đầu xuống.
“… Vâng, điều đó cũng đúng. Đó thực sự là trường hợp tồi tệ nhất….
“Nhanh nhất là 100 ngày. Và chậm nhất, khoảng 300 ngày?.
“Ừm …
Nhà giả kim càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“A, thực ra, chúng tôi có thể thất bại. Cơ sở vật chất và điều kiện rất thiếu thốn. Tại thời điểm này, tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì. Tử Vương-nim. Tôi xin lỗi… Anh đã tin tưởng tôi, vậy mà….”
Khi Người Thủ thư gửi họ đến đây, anh ta đã nói điều này:
[Khi các người mở mắt ra, đó sẽ là 10 ngày trước khi Biên Niên Sử của Thiên Ma bị kết thúc.]
[Xin hãy cho tôi thấy một kết thúc tuyệt vời].
Nói cách khác, nếu cứ thế này, thế giới sẽ thực sự kết thúc trong 10 ngày tới.
Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm, những người đã sống sót cho đến nay, cũng sẽ chết.
“Đừng như vậy” - Kim Gongja lắc đầu - “Đủ rồi”.
“C, cái gì?
“Cô không cần phải lo lắng. Nhà giả kim…”
Có một con dao găm ở thắt lưng của Kim Gongja. Kim Gongja chạm vào chuôi của nó một cách chậm rãi.
“Tôi sẽ giải quyết vấn đề thời gian. Đừng bỏ cuộc, và hãy tiếp tục nghiên cứu.
“…….”
“Những lời mà cô đã nghe khi chúng ta rơi vào thế giới này ngày hôm qua. Cô có nhớ không?”
Đây không phải là cuốn sách bình thường.
Đây là cả một thế giới.
Họ ở đây để cứu thế giới đó.
“……..”
Nhà giả kim cẩn thận gật đầu.
“… Tôi, tôi nhớ. Tất nhiên là tôi nhớ rồi, Tử Vương-nim…
Kim Gongja cũng gật đầu.
“Lời nói của tôi vẫn như ngày hôm qua. Thời hạn ở ngay trước mắt. Nếu chúng ta hành động, chúng ta không bao giờ có thể thoát khỏi ngày tận thế. Hãy gạt bỏ mọi suy nghĩ u ám. Tôi sẽ cố gắng hết sức ở vị trí của mình, vì vậy chúng ta cũng hãy thể hiện hết khả năng của mình nhé.
“Gạt bỏ mọi suy nghĩ u ám....”
“Phải. Tôi hứa với cô. Tất cả các vấn đề khác sẽ được tự xử lý” – Kim Gongja nói với người sẽ trở thành Chúa tể Giả kim trong tương lai.
“Hãy tin tưởng tôi và tiếp tục làm việc chăm chỉ nhé.”
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Leave a Comment