Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 40: Chân tướng của Quỷ Vương (Phần 2)
Rồi một ngày nọ.
Phù thủy nắm lấy tay Kim Gongja. Cô ấy
không biết, nhưng có 100 vết đen trên lòng bàn tay anh.
“Vừa rồi…”
Giọng của Phù thủy run lên.
"Tôi vừa kiểm tra. Kim Gong-ja
ơi. Không một…"
Bàn tay của Phù thủy đang run rẩy
trên tay anh.
"Không ai chết."
Cô bật khóc.
“Ngay cả Vạn Điện cũng đã kiểm tra …
có một số kẻ ngu ngốc bị trúng tên, nhưng… nhưng. Không ai chết cả ”.
Hắc Long Hội
Bang hội đứng đầu kể từ ngày đầu của
Tháp.
Hắc Long Hội được cai trị bởi thợ
săn Hạng 2. Hắc Phù Thủy đã thách thức tầng 10 hàng chục lần. Mỗi lần như vậy,
cô ấy đều thất bại. Cô ấy đã thất bại, nhưng cô ấy luôn đưa những người thợ săn
trở lại một cách an toàn.
Cô ấy là một người như vậy.
"Cảm ơn anh…"
Cô ấy đang gục đầu vào ngực anh.
"Rất cám ơn anh…"
Phù thủy đã bật khóc.
Cô ấy cũng đang cười.
Cảnh tượng đó làm anh muốn sống nhiều
hơn một chút.
Và vì thế.
Thời gian lại tiếp tục trôi.
“Ngươi dám!”
Khoảnh khắc trái tim Kim Gongja đập
thình thịch, anh vung kiếm.
“Ngươi dám tự mình ngăn cản ta!
Không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ đế chế ư?!”
"Đúng."
Đó là một cánh đồng rộng lớn.
Trong thế giới mà thời gian đã ngừng
trôi.
Kim Gongja chĩa kiếm vào kẻ thù của
mình với trái tim đập thình thịch.
"Ta đã nói rồi, một chiến binh
phải tự mình chiến đấu."
“Đồ ngu xuẩn”
Quỷ Vương tức giận gầm lên.
Hắn không có tên. Hắn không có hình
dạng. Có thể gọi hắn là một cái bóng. Bóng đen nâng một thanh kiếm đỏ rực như
máu. Không khí rung chuyển không ngừng và anh đang ở trong tầm chém của thanh
kiếm.
“Ta sẽ băm nát ngươi!”
Cuộc tấn công tiếp theo.
Nhưng hôm nay, mọi thứ đã thay đổi.
Quỷ Vương vung thanh kiếm đỏ của
mình. Có tiếng gương vỡ và ánh sáng lóe lên.
"-Xin lỗi, Kim Gong-ja."
Ai đó đáp nhẹ xuống bên cạnh anh.
Mái tóc đen bay trong gió.
“Tôi muốn ở lại đại sảnh theo lời
anh. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. ”
Chủ nhân của Hắc Long Hội.
Phù thủy nhếch một khóe miệng.
“Tôi cảm thấy mình sẽ chết nếu ở lại
đó lâu hơn nữa. Vì vậy, tôi đến đây để chơi cùng anh. Ái chà… Anh đang chơi một
mình ư?? "
"Ờ… Trò chơi đánh nhau ấy
mà."
"Có vui không?"
Kim Gongja bật cười.
"Vui lắm."
"Tôi đoán vậy. Con ma thú có vẻ
đáng để săn đấy. "
5 chiếc gương bay đến.
“Tôi không thể để anh giành hết niềm
vui cho riêng mình đâu. Cho tôi tham gia với."
“Chà. Cô giành sân khấu của tôi
sao?? "
“Anh không biết ư? Lấy con mồi của
người khác là ngon nhất. "
"Tôi đồng ý với điều đó."
“Các ngươi” - Quỷ Vương gầm gừ. Nó không thể cười được nữa.
"Lấy làm tiếc -" – Kim
Gongja nhấc kiếm lên - “Ta muốn tự mình chăm sóc ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn
hành động đúng truyền thống, thì ta đành để bạn bè tham gia cùng vậy. "
“Tên ngạo mạn!” – Cái bóng của Quỷ
Vương sôi lên –“Ta sẽ không dùng thanh kiếm này để giết ngươi nữa! Ta sẽ cho
ngươi nếm mùi tuyệt vọng!”
Cái bóng tan chảy và Nước thải rơi
xuống đất.
Cứ như nguồn nước là vô hạn, nước thải
không ngừng đổ xuống đất, và biến cánh đồng thành màu đen.Như thể một cái bóng
lớn đã bao phủ trái đất.
“Trỗi dậy!”
Ọc ọc
Ục ục
Bóng đen sôi sùng sục và nổi bọt.
-Kirrrrk!
-Keeek, Kiiii!
Từ bong bóng, những con quái vật trồi
lên.
Một số bong bóng trở thành golbin,
và một số trở thành Orc.
Chúng cựa mình.
Khi bong bóng vỡ, hàng ngàn con quái
vật đang vây quanh họ.
-Kwwwooooo!
Lũ quái vật kêu lên dữ dội.
"Chuyện này…"
Phù thủy cau mày sau khi nhìn quanh
cô ấy.
“Chúng ta không thể xử lý được chuyện
này! Kiếm Vương, ông làm gì đi chứ? Đừng có đứng đó ngắm nghía như thể mình
không liên quan!”.
“Tôi muốn xem thêm một chút. Chàng
trai trẻ đó mới chiến đấu chưa đầy 30 giây mà. Ai mà ngờ rằng tên khốn kia lại
triệu hồi quái vật ” – Kiếm Vương thở dài.
Ông đã quan sát anh khoảng 30 giây,
nhưng với Kim Gongja, đó là hơn 30 tuần.
"Đúng rồi. Tôi đinh nhờ nhờ ông
giúp đỡ sau một phút, nhưng mà…”.
Kim Gongja mỉm cười, nhìn vào khuôn
mặt ông già.
“Mấy người điên rồi… dù sao. Kim
Gong-ja, nắm tay tôi. Chúng ta phải ra khỏi đây. Kiếm Vương! Đến đây luôn đi.
Ông không thấy lũ quái vật kia à? "
Phù thủy hét lên và chìa tay ra cho
Kim Gongja.
"Không. Không sao đâu. "
Nhưng Kim Gongja không nắm lấy tay
cô ấy.
Phù Thủy cau mày, nhìn Kim Gongja một
cách kỳ lạ.
Thay vì trả lời cô ấy, anh lặng lẽ
thì thầm.
“Triệu hồi Ma quân.”
“!!!” -Quỷ Vương bối rối trong giây
lát – “Ngươi. Ngươi vừa nói gì…?”
Nhưng đã trễ.
[Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.]
Tháp đã xác nhận kỹ năng của anh.
***
Nó trở nên lớn hơn.
Một con ếch ... phải. Giờ nó biết nó đã ăn một con ếch.
Sau đó nó đã ăn rắn, rồi ăn đại
bàng.
Là một chú ếch, nó cảm nhận được niềm
hạnh phúc khi được chạm vào mưa.
Là một con rắn, nó cảm nhận được niềm
hạnh phúc khi được trượt trên mặt đất.
Là một con đại bàng, nó cảm nhận được
niềm hạnh phúc khi được thả mình lên bầu trời.
Nó đã biết về hạnh phúc của bầu trời
và mặt đất.
-Krrrng.
Rồi, nó trở thành một con sư tử và
nhận ra niềm hạnh phúc của việc giết chóc.
Thịt của một con nai rất ngon. Mùi
hương của nó rất dễ chịu. Khoảnh khắc nó cắm răng vào cổ con nai, nó cảm nhận
được vị con tuyệt vời của thức ăn.
Nó sẽ tận hưởng cảm giác sung sướng
như thế này, nếu như không có một sinh vật ồn ào nào đó.
“Kyaaaa!”
Sinh vật sống bỏ chạy.
Theo bản năng, nó đuổi theo sinh vật
sống.
« Cứu tôi với…! Cha! Cha! Cứu
con! »
Sinh vật sống kia thật là ồn ào và
chậm chạp. Thứ đóthậm chí còn nằm
xuống mặt đất.
Sinh vật đó đang làm gì vậy?
Nó không biết về khái niệm
"ngã". Vì nó đã bay trên bầu trời và trượt trên mặt đất. Đó là lần đầu
tiên nó gặp một sinh vật ngu ngốc tự ngã trên đôi chân của mình.
" Con không muốn chết! Cha! Cứu
con… "
Trước khi tiếng ồn ào trở nên to
hơn, nó há mồm và cắn mạnh.
Máu chảy ra giữa các kẽ răng. Khi miệng
nó đầy máu, nó ngừng lại một lúc. Nó đã bị sốc.
Thơm ngon làm sao!
Mùi hương này là gì ?!
Nó trở nên phấn khích. Nó cắm răng
vào vật thể sống và cố gắng nuốt chửng mọi thứ. Máu… .. da… .., xương! Ngay cả
ruột. Ngay cả quần áo ! Mọi thứ thật dễ chịu.
Càng ăn, chân sau của nó càng ngắn,
và chân trước của nó dài ra.
Bàn chân sau của nó là chân, và bàn
chân trước của nó trở thành cánh tay. Bờm của sư tử biến thành tóc.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Nó thản nhiên ăn những thứ còn sót lại của sinh vật. Khi nó ăn đến những miếng
cuối cùng, những ký ức về sinh vật sống lại tràn về.
- ···.
Hóa ra, nó vừa ăn một nhân loại.
Nhân loại kia sinh ra ở một ngôi
làng nông thôn. Nhân loại đó lớn lên trong khi nhận được tình yêu thương của
gia đình. Nhân loại không thiếu bất kỳ tình yêu nào. Nhưng vẫn thiếu một cái gì
đó.
Đó là sức khỏe.
Nhân loại đó bị Bệnh.
Không có cách nào chữa khỏi bệnh cho
đứa trẻ ở ngôi làng nông thôn này. Ngay cả khi có cách, cha mẹ nó cũng không có
tiền.
Trong gia đình đứa trẻ này, nhiều
người đã chết. Và đứa trẻ này không chịu chết khi nằm trên giường.
-Con muốn đi bộ cho đến khi không thể
nữa!
-Con muốn hít thở không khí bên
ngoài dù chỉ là một chút.
Đó là một sai lầm.
Đứa trẻ đã đi quá xa. Đứa trẻ muốn xem mình có thể đi
được bao xa trước khi chết.
Và đứa trẻ đã được chào đón bằng cái
chết. Trong dạ dày của nó.
Thế rồi…
“Estelle! Trời ơi! Con bé này!’
Nó ngạc nhiên. Có nhiều nhân loại chạy
tới.
“Con đây rồi! Con ơi!”
“…”
Nó bối rối. Nó không còn là chính nó
nữa.
“Ta đã nói không được tự ý bỏ đi! Gần
rừng rất nguy hiểm. Nhỡ bọn thú xông ra thì sao… Nhưng sao quần áo con đâu rồi?”
Cô gái nhỏ - à không, nó mở miệng.
“Cha.”
Nó
đã cười.
“Con nghĩ bây giờ con khỏe mạnh rồi”.
Estelle.
Đó là cái tên đầu tiên của Quỷ
Vương.
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Note: Đề nghị các bên leech truyện chậm 1 ngày. Ghi nguồn: Nhóm Moonsnovel.
Mục lục:
Leave a Comment