Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 32: Thanh gươm đỏ thẫm

Khi Kim Gongja rời cung điện, cũng là lúc những thợ săn còn lại được triệu tập đến.

"Đây là đâu? ”

"A, may quá, đây không phải là nơi hỗn loạn như tầng 11."

Những thợ săn khác quan sát xung quanh một cách bình thản.

“Hả, đây có phải là cơn mưa phép thuật không? Màu sắc này… ”

“Chạy vào dưới mái nhà! Mau!"

"Này. Hệ thống bảo tôi hãy chọn một vai… Đó chính là phần thưởng.”

"Nhập vai? Cái quái gì vậy? ”

Các thợ săn chẳng hiểu gì cả. Có phải vì họ đến muộn không?

Dù sao đi nữa, những người xếp hạng cao nhất cũng nghi ngờ và chiến đấu với nhau. 3 người đã chết chỉ vì bị tình nghi. 

 

Những thợ săn còn lại, những người mới bước vào nơi này, đương nhiên là không nắm bắt được tình hình. Không thể mong đợi nhiều từ họ.

 

'Không có thời gian để thuyết phục tất cả mọi người.'

Bởi vì ngay cả lúc này, quân đội của Quỷ Vương cũng đang đến.

'Phải ngăn chặn cuộc tấn công cùng với NPC trước đã!'

Kim Gongja phớt lờ các thợ săn khác và chạy xuống phố. Nơi đó chật kín người. Nhưng rất may, anh đã có mini map. Anh đã đi con đường nhanh nhất đến các bức tường thành.

"Kim Gong-ja."

Đột ngột, có ai đó xuất hiện bên cạnh anh.

"Hắc Phù Thủy?"

“Hãy gọi tôi là Hắc Long Sư. Tôi không thích biệt danh đó đâu ”.

Kim Gongja cùng Thợ săn Rank 2 cùng chạy trên phố. Có phải cô ấy đã cường hóa đôi chân bằng Aura không? Cô ấy chạy như thể đang trượt trên mặt đường vậy.

"Tại sao cô đột nhiên xuất hiện ở đây?"

“… Đó là kỹ năng của tôi. Tôi có thể dịch chuyển tức thời đến nơi mà tôi nhìn thấy ”.

‘Wow…. Đó là một kỹ năng gian lận thứ thiệt.’ – Kim Gongja nghĩ thầm.

“Này. Kim Zombie. Gây sự với cô ta đi, dụ cô ta giết cậu đi! Cậu sẽ có được phép dịch chuyển ấy! Tôi không quan tâm đến kỹ năng của kẻ khác, nhưng cô nàng này có “hàng xịn” đó! Mau chết đi!”

Kim Gongja phớt lờ những gì Bae Hu-ryeong nói và hỏi.

"Vậy thì cô đang làm gì ở đây? Không phải đang phòng thủ bức tường thành sao?"

“Tôi đến để đón  anh. Hi vọng duy nhất" - Cô trả lời bằng giọng vô cảm. 

Họ đang chạy, nhưng trông cô ấy không hề mệt mỏi.

“Tôi đã nhìn thấy ở tầng 11. Anh có một thanh kiếm có thể tác động lên các NPC, phải không? Tôi không biết đó là thanh kiếm gì, nhưng nó đã làm tăng cường sĩ khí của họ. Thứ họ cần không phải là tôi, mà là anh ”.

Cô ấy quay sang nhìn Kim Gongja.

"Đồng ý đi."

"Gì?"

“Đồng ý rằng cậu sẽ dịch chuyển tức thời với tôi. Nếu không, tôi không thể dịch chuyển cậu được. Đó là giới hạn trong kỹ năng của tôi ”.

Kim Gongja hơi bất ngờ.

"Khoan đã! Dịch chuyển Tức thời chắn chắn phải là một kỹ năng Cấp S. Sao cô lại tiết lộ điểm yếu của nó cho tôi? Đó là bí mật của cô mà. ”

"Buồn cười thật."

Cô ấy lau trán. Phía trên họ, cơn mưa đỏ như trút nước không ngừng. Tóc cô ấy bết vào vầng trán ướt đẫm nước mưa.

Đôi mắt đen láy của cô ấy nhìn Kim Gongja.

“Như anh đã nói, tôi là Tể tướng của Đế chế này. Đương nhiên Tể tướng phải tiết lộ vũ khí bí mật của họ chứ? ”

"····"

"Không còn nhiều thời gian đâu. Chuyện đó không quan trọng nữa, vì vậy hãy nhanh chóng đồng ý đi”.

Kim Gongja gật đầu lia lịa.

“Tôi đồng ý với việc sử dụng kỹ năng của Hắc Long Sư.”

Khoảnh khắc đó. Phù thủy nắm lấy tay phải của anh. 

Cô siết chặt bàn tay ướt đẫm của anh. Những ngón tay cô đan vào ngón tay anh, để không bị trượt vì mưa.

"Huh?"

"Còn có một giới hạn khác."

Phù thủy thì thầm khi nắm tay Kim Gongja.

" Dịch chuyển."

Trong nháy mắt, họ đã ở trên đỉnh tường thành.

Đúng như dự đoán, đó là một mớ hỗn độn. Quái vật đang đến, nhưng những người lính không hề chống trả. Không, họ không thể. Họ đang trốn sau những bức tường hoặc cầu nguyện với vị thần của họ.

“Kết thúc rồi…”

"Chúa ơi. Xin hãy thương hại chúng tôi và… ”

“Hức, hức…”

NPC không khác gì những người còn sống. Dù họ là ảo ảnh hay thứ gì đó, thì nỗi sợ của họ vẫn rất chân thật. 

“Hắc Phù Thủy. Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây. Từ giờ…"

"Chờ đã." – Hắc Long Sư thở dài - "Tôi không thể bỏ đi sau khi cho đàn em thấy một mặt thảm hại của mình."

" Cái quái gì…?"

“Không phải vô cớ mà tôi trở thành Chủ hội Hắc Long.”

Cô hít một hơi thật sâu, và mở miệng.

"Hỡi mhững người lính của Đế chế Aegim!"

Hắc khí toát ra từ cơ thể cô. Màu đen đậm hơn một chút so với màu của cơn mưa đỏ.

"Đứng dậy nào! Các người đang làm gì ở đây? Các người đang nghĩ những bức tường đá kia sẽ bảo vệ được mình sao? Các người không biết thứ đang bảo vệ đế chế không phải là đống đá đó mà là tất cả chúng ta sao? "

Những người lính nép mình sau bức tường bỗng ngẩng đầu lên.

“Tể Tướng…?”

"Đó là Tể Tướng."

Đối với họ, Phù thủy là một vị Tể tướng. Đã có người hiểu được những lời  nói của cô, và họ lan truyền lời nói của cô khắp chiến trường.

Phù thủy gật đầu.

"Đứng lên!"

Phù thủy trông có vẻ điên cuồng. Cô tức giận nhìn xuống bức tường, và những người lính nhìn theo ánh mắt của cô.

“Nào, những người lính của đế chế! Bức tường cuối cùng của Aegim! Cầm lấy lá chắn của các ngươi! Giương cao kiếm của các ngươi! Hãy chiến đấu đến hơi thở cuối cùng! Đứng lên, vì đế chế, và vì chúng ta! ”

Phù thủy nắm lấy tay Kim Gongja.

"Nữ thần đang bảo vệ chúng ta!"

Cô ấy giơ tay phải của anh lên.

Anh nhanh chóng nhận ra mình phải làm gì.

Xoẹt!

Thanh kiếm Thánh được rút ra khỏi vỏ.

Kim Gongja nâng thanh kiếm lên cao. Nó tỏa ánh sáng, chiếu xuống bức tường thành và trên khuôn mặt của những người lính.

“Thanh kiếm lập quốc…”

“Đó là Kiếm Thánh. Kiếm Thánh mà nữ thần đã để lại! ”

 

[Nữ thần của sự Bảo hộ bày tỏ lòng biết ơn với lựa chọn của bạn.]

[Nữ thần của sự Bảo hộ tập hợp sức mạnh cuối cùng của mình.]

Ánh sáng xuất hiện.

Không ai biết nó đến từ đâu.

Thế nhưng, khi nó xuất hiện, cơn mưa đỏ càng nặng hạt.

“Những kẻ khốn kiếp”

“Những kẻ không coi con người là con người.”

Mưa tuôn tới đâu, máu chảy tới đó.

“Các ngươi được sinh ra làm người, nhưng lại đi giết người. Các ngươi nói đó là số phận? Ta lại nghĩ rằng đó là hành động của dã thú. Vậy tại sao ta không được giết dã thú?”

Cơn mưa ác mộng mang theo lời nói của Quỷ Vương.

Chủ nhân của những cơn ác mộng.

Vua của tất cả các sinh vật quỷ.

Và các nhà sử học cuối cùng đã đặt cho nó một cái tên.

Kẻ Gieo rắc nỗi sợ và nuốt chửng chúng sinh.

 

***

 

Kim Gongja đã nhìn thấy nghiệp chướng của vị tướng, khi ông ta giết mình. Trong nghiệp chướng đó, vị tướng quân đang gào thét.

Không chỉ ông ta, mà cả những thường dân cũng hoảng loạn.

-Quay lại!

-Cơn mưa đang tiếp tục rơi…

-Chạy đến nơi nào đó trú mưa, nhanh lên!

Các vùng đất ở nông thôn thất thủ trước.

Sau đó, các quốc gia bắt đầu sụp đổ.

Mỗi khi một vùng đất sụp đổ, lãnh địa của con người giảm xuống. Mỗi khi một vị vua biến mất, lịch sử nhân loại lại đi vào một ngõ cụt.

Chỉ có mưa tầm tã trút xuống.

-Nơi nào cũng có cơn mưa quái ác này! 

Mưa như trút nước.

- Kết thúc rồi. Thật sự kết thúc rồi.

Trời vẫn tiếp tục mưa.

- Nữ thần, xin đừng bỏ rơi chúng con…

Và cơn mưa vẫn rơi.

Cuối cùng, lục địa này chỉ còn lại một dải đất nhỏ để con người trú chân. Các nhà sử học nhận định rằng, họ sắp phải viết vào sử sách: ”Loài người sắp tuyệt chủng trên lục địa này”.

Dải đất đó chính là đế chế Aegnim

Nhưng vùng đất này cũng không còn an toàn cho nhân loại. Trang cuối cùng của lịch sử loài người sắp đến. Nhân loại sẽ phải rời bỏ lục địa này để tìm đường sống. Công dân của vương quốc biết, các tướng lĩnh biết, và tất cả mọi người đều biết.

Đó là lý do tại sao không có bất kỳ NPC nào còn lại trong đại sảnh.

Bởi vì Tế tướng đã bỏ chạy.

Bởi vì Đại Tướng quân tối cao đã rời bỏ quân đội.

Vì Cấm Vệ Quân đã không bảo vệ vị Hoàng đế nữa.

Bởi vì các Hiệp sĩ đã không còn niềm tin nữa.

Đây là một đế chế bị bỏ rơi.

Có lẽ vì thế nên tòa tháp đã chọn đế chế làm sân khấu của tầng 12.

Cũng giống như tòa biệt thự của tầng 10, với những đứa trẻ bị mọi người bỏ rơi.

Giữa màn mưa máu, ánh sáng tỏa ra.

Mưa rơi trên mặt đất, và ánh sáng thì bay lên bầu trời.

"Whoa…"

Nơi ánh sáng chiếu đến, mưa máu ngừng rơi.

Những người lính nhìn lên bầu trời với khuôn mặt đẫm máu.

“Mưa đã tạnh rồi kìa!”

"Là phép màu của nữ thần…"

Thật vậy, máu đã ngừng đổ.

Tuy nhiên cơn mưa máu chưa dừng lại hoàn toàn. Nó chỉ dừng lại ở nơi mà Thánh kiếm tỏa sáng.

 Du sao thì, một ngọn đèn nhỏ đã được nhóm lên. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta phấn khích.

 

“Nữ thần vừa hiển linh kìa…”

"Vị thần đang bảo vệ đế chế!"

 

Thật vậy, hình ảnh đó đã tiếp thêm tinh thần cho những người đang suy sụp.

 

"Đứng dậy điiiiiiiiiii!"

Hắc Long Sư hét lên.

Các binh sĩ đều đứng dậy. 

Có một số người đã nắm chặt. Có một số người bám vào cây thương hoặc mũi kiếm. Có một số người đã nhờ cậy sự giúp đỡ của đồng đội.

Họ từ từ đứng lên.

"Hãy chiến đấu!!"

Hắc Long Sư ra lệnh cho họ lần cuối cùng.

” Đúng vậy, chúng ta sẽ là những bức tường bảo vệ thành phố”. 

Tất cả đều hô theo mệnh lệnh của cô như bị mê hoặc.

"Đứng lên!"

“Tể tướng đã ở đây! Chiến đấu cùng với chúng ta!"

"Thanh kiếm của tổ tiên chúng ta đang bảo vệ chúng ta!"

Cuối cùng thì các bức tường đã trở lại thành tường thành, gươm giáo trở lại thành gươm giáo, và binh lính trở lại thành binh lính.

"Trỗi dậy đi, nhanh lên nào!"

"Các ngươi đang làm gì trước mặt Tể tướng vậy!"

Những tướng quân, những đội trưởng thúc giục cấp dưới của mình. Các binh sĩ đều bừng tỉnh. Họ đã chỉnh đốn lại mũ giáp của mình.

Cơn mưa múa trút xuống đầu họ. Nhưng mưa không che mắt họ nữa. Họ đã nhìn thấy rồi.

"Phù…"

Hắc Long Sư khẽ thở dài.

Aura màu đen từ cơ thể cô ấy từ từ biến mất. Cô ấy đã làm hết sức rồi ư? Trên trán cô, không chỉ có những giọt mưa máu mà còn đẫm cả mồ hôi.

"…Wow…"

"Đây có phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người Ukraine đọc diễn văn không?"

“À thì…”

"Ngày xưa, khi đất nước tôi vẫn thuộc Liên Xô, người ta thường làm điều đó."

Phù thủy nhếch một cái khóe miệng.

Cô ấy nhận ra quá muộn rằng cô ấy đang mỉm cười.

“Tôi không thích họ, nhưng họ giỏi diễn thuyết. Có những điều tôi có thể học được từ họ. "

"Hả?"

"…Đừng bận tâm."

Gương mặt của Phù thủy lại trở nên vô cảm. 

Kim Gongja bối rối, không hiểu Hắc Pháp Sư vừa nói gì.

Ôi dào” - Bae Hu-ryeong chen vào cuộc trò chuyện.

“Ta nghĩ cô ấy chỉ xấu hổ vì trò đùa của cô ấy không có tác dụng”.

“Hở. Đó là một trò đùa?”

“Ta không biết. Nhìn biểu cảm, có vẻ cô ấy khá thích thú với cậu. Nhưng nếu cậu phản ứng như cách cậu đã làm ... Chà, đừng bận tâm. Kim Zombie. Đừng kết thân với bất kỳ nhân vật cấp cao nào trong các bang hội. Hiện tại chỉ cần là một thợ săn thôi. Được chứ?”

Kim Gongja không biết anh ta đang nói về cái gì.

Kim Gongja không biết, nhưng có một điều rõ ràng.

“Kim Gongja. Giờ anh định làm gì? ”

Tình hình đã khá hơn nhờ bài phát biểu của cô ấy.

"Chúng ta sẽ phải phòng thủ các bức tường thành."

"Ok."

Kim Gongja nheo mắt nhìn chân trời đỏ rực.



Vô số quái vật tụ tập xung quanh Quỷ Vương. Ngay cả khi kỹ năng dịch chuyển của Hắc Phù thủy có thể đưa anh đến đó, cũng không có gì đảm bảo rằng anh sẽ bị Quỷ vương giết. Rất có thể anh sẽ bị một con quái ất ơ nào đó kết liễu.

Đầu tiên, anh cần phải có một cuộc đối đầu 1: 1 với Quỷ Vương.

Đọc các chương mới nhất tại Wuxia World.

“Chúng ta cần mở đường máu trong khi các NPC cầm cự. Bằng cách đó chúng ta sẽ không bị chìm vào cuộc chiến trường kỳ. Hãy dụ Quỷ Vương cố gắng đưa nhiều quái vật vào, sau đó… ”

"Sau đó?"

"Dịch chuyển tôi đến chỗ Quỷ vương."

Hắc Long Sư nhìn chằm chằm vào mặt Kim Gongja: "Anh có chắc không."

"Có."

"Anh định đi chết à?"

Những gì cô ấy nói đều hợp lý.

Kim Gongja vẫn là một thợ săn Hạng E. Nếu Quỷ vương có thể bị đánh bại bởi một thợ săn Hạng E, lục địa đã không sụp đổ.

Rõ ràng là anh không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng nếu anh chết thì cũng không sao cả.

"Tôi nhất định sẽ giành chiến thắng."

Cái chết là một bước để đến gần với chiến thắng.

“Tôi cũng có một vũ khí bí mật. Hãy tin tôi. ”

"····"

Hắc Long Sư thở dài.

 

"Được rồi. Vì tất cả các thợ săn đều có một bí mật nào đó. Tôi hy vọng thanh kiếm của anh sẽ đủ sắc bén để đâm thủng con quái vật  đó. ”

Chính lúc đó.

“Ngươi có vẻ đang chơi một trò vui ha. Nữ thần”.

“Nỗ lực chống cự đến cuối cùng… Ôi thật đáng thương. Cái thứ ánh sáng yếu ớt đó chẳng thể làm được gì cho những kẻ đã mất hết hi vọng chiến thắng.”

Giọng nói của Quỷ Vương lan tỏa khắp chiến trường.

“Nào, cho ta thấy phép màu của ngươi đi nào”.

Âm thanh dữ dội và vang rền.

Hắc Long Sư và Kim Gongja tập trung cảnh giác. Vì họ đang theo dõi chuyển động của Quỷ Vương, nên họ biết âm thanh đó đến từ đâu.

Phía đó có một thanh kiếm.

Quỷ Vương từ từ rút kiếm ra chĩa lên bầu trời. Thời gian như trôi chậm lại. Thanh kiếm của Quỷ Vương dường như đang ở một thời không nào đó, khác với họ. Vì vậy, có vẻ như hắn đang cố gắng cắt cả thời không.

Thanh kiếm khổng lồ của hắn cắt ngang bầu trời. 

Quỹ đạo của thanh kiếm tạo thành một quầng sáng màu đỏ.

Nó nhắm chính xác vào các bức tường, và cắt đôi bức tường như cắt bánh.

Một cơn bão nổi lên.

Kim Gongja và Hắc Phù Thủy nhắm mắt trong vô thức. Bụi phủ lên họ và họ có thể nghe thấy tiếng la hét. Đó là tiếng la hét của những người lính. Kim Gongja nghe thấy gì đó vỡ ra.

Và một lúc sau.

“Khụ, khụ…!”

Khi lớp bụi lắng xuống, họ nhìn về phía nơi phát ra tiếng hét. Thật đau đớn vì bụi bay vào mắt, nhưng cú sốc còn lớn hơn nỗi đau.

Hắc Phù Thủy nuốt nước bọt.

“… Hắn thật sự yếu đi sao? Yếu mà như vậy hả?”

Các bức tường của đế chế đã bị phá vỡ.

Quỷ Vương thì thào như một kẻ kể chuyện ma.

“Những kẻ tội nghiệp”

Mưa đỏ và bụi trên bầu trời đổ xuống.

Thế rồi, tiếng cười vang vọng từ nơi Quỷ Vương.

“Đây thực sự là đế chế của các ngươi sao?”

 

***

 

Không chỉ có những bức tường thành bị phá vỡ.

Quỹ đạo màu đỏ của thanh kiếm nghiền nát đường phố và các tòa nhà. Ngay cả cung điện cũng nằm trên con đường của nó.

Ding

[Một chiến binh đã chết.]

Một giọng nói vang lên từ gần đó.

[Họ không phải là người hầu của Quỷ Vương.]

Giọng nói của Hệ thống thông báo cái chết.

"····"

Kim Gongja và Hắc Phù thủy nhìn nhau.

“… Đó là nơi có đại sảnh.” - Hắc Long Sư lên tiếng - “Truy Tà Giáo, Kiếm Vương và Viper không ở đó, vì họ đang đưa binh lính đến đây. Thánh Hiệp sĩ đang tìm kiếm Hoàng đế theo lệnh của anh. Như vậy, người đã ở lại… ”

Là Bá tước.

 “… Cô ta chết rồi.”

Vậy là, Bá tước cũng không phải là kẻ phản bội.

"Đồ ngốc…."

Phù thủy khẽ lẩm bẩm.

Chỉ thế thôi. Cô ấy không nói gì nữa và chỉ lắc đầu.

Kim Gongja tự hỏi liệu đó có phải là cách cô ấy nói lời chia tay hay không.

“Hắc Pháp Sư. Nếu bá tước thực sự qua đời thì việc giao thương với thế giới bên ngoài sẽ bị…”

"Thời điểm này..." - Hắc Long Sư nói với một giọng trầm - "Hãy tập trung đối phó với kẻ thù ở phía trước của chúng ta."

Thợ săn mạnh thứ 2 trong tòa tháp đang trừng trừng nhìn con mồi đáng sợ ở phía chân trời.

“Ngay cả Quỷ Vương cũng sẽ không thể tiếp tục tấn công mãi như thế. Kim Gongja. Hãy cùng tôi giúp họ bảo vệ những bức tường thành đã bị phá vỡ”.

Các điểm màu đỏ trên bản đồ đã thay đổi.

Trước đó, đội quân quái vật đã tiếp cận họ như một làn sóng. Nhưng bây giờ, các đốm đỏ đã hướng về một điểm.

Các điểm màu đỏ đang hướng tới các bức tường thành.

Đó là vết nứt nơi thanh kiếm màu máu đã tấn công.

 

Có phải chúng đang cố gắng tấn công vào con đường mà Quỷ Vương vừa mở ra?

"Rõ thưa sếp. Tôi cũng nghĩ vậy” – Kim Gongja lên tiếng.

Phù thủy nắm lấy tay anh. Cô gật đầu.

"Dịch chuyển."

Họ tiến về phía những bức tường thành bị phá vỡ.

-Krrrrk!

-Kiek, ke! Kekeke!

-Gwoooo!

Những con quái vật ở ngay trước mặt họ. Cùng lúc đó, vô số mũi tên được bắn ra. Những mũi tên đến từ những người lính phía trên bức tường thành. 

Nhưng cơn mưa tên không đủ để ngăn làn sóng đỏ. Goblin, orc, skeleton và những con quái vật khác dồn dập xông tới.

Chỉ còn khoảng 2 phút trước khi làn sóng đầu tiên ập đến.

“Zombie Kim.”

Anh nghe thấy giọng của Bae Hu-ryeong.

“ Chỉ một phút là được. Không, 30 giây ”

Hàng chục, hàng trăm con quái vật đang xông qua những đám mây bụi.

Và gấp hàng chục lần con số đó đang đổ ầm ầm trên mặt đất về phía bức tường thành.

“ Giải quyết chúng đi ”

Không có bất kỳ đồng minh nào khác.

“ Để vượt qua chúng, cậu phải trở thành niềm hy vọng cho họ”

Vì vậy, Kim Gongja đã đứng ở phía trước một mình.

“ Cố lên. Chỉ cần 30 giây là đủ rồi. Điều quan trọng là cậu phải chứng tỏ rằng cậu có thể tự mình ngăn chặn những con quái vật đó. Không ai gọi một người sống trong 30 năm là anh hùng. Nhưng nếu cậu sống được 30 giây trong vòng vây của chúng, họ sẽ gọi cậu là anh hùng ” 

“…”

Kim Gongja buông ba lô xuống đất.

“ Hãy là một anh hùng ”.

Anh lôi ra một chai thủy tinh.

Đó là thứ mà Chúa tể của Lâu đài Giả kim thuật trong tương lai đã tạo ra.

Đó là chai thủy tinh đựng Thần dược.

“ Ta sẽ giúp cậu. ” - Kiếm Đế nghiêm trang nói.

Một ngụm. Hai ngụm. Ba ngụm.

Kim Gongja uống hết bình thần dược.

“ Chúng ta sẽ học kiếm thuật trước khi đột phá tầng 20 phải không? Còn hơi sớm, nhưng đây là một số bài học đầu tiên ”.


Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/

Note: Đề nghị các bên leech truyện chậm 1 ngày. Ghi nguồn: Nhóm Moonsnovel.

Mục lục: 

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


No comments

Powered by Blogger.