Thợ săn hạng SSS đi vào cõi chết - Chương 15: Đột kích tầng 10
Một tuần trôi qua.
"Gor…"
Con quái vật ngã vật xuống và tạo ra tiếng động ầm ĩ.
Đó là một Golbin King. Con Boss của tầng 5 đã ngã xuống.
Kim Gongja nhìn xuống khuôn mặt của Golbin King với vẻ mặt trang trọng.
"Yên nghỉ đi, đối thủ đáng kính của ta”.
“Gor…"
“Ngươi là đối thủ mạnh nhất của ta trong tuần này đấy. Ra đi thanh thản
nhé…”
Đột nhiên, giọng của Kiếm Đế vang lên.
“Xàm xí vừa thôi. Đồ Zombie điên. Cậu chỉ mới giết được một con quái vật tép
riu thôi, đừng có ra vẻ!”
“Eeh” – Kim Gongja hét lên – “Ta giết được nó mà chỉ mất có sáu tim thôi
đấy. Ông để ta văn vở một chút được không? "
6 tim, có nghĩa là Kim Gongja đã mất 6 mạng.
Bae Hu-ryeong khịt mũi.
“Ta chỉ đang nói sự thật thôi. Chỉ một kẻ phế vật mới mừng rỡ sau khi giết
được một con Golbin”.
“Gork!
Mặc dù đó không phải là một chiến thắng vẻ vang, nhưng dù sao đó cũng vẫn là
một chiến thắng.
Kim Gongja nhìn chằm chằm vào một tấm thẻ màu đồng.
+
[Xã hội thượng lưu của Goblin]
Độ hiếm: F
Hiệu ứng:
Vua của Golbin chìm trong suy nghĩ. ‘Trình độ văn hóa của golbin chúng ta
quá thấp. Tất cả các từ ngữ đều kết thúc bằng kerrk, kerk. Điều đó không xứng
với phẩm giá của ta!”
Kết quả là Golbin King đã quyết định.
Kể từ hôm đó, Golbin King sẽ nói gork chứ không phải kerk. Gork! Đó là cách
phát âm hoàn toàn phù hợp phẩm giá của nhà vua.
※ Tuy nhiên, điều đó đã gây ra bạo loạn trong bộ tộc Golbin.
※ Đây là kỹ năng được sao chép từ quái vật Goblin King vĩ đại.
+
Kim Gongja tặc lưỡi.
“Không ngờ mấy con Golbin lại quan tâm đến mấy chuyện dở hơi này. Kerk và
gork có khác gì nhau cơ chứ?”
“Đó là văn hóa của Golbin. Con người cũng không khác gì cả.
"Sao cơ?"
“Không có gì, ta nói chuyện với chính mình thôi.
Khi Kim Gongja định hỏi xem Kiếm đế có ý gì, một giọng nói vang lên trong
đầu anh.
[Sự tồn tại của bạn đang trở nên rõ ràng hơn.]
Đó là một giọng nói mà Kim Gongja chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Tuy nhiên, Kim Gongja biết nó có nghĩa là gì. Vô số Thợ săn đã kể về điều
đó, và thậm chí còn quay video về sự kiện này.
"C, Cuối cùng thì…!"
Kim Gongja run lên.
[Cấp độ của Thợ săn Kim Gong-ja đang tăng lên.]
"Ah…"
Tình hình đang thay đổi.
Kim Gongja đã sống hàng chục năm với tư cách là một thợ săn Hạng F. Anh lo
lắng rằng mình sẽ mãi mãi ở dưới đáy xã hội. Nhưng sau nhiều thăng trầm… Cuối cùng
thì anh đã được thăng cấp!
[Bạn đã được thăng cấp lên Hạng E!]
[Số khe kỹ năng của bạn đang tăng lên!]
Dù Kim Gongja chỉ là một kẻ cấp E, nhưng đây đã là một thành quả lớn lao .
[Chúc may mắn mỉm cười với bạn.]
Chíu!
Aura màu đỏ thẫm bùng lên từ chân Kim Gongja. Đó là một thứ tương tự như
chất lỏng màu máu bao phủ khắp cơ thể anh. Sau đó, nó trượt xuống và biến mất.
“Vừa nãy là lửa…” - Bae Hu-ryeong nhíu mày – “Hay là máu nhỉ? Hừm. Thật là
khó hiểu.”
"Đó chỉ là một hiệu ứng tăng cấp thôi mà, phải không?"
“Không, nó không chỉ hiện ra cho ngầu thôi đâu” - Bae Hu-ryeong gãi đầu – “Đó
là một loại dấu hiệu”.
"Dấu hiệu?"
“Kim Gongja. Hiệu ứng đó là [Hình dạng của Aura]. Nó cho biết thông tin về
Aura của cậu. Tên Thiên Hỏa đế mà cậu đã giết, Aura của hắn có lẽ là [Lửa].”
"Lửa hả?"
Kim Gongja nhíu mày nhớ lại. Cảnh Thiên Hỏa đế giết Thánh nữ bằng lửa trong
khu ổ chuột. Đó không phải là một kỷ niệm đẹp, nhưng… có vẻ như Yoo Soo-ha đã điều
khiển luồng Aura có liên quan đến lửa.
“Hình dạng của Aura sẽ dựa vào nghiệp chướng của họ.”
“Nghiệp chướng?”
“Sự kiện quan trọng. Cảnh vật. Kỉ niệm. Những thứ liên quan trực tiếp đến
sinh mạng của cậu, sẽ liên quan đến Aura của cậu. Nghiệp chướng không nhất
thiết phải là thứ gì đó tiêu cực, nhưng thường là như vậy.”
"Tôi hiểu rồi."
“Ta đoán, Aura của cậu là lửa hoặc máu.
Nghe Kiếm Đế nói, Kim Gongja trở nên tò mò.
“Thế… Aura của Kiếm Vương là gì?”
“Ánh trăng” - Bae Hu-ryeong thản nhiên nói – “Ông già đó nói rằng khi còn
nhỏ, ổng đã bị lạc.Vì không muốn chết nên ổng đã leo lên hết đỉnh núi, và khi
lên đến đỉnh, những chiếc lá dần thưa thớt và bầu trời lộ ra”.
“...”
“Marcus nói tằng ông ta thấy ánh trăng đã quét sạch bầu trời. Ở trên đó, mặt
trăng không tự tỏa sáng mà mượn ánh sáng của mặt trời. Cuộc sống của một người
chỉ cần biết chấp nhận cũng đủ tuyệt đẹp rồi. Ông ta muốn tỏa sáng bằng cách
đón nhận ánh sáng mặt trời, giống như vầng trăng kia”.
“…”
“Đó là ký ức từ khi còn nhỏ, và ông ấy trân trọng đến tận bây giờ”.
Kim Gongja cảm thấy bất an khi nghe câu chuyện này.
"Đó là khi nào vậy?."
“À… Khi ông ấy 12 tuổi.”
" 12 tuổi mà có những suy nghĩ sâu sắc đó?"
Bae Hu-ryeong gật đầu: “Thế nên ta mới nói, ông ta là một thiên tài bẩm
sinh. Chậc. Khi ta 12 tuổi, ta chỉ nghĩ xem làm cách nào để đánh thắng đối thủ”.
“…”
Nếu Kiếm Vương là một thiên tài bẩm sinh, thì Kiếm Đế là gì? Một kẻ bắt nạt bẩm sinh?
Khi Kim Gongja đang suy nghĩ, hồn ma bỗng lên tiếng.
“Dù sao thì cậu cũng đã quen với tầng 5 rồi. Hãy chuyển sang tầng 6 thôi”.
"À, về điều đó." - Kim Gongja khịt mũi - "Chúng ta đến thẳng tầng
10 được không?"
“Gì cơ? Cậu đùa à?”
“Giờ tôi đã biết rằng mình có thể sao chép kỹ năng của một con quái vật. Bây
giờ tôi cũng đã phần nào quen với Aura. Tôi muốn thử đối mặt với Boss tầng 10
ngay bây giờ. ”
Bae Hu-ryeong ngậm miệng lại một lúc.
Anh ta hung dữ nhìn Kim Gongja.
“Kim Gong-ja. Cậu bị ngáo hả, tên lính mới kiêu ngạo?”
"Chắc chắn không phải." - Kim Gongja kiên quyết trả lời.
Trong thế giới cũ, không ai có thể vượt qua tầng 10 trong vòng vài năm. Thế
mà giờ Kim Gongja dám nói rằng cậu sẽ vượt qua khu vực khó khăn cao đó. Đương
nhiên là Bae Hu-ryeong cảm thấy hoảng hốt.
"Tôi không kiêu ngạo. Tôi chỉ tự tin, vậy thôi."
Phải, Kim Gongja thực sự tin rằng mình sẽ làm được.
Không, Kim Gongja chắc chắn là thế.
"Nếu tôi không thể xử lý xong tầng 10 trong vòng 2 tim, tôi hứa sẽ gọi
ông là Chủ nhân."
“Oh? 2 tim?” - Bae Hu-ryeong trông có vẻ xuôi xuôi – “Một người đã mất 6 mạng
để tiêu diệt Golbin King, giờ lại nói rằng sẽ đánh bại trùm tầng 10 chỉ với 2 mạng??
Có thật không? Nếu cậu thua thì đừng trách ta nhé”.
"Nhưng! Tôi có một điều kiện."
“Điều kiện?”
“Ông phải cho Kim Gongja biết Boosss tầng 10 có kỹ năng gì, mà không được
giấu giếm.” - Kim Gongja nhấc ngón trỏ lên – “Ông không được nói dối tôi, hay
tráo thẻ của tôi”.
“Ừm. Nghe có vẻ dễ dàng.”
"Và!" - Kim Gongja cười toe toét – “Nếu tôi thắng, hãy gọi tôi là
Ngài Gongja. Một cách lịch sự nhất có thể. "
“… ..”
"Tại sao thế? Sợ hãi hả? Ha. Nếu sợ hãi, ông có thể rút lui”.
Với một kẻ vai u thịt bắp, thứ khiến họ ghét nhất có lẽ là từ ‘sợ hãi’. Và
Bae Hu-ryeong không phải là một tên vai u thịt bắp bình thường. Anh ta là kẻ đã
leo lên tầng 99.
Cơ mặt của anh ấy co giật.
“Hừ! Chỉ có chút kỹ năng gian lận vậy mà ngươi dám chế nhạo Kiếm Đế vĩ đại
ư? Chờ đấy! Cược thì cược!”
"Chắc chắn chưa?”
“Chắc luôn!! Kim Zombie, chuẩn bị đi, cậu sẽ thất bại và phải gọi ta là Chủ
nhân cho đến khi chết. Ah! Nhưng vì cậu không thể chết, cậu sẽ phải gọi ta là
Chủ nhân mãi mãi.
“Ông anh bị ảo giác à? Hãy chờ đó và sẵn sàng phục vụ ngài Gong-ja đi ”.
“Hehehe.”
"Muahahaha."
Cả hai nhìn nhau và nở nụ cười một cách ác độc.
Trong khi đó, những người thợ săn săn đứng từ xa thì thầm với nhau.
"Này. Cái tên đó cứ tự nói chuyện nãy giờ”.
“Và bây giờ hắn còn đang cười một mình. Hắn bị điên chăng?? ”
“Suỵt! Hắn thấy chúng ta bây giờ. Hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy gì nhé!
”
“…”
… Có lẽ Kim Gongja sẽ phải ngừng nói chuyện với chính mình.
Anh bình tĩnh ngậm miệng lại và đi lên tầng 10.
4.
Không giống như những bãi săn khác, có một người gác cửa trước phòng Boss
tầng 10.
Người lính gác của Liên Hiệp Thợ săn nhíu mày lắng nghe những gì Kim Gongja
nói.
"sao? Anh muốn tự mình thử vào phòng Trùm?"
"Đúng vậy."
Sau hai giây, khuôn mặt anh ta chuyển sang biểu cảm như đang hỏi 'Thằng điên
này là ai vậy?'
“Ừm. Tôi không biết liệu anh có xem tin tức lần trước không… Nhưng mà… 30
thành viên từ hội Hắc Long, cùng với 4 người có thứ hạng cao nhất, đã đột kích
nơi này. Nhưng họ đã thất bại. Chỉ có kẻ muốn tự sát mới tự mìnhvào đây ”.
"Vậy thì sao?" - Kim Gongja khịt mũi – “Hiệp hội đâu cấm một thợ
săn tấn công tháp?”
"Đó là sự thật nhưng…" – Người lính gác bối rối - “Thứ lỗi cho tôi,
nhưng tôi phải ghi lại tất cả những thợ săn đã vào đây. Sếp tôi sẽ kiểm tra bất
kỳ lúc nào… Và tôi sẽ cắn rút lương tâm nếu để một thợ săn chết vô ích. Xin hãy
hiểu cho tôi!”
"Ừm."
Kim Gongja nên làm gì? Anh bình tĩnh vuốt cằm suy nghĩ.
Trong lúc ấy…
“Gì cơ? Hiệp hội thợ săn? Thế giới của ta chẳng hề có mấy thằng dở hơi như
thế!”
“…”
Hồn ma Kiếm đế gào lên chửi rủa.
“Bọn ngu ngốc này! Chúng chỉ chăm chú đấu đá nhau và lập ra các tổ chức để
kìm chân nhau. Đó là lý do tại sao bọn họ vẫn không thể vượt qua tầng 10. Nào,
Kim Zombie! Chỉ cần đánh bại tên này và đi vào phòng Boss”
"Huh? Tại sao tôi lại phải chiến đấu vô ích như thế?”
“Nó dám cản đường cậu”.
Giờ thì Kiếm Đế không còn là một kẻ tâm thần nữa, mà là một con muỗi quấy
rối.
"Anh lính gác." - Kim Gongja thở dài và móc túi ra - “Tôi rất
ngưỡng mộ khi thấy anh đang làm việc chăm chỉ. Anh nói đúng, đi vào đây một
mình có nghĩa là tự sát. Nhưng… tôi thực sự muốn tự sát ”.
"Hả? Xin lỗi Gì cơ?"
"Những ngày này tôi cảm thấy rất chán đời” - Kim Gongja nở một nụ cười
chua chát - “Bạn gái tôi đã mất cách đây 1 năm. Thế rồi mấy hôi trước, các dược
sĩ ở Lâu đài Giả kim thuật nói rằng tôi bị bệnh nan y. Họ bảo, có chạy chữa thì
tôi cũng chỉ sống được nửa năm nữa. Tôi nghĩ rằng mình không thể chịu đựng nửa
năm đó mà không có bạn gái bên cạnh. "
"Ah…" – Anh lính rên lên
“Gì cơ?”- Bae Hu-ryeong nhăn nhó – “Tên Zombie này đang nói cái quái gì vậy?”
Kim Gongja phớt lờ anh ta, và tiếp
tục thì thầm với người gác cửa.
“Nhưng… sau tất cả, tôi vẫn là một thợ săn. Tôi không muốn vào bệnh viện và
nằm bẹp trên giường để chờ chết. Dù có chết… tôi vẫn muốn thách thức một con
quái vật cho đến phút cuối cùng. ”
"Anh thợ săn ..." – Người lính gác thẫn thờ nhìn Kim Gongja. Đó là khuôn mặt xót xa khi ai đó
lắng nghe những điều bất hạnh của người khác.
"Đây là số tiền tôi đã dành dụm để chữa bệnh” - Kim Gongja đưa túi cho người gác cửa. Có khoảng
100 vàng bên trong.
“Dù sao thì tôi cũng không cần chúng nữa… Anh cầm lấy đi.”
"Hả, không, không, tôi không thể nhận số tiền này!"
“Tôi muốn nhẹ nhàng rời khỏi thế giới này. Đời là vô thường, xin hãy để tôi
ra đi thanh thản. Và xin đừng viết tên tôi vào danh sách. Đó là yêu cầu cuối
cùng trong cuộc đời thợ săn của Kim tôi… ”
Mặt anh trở nên nặng nề, mắt long lanh giống như sắp khóc.
"…Được rồi. Đi vào đi. Tôi sẽ coi như không thấy gì cả… ”
Đứng nhìn cảnh hai người đàn ông rưng rưng nước mắt, Kiếm Đế thực sự bối rối.
“Cảm động quá…Hai người đang đóng phim tình cảm lãng mạn à?”
Dù hơi phiền toái, nhưng rốt cuộc Kim Gongja đã vào được bên trong.
Đó là một con đường lát đá cuội. Phòng Boss tầng 10 ở, giống như một dinh thự
xa hoa của một gia đình quý tộc xưa. Kim Gongja đi trên con đường lát đá cuội.
"Vốn dĩ Thiên Hỏa đế sẽ dọn dẹp sạch sẽ nơi này…”
Kim Gongja đứng trước cánh cửa lớn. Anh từ từ đẩy cửa vào.
‘Lần này thì khác. Thay vì Thiên Hỏa đế… ”
Cạch cạch.
Cánh cửa rung chuyển và mở ra.
‘Mình sẽ viết một huyền thoại còn huyền ảo và hùng tráng hơn nữa.
Kim Gongja đã tiến thêm một bước.
Và cuộc chinh phục đã bắt đầu.
-Hahahahaha!
-Hahahahaha!
-Hahahahaha!
-Hahahahaha!
Kim Gongja nghe thấy vô số tiếng cười xung quanh mình. Cùng lúc đó, cánh cửa
mà Kim Gongja vừa bước vào, đã đóng lại.
UỲNH
Ngay lập tức, xung quanh Kim Gongja trở nên tối om, và tiếng cười rùng rợn
càng trở nên to hơn.
Những ngọn nến lung linh trong bóng tối.
<Ngài có định chơi với chúng tôi không?>
Chỗ này, chỗ kia. Những ngọn nến lập lòe mặc dù không ai chạm vào chúng. Bên
cạnh ngọn nến là những con búp bê. Phải, thứ búp bê nhỏ mà trẻ em thường chơi.
<Ngài có định chơi với chúng tôi không?>
Những con búp bê nói.
<Băng tan! Hoa Nở!>
<Nước chảy! Hoa tàn! Hãy bắt đầu trốn tìm nào!>
<Hãy! Chơi cùng chúng tôi nào! Chơi trốn tìm với chúng tôi đi!>
<Hahahaha!>
Kim Gongja đã sẵn sàng.
"Được rồi. Ta sẽ chơi với các ngươi”.
Aura của Kim Gongja bùng nổ.
CÙng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đầu Kim Gongja.
[Bạn đã bước vào lãnh địa của Boss.]
[Người thách thức là thợ săn Kim Gong-ja. Số lượng: 1 người.]
[Chúc may mắn đến với bạn.]
Nhiệm vụ mà nhân loại vẫn chưa thể vượt qua..
Cuộc chơi trốn tìm trong lửa địa ngục đã bắt đầu.
Leave a Comment