Thợ săn hạng SSS đi vào cõi chết - Chương 12: Thần dược
“Chà, chỗ này hơi tồi tàn nhưng… xin mời vào.”
Cô dược sĩ lê chân bước vào cửa
hàng lộn xộn. Cư như một cơn lốc xoáy vừa quét qua.
Cô ấy không hề phóng đại quá mức.
Những chai thủy tinh vỡ khắp sàn
nhà. Giá sách nghiêng ngả, và tất cả sách đã rơi ra. Bụi bay xung quanh như một
màn sương.
Thật kinh dị.
“Wow” - Bae Hu-ryeong thốt lên. – “Khi ta còn sống,
mọi người thường chê ta là kẻ bừa bộn, nhưng ở đẳng cấp này thì… bá cmn đạo.
Này này Kim Gongja, chú mày thực sự muốn mua thuốc của người phụ nữ này không?”
“Ừm. Quý khác có thực sự định đặt
mua những món đồ trị giá 20.000 đồng vàng từ cửa hàng của tôi không…? ”
Bae Hu-ryeong và cô gái cùng hỏi Kim
Gongja một lúc, giống như họ đã hẹn trước với nhau.
Kim Gongja cười chua chát.
"Nếu cô không tin, thì tôi
thanh toán tiền trước nhé?”
“K - không cần phải đi như vậy…”
Cô ấy xua tay, nhưng bỗng dừng
lại.
"…À vâng. Nếu được, xin hãy thanh toán trước. "
Mặt cô ấy hoàn toàn đỏ bừng. Cô
ấy tự thấy xấu hổ vì đã nói ra điều này. Nhưng tình hình của cô ấy thật tồi tệ.
“Cứ đến chỗ hội Sangryn và lấy
bao nhiêu tùy thích. Tôi sẽ bảo họ cho phép cô mở két sắt của tôi. "
“Bao nhiêu tùy thích?? …” - Cô
ngây người lầm bầm.
"Đúng. Nhưng tiền của tôi
cũng không phải là bô hạn đâu. Nếu được, xin cô hãy giữ hạn mức dưới 20.000 đồng
vàng. ”
"Ngài, ngài cần là loại
thuốc gì ...?"
Thật lạ lung. Cô ấy trông rất
vui, nhưng cũng có vẻ lo lắng. Cô ấy có sợ hãi vì số tiền không?
Thế rồi, cô ấy bỗng lên tiếng.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi sẽ
không chế xuất ma túy. Bởi vì tôi cho
rằng, việc tạo ra ma túy thực sự là… Nếu ngài muốn điều chế ma túy, tôi buộc
phải từ chối… ”
"Oh o."
Kim Gongja mỉm cười.
'Cô ấy rất xứng đáng với danh
hiệu Giả Kim Đại sư.'
Không có mấy ai có thể từ chối
hàng nghìn Vàng đang ở ngay trước mặt. Đặc biệt nếu họ sắp phá sản. Nhưng cô ấy
kiên quyết nói rằng cô ấy sẽ không điều chế ma túy.
Cô gái này nhìn có vẻ bê bối
nhưng thực ra lại là một người cực kỳ mạnh mẽ và quyết đoán.
“Hahaa. Chúng chắc chắn không phải là ma túy,
vì vậy cô không cần phải lo lắng. "
“À… t-tốt quá. Cụ thể thì ngài
cần điều chế loại thuốc nào? ”
"Ừm."
Kim Gongja nhìn Bae Hu-ryeong.
Khuôn mặt anh ta đanh lại kể từ khi bước vào cửa hàng như thể anh ta không
thích điều gì đó. Anh ấy thở dài sau khi nhìn Kim Gongja.
“Đành vậy. Trông cô ta có vẻ chỉ
là một kẻ vụng về, nhưng cậu đã quyết rồi thì thôi. Ta sẽ cung cấp cho cậu công thức.”
“…”
“Nghe kỹ này. Gan của một con thỏ
lợn, mắt của mèo bong bóng, và vỏ của
một con sâu sa mạc khổng lồ… ”
Kim Gongja lặp lại từng thứ một
cho cô ấy nghe.
"Ah. Xin vui lòng chờ trong
giây lát! Để tôi lấy giấy!! ” - Cô gái vội vã đi lấy giấy bút và viết điên
cuồng.
Có khoảng 23 vật liệu khác nhau.
Khi công thức viết xong, mặt cô ấy trở nên nghiêm trọng hơn.
“Đó. Hết công thức. Sản phẩm ra
sao thì phụ thuộc vào kỹ năng của người điều chế.” – Hồn ma làu bàu.
"Công thức xong rồi đấy."
– Kim Gongja mỉm cười với cô gái.
“Chà” - Cô lặng lẽ nhìn quyển sổ
của mình, cắn móng tay - “Nếu chúng được kết hợp với nhau… thứ thuốc này sẽ tăng
cường phản xạ. Không, nó giống như một sự thức tỉnh hơn. "
“Huh?” - Bae Hu-ryeong trợn mắt
nhìn cô.
Cô gái tiếp tục nói.
“Đây là một công thức cực kỳ phức
tạp và tinh xảo. Chà… ngài muốn dùng nguyên liệu tươi chứ không phải là nguyên
liệu khô hoặc đông lạnh, phải không? ”
“Ừ…” – Hồn ma trầm ngâm.
Thấy vậy, Kim Gongja gật đầu lia
lịa: "Đúng rồi."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Chà, thông
thường, có một lượng nhỏ chất độc trong quá trình lột xác của sâu sa mạc. Một
trong những cách để giảm bớt độc tính là sử dụng gan lợn, nhưng dùng thỏ lợn
thì…”
Cô hào hứng phát biểu. Người phụ
nữ nói lắp trước mặt Kim Gongja biến mất, và thay vào đó là một người cực kỳ
hoạt bát và lanh lợi.
‘Đây chính là tố chất của một Giả
Kim Đại sư!’
Kim Gongja rất thích những chuyên
gia như thế này.
"Cô có thể chuẩn bị nó trong
bao nhiêu ngày?"
"Ah."
Cuộc trò chuyện tưởng như không
có hồi kết đã bị cắt đứt. Cô ấy chớp mắt và giật mình. Có lẽ ban nãy cô ấy đã chìm
vào thế giới của dược liệu.
“X, xin lỗi! Lần đầu tiên tôi thấy
một sự kết hợp tuyệt vời như thế này, nên tôi đã…! ”
"Không sao cả. Vậy cô sẽ mất
bao lâu? ”
“Nếu đủ tiền… uhm, tôi có thể
chuẩn bị sẵn trong 4 ngày nữa. Thường thì tôi có thể làm nhanh hơn, nhưng bây
giờ tôi cần phải mua lại các dụng cụ của mình…”
4 ngày.
"Tôi có thể đợi được."
Ở kiếm trước, các khách hàng
thường phải mất khoảng 1 năm mới đến lượt được cô ấy điều chế thuốc. 4 ngày là
con số quá nhỏ.
“Hừm. Ta vẫn thây sai sai thế đíu
nào ý”. - Bae Hu-ryeong tiếp tục phàn nàn khi cả hai rời cửa hàng - “Có rất nhiều người chỉ giỏi nói như rồng
leo, làm như mèo mửa. Chờ mà xem, ta e là chú mày sẽ lãng phí tiền bạc thôi!”
"Hm…Vậy ông đã học công thức
đó ở đâu thế?"
“Đó là sự kết hợp do ta tự khám
phá ra. Đó là phát minh vĩ đại sau khi ta tự mình uống vô số loại thuốc độc. Ở
thế giới của ngươi, chẳng ai có gan làm như ta đâu, fufufu”.
Kim Gongja cũng cười.
“Cô ấy nói đó là một công thức
cực kỳ tinh xảo.”
“…”
“Cô ấy có thể nhận ra giá trị của
công thức đó, nên ít nhất, hãy tin tưởng cô ấy đi. Nhìn vậy thôi chứ 10 năm
nữa, cô ấy sẽ trở thành người đứng đầu của Lâu đài Giả kim thuật 10 đấy.”
Bae Hu-ryeong khịt mũi.
“Để rồi xem. Ta cá là cô ta sẽ
lấy tiền của cậu và chạy trốn thôi”.
Kim Gongja giả vờ không biết anh
ta đang nói gì. Anh chỉ lặng lẽ lắc đầu
và bước đi.
4 ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong thời gian đó, cô gái liên
tục lấy tiền từ két sắt của Kim Gongja. Các nhân viên của Sangryung thường
xuyên đến để kiểm tra xem tình hình có ổn không, nhưng Kim Gongja nói với họ
rằng hãy để cô ấy tự nhiên.
Tốn nhiều tiền thật đấy, nhưng
anh tin rằng đây là khoản đầu tư xứng đáng.
“ Zombia. Muốn cá không? ”
“Haizz, lại nữa hả?”
“Con nhỏ đó sẽ ôm tiền chạy trốn.
Ta tin chắc là vậy! Nó sẽ lấy hết tiền của ngươi ! Mau lên, tự sát đi,
zombie ! Tự sát 4 lần và quay về 4 ngày trước! ”
“ … ”
Tuy
nhiên, hồn ma Kiếm Đế đã nhầm.
Vào
giờ ăn trưa của ngày thứ 4.
Cô ấy
đến phòng Kim Gongja và mang theo những bình thần dược.
“X,
xin lỗi. Tôi muốn đưa nó cho ngài sớm hơn, nhưng nó mất nhiều thời gian hơn tôi
tưởng… ”
"Không
sao. Vẫn trong thời hạn 4
ngày mà ”.
Cô
ấy đưa cho Kim Gongja 3 thùng Thần dược. Nếu anh ta uống 3 lần mỗi ngày thì sẽ
hết trong vòng 30 ngày.
Nếu mua
từ cửa hàng của Dược Vương, anh chỉ uống được trong 2 ngày. Có nghĩa là anh đã
mua được thần dược với giá rẻ hơn 15 lần.
"Và
các hiệu ứng có lẽ còn tốt hơn." – Kim Gongja mỉm cười trong tiềm thức.
“Ừm…”
"Hả?" – Anh ngơ ngác
nhìn vào khuôn mặt trầm tư của cô gái
“Kim Gongja, tôi biết rằng mình
không nên hỏi thế. Nhưng tại sao ngài lại giao một đơn hàng đắt đỏ như vậy cho
một kẻ không tên tuổi như tôi? ”
Cô ấy bối rối xoa tay.
“À thì, tôi rất tin vào bản thân
mình. Nhìn vào công thức, tôi nghĩ rằng chỉ có khoảng 2 người ở Babylon có thể
làm được món này… Nhưng, mọi người chỉ coi tôi là một kẻ kỳ dị ”.
"Hừm." – Kim Gongja
nhíu mày.
Tại sao anh lại giao đơn hàng cho
cô?
Đó là bởi vì người này là một thiên
tài thực sự. Chủ nhân của Lâu đài Giả kim thuật trong tương lai. Kim Gongja muốn
xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy, điều này chắc chắn sẽ đem lại lợi ích.
Tuy nhiên...
'Còn có lý do khác.'
Trước khi Kim Gongja quay về thời
điểm hiện tại.
Khi Thiên Hỏa đế phóng hỏa khu ổ
chuột. Vào thời điểm đó, cô ấy là người đến đầu tiên để sơ tán người dân và giúp
đỡ mọi người.
Bên cạnh đó, chủ nhân của Lâu đài
Giả kim thuật đã lẩm bẩm: “Gã Thiên Hỏa đế đó…tôi không thích anh ta. Anh ta
khiến tôi có cảm giác bất an. Không nên nói xấu sau lưng người khác, nhưng tôi
nghĩ là Thánh Nữ nên quen ai đó tốt hơn.”
Một người đã nhìn thấu bản chất
của Thiên Hỏa đế.
Dù đó chỉ là suy đoán của cô ấy,
nhưng cô ấy có khả năng nhìn người rất tốt.
Một người vừa giỏi giang, vừa
nhân hậu lại có trực giác tốt. Đương nhiên là phải kết thân với cô ấy rồi!
Kim Gongja mở lời. "Bởi vì cô
là người tốt."
"Gì cơ?"
“Tôi giúp cô vì cô có vẻ là người
tốt.Dù tôi không giúp cô thì cô cũng sẽ thành công thôi. Nhưng những thợ săn
tốt bụng như chúng ta nên giúp nhau phát triển, phải không nào?? "
“…”
“Chúng ta không thể để những kẻ biến
thái và bạo lực chiếm hữu quyền lực. Không ổn chút nào. Cô và tôi nên làm việc
chăm chỉ hơn. ”
Kim Gongja đã nói chính xác những
gì anh ấy nghĩ, mà không hề dối trá chút nào.
Đáp lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào
mặt Kim Gongja và nói: "…Tôi hiểu rồi. Đúng. Vì chúng ta phải thành công
để thay đổi thế giới… ”
Đó là một giọng điệu kiên quyết.
“Cảm ơn ngài! Đúng vậy, tôi cũng
sẽ làm việc chăm chỉ hơn! ”
Nắm tay cô siết chặt lại.
“Nếu ngài muốn đặt hàng thứ gì
khác, cứ nói với tôi! Tôi sẽ luôn ưu tiên các đơn đặt hàng của ngài! ”
"Cảm ơn cô."
Cả hai đều mỉm cười với nhau và
quay đi.
Thật không may, nụ cười của Kim
Gongja không tồn tại được lâu.
“Hoho. Thợ săn tốt như chúng ta?
Ngầu quá haaaa! “
“… Vâng, tôi biết mình đã nói
điều gì đó đáng xấu hổ nên hãy bắt đầu luyện tập thôi.”
Ngày hôm sau.
Kim Gongja đi về phía bãi săn. Anh
lấy ra một chiếc túi ngủ và rất nhiều bình nước trong ba lô.
Có một điều khác với bình thường,
đó là: Anh đang đi săn ở tầng 3 chứ không phải tầng 2.
Có rất nhiều quái vật vẫn còn quá
sức đối với Kim Gongja. Lũ Orc và goblin cao cấp đang lượn lờ xung quanh.
Kim Gongja đứng nhìn chúng từ rất
xa.
"Tôi phải làm gì bây giờ?"
“Uống một lọ thuốc đi đã”.
Kim Gongja gật đầu lia lịa.
Anh nhanh chóng uống cạn bình
thần dược mà không chút do dự.
"Ừm."
Hương vị khá đặc biệt.
Thuốc có vị ngon, giống như mật
ongvà chanh pha với nhau.
Khoảnh khắc Kim Gongja cảm thấy
khoan khoái và liếm mép…
“Huh….?!”
THỊCH!
Tim Kim Gongja bỗng đập nhanh hơn
bình thường.
Lúc đầu, anh nghĩ rằng mình bị ảo
giác, nhưng không phải vậy. Mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng. Sự thật kỳ dị nhất
là… Kim Gongja có thể cảm nhận rõ ràng từng giọt mồ hôi lăn trên lưng mình.
'Sao lại thế này?'
THỊCH
Đó
không chỉ là mồ hôi. Anh có thể cảm nhận được không khí lướt trên ngón tay và
mặt đất lạo xạo dưới chân. Khi Kim Gongja chớp mắt, anh tưởng chừng mình đã
nhắm mắt tới 30 giây.
"Đây
là…"
“ Tác
dụng của thần dược ”.
Chỉ
có giọng nói của Bae Hu-ryeong vẫn vang lên như cũ.
“ Nó
làm cảm nhận của cậu nhanh hơn nên cậu sẽ thấy mọi thứ chậm lại. Như thể kéo
dài thời gian vậy. Ta khong muốn thừa nhận chút nào, nhưng cô bé đó giỏi đấy ”.
Thật
là kinh khủng.
Kim
Gongja có thể cảm thấy từng sợi tóc đang di chuyển trên cơ thể mình. Kim Gongja
thậm chí có thể cảm thấy các tĩnh mạch trong tai mình đang co giật.
Nếu không
phải vì đã chuẩn bị tinh thần, có lẽ anh sẽ nghĩ rằng mình vừa uống thuốc độc,
chứ không phải thuốc tiên.
“Cậu
không cảm thấy sao? ”
“C… cảm…
thấy… .c… cái gì?”
“Thứ đang chuyển động trong trái
tim cậu”.
THỊCH
Có một cái gì đó. Phải, có gì đó
đang chảy. Và nó không phải là máu.
Nó
mềm và dịu hơn máu. Nhưng nó chắc chắn đã chảy trong toàn bộ cơ thể Kim Gongja.
Nó đang từ từ lan tỏa, bắt nguồn từ trái tim Kim Gongja. Đó là điều mà anh chưa
bao giờ cảm thấy trước đây.
“ Đó
là Aura. ” - Bae Hu-ryeong lên tiếng – “ Tất cả thợ săn trong Tháp
đều có Aura trong người. Họ chỉ sống mà không biết điều đó. Chỉ có một số ít
người có thể cảm nhận được Aura và kiểm soát nó. Họ đều là những kẻ mạnh mẽ ”.
Bae
Hu-ryeong bật cười.
Tiếng cười kéo dài trong 20 giây.
Không, đáng lẽ nó chỉ là một giây
ngắn ngủi, nhưng bằng cách nào đó, thời gian như thể đã 20 giây trôi qua trong
đầu Kim Gongja.
Kim Gongja cảm thấy mệt mỏi, như
thể anh sắp ngã lăn ra.
“Thông thường, người ta sẽ làm
quen với cảm giác này thông qua luyện tập.”
Kim Gongja rùng mình. Một cái gì
đó to lớn đang đến gần.
“Nhưng điều đó sẽ mất quá nhiều
thời gian.”
THÌNH
THÌNH
Bước chân của thứ gì đó to lớn.
Tiếng bước chân dài như một hồi
chuông. Khi Kim Gongja ngẩng đầu lên để quan sát, anh thấy một con Orc lớn đang
tiến về phía mình.
“Vì cậu không có tài năng võ
thuật bẩm sinh nên cậu sẽ phải chịu đựng một chút.”
Chết tiệt.
“Được rồi! Sử dụng Aura đi, Kim
Zombie! Dù sao thì cậu cũng không chết thật, nên cứ tự làm quen đi ! ”
“Cái…
cái này… ”
“ Hả ?
Ta không thể nghe thấy gì cả ” - Hồn ma lại phá lên cười - “ Cậu đang đau khổ sao ? Nếu
không thích thì tự sát đi, và con số của cậu lại tăng lên. Và cậu sẽ phai chạy
trốn Marcus mãi mãi! ”
Kim
Gongja rên rỉ.
Đối
tác của anh thực sự là một tên khốn tồi tệ.
Leave a Comment