Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 17: Nghiệp Chướng và nhiệm vụ Ẩn

 [Hình phạt … Bắt đầu.]

 

[Nghiệp chướng của Trinh nữ Hỏa ngục đang được tái tạo.]

 

Một dinh thự kiểu phương Tây lạ mắt.

 

Kim Gongja đã ở đây.

 

Không, từ "ở đây" có lẽ không phù hợp. Anh không ở đây. Chỉ là ý thức của anh lơ lửng như một bóng ma, nhìn mọi thứ từ góc độ người thứ ba.

 

'Đây là đâu?’ - Kim Gongja đã rất ngạc nhiên - 'Chuyện gì đang xảy ra vậy…?'

 

“Cứu cháu với.”

 

Sau đó, anh nghe thấy một giọng nói.

 

Một đứa trẻ đang ngồi ở góc hành lang tầng 2. Lúc đầu, Kim Gongja nghĩ cô ấy đang nói chuyện với Kim Gongja, nhưng hóa ra là cô ấy đang cầu xin người khác.

 

“Xin hãy cứu cháu… cháu đói… ăn gì cũng được… làm ơn…”

 

“Hừ” - Đó là một người đàn ông, ăn mặc như một quý tộc - “Lũ chúng mày là rác rưởi của vương quốc này.”

“Cho cháu xin thứ gì đó để ăn…”

“Chúng mày lang thang khắp nơi làm ô uế cả đường phố. May cho mày là đã gặp được ta đấy. Yên tâm, ta là một bác sĩ. Có rất nhiều đứa trẻ giống như mày ở dinh thự của ta”.

 

Thông tin nhanh chóng đi vào não Kim Gongja.

 

Đó là một thời kỳ đói kém, có rất nhiều người lang thang vì không có đủ thức ăn. Một quý tộc đã tập hợp những đứa trẻ mồ côi về dinh thự của mình. Bề ngoài thì ông ta đang xây dựng một trại trẻ mồ côi. Người ta gọi quý tộc đó là một thánh nhân, một doanh nhân vĩ đại và một người tử tế.

 

“Những người khác coi chúng mày là đồ thối tha. Ta thì khác.”

“Cho… cháu ăn…”

“Ta sẽ giáo dục chúng mày”

Tuy nhiên, gã Quý tộc đó hóa ra là một kẻ bệnh hoạn.

“Chỉ có những con thú mới tìm kiếm thức ăn chỉ vì đói. Tất nhiên, chúng mày được sinh ra trên cánh đồng như những con thú, nhưng không nên sống như một con thú.”

 

“Cháu đói… đói…”

 

“Cố gắng lên. Hãy chịu đựng nó. Hãy vượt qua cơn đói, và trở thành một con người.”

 

Gã Quý tộc mỉm cười. Đó là một nụ cười giả tạo.

“Mày biết không? Ta là một bác sĩ, sẽ bảo vệ xã hội khỏi những thứ bệnh tật như mày”.

 

Hắn bắt đầu gọi thêm những đồng bọn đến.

 

“Ặc ặc!!”

 

“Ồ, con điếm nhỏ!! Bệnh dịch của vương quốc chúng ta! Đừng lo lắng. Chúa không bao giờ quay lưng lại với ngươi! Hãy hiến tế sinh mạng của ngươi cho các vị thần!”

 

Một thầy tế của ác thần nào đó đã giơ dao lên.

 

“Ặc ặc!”

 

Phập!

 

“Đau… cháu đau quá!”

Một thời mà sự điên rồ được ngụy trang bằng lòng tốt.

 

Những tiếng hét và tiếng rên rỉ không dứt bên trong biệt thự.

 

“Sao rồi?”

“Vẫn chưa đủ vật tế…”

 

“Chúng ta cần thêm vật tế cho buổi lễ sắp tới”.

 

Chết đói.

 

Đau đớn.

 

Tra tấn.

 

Tẩy não.

 

Những đứa trẻ mồ côi này được đưa đến trong cảnh tả tơi và chết đi như những thứ rác rưởi.

 Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn đứa trẻ ở trong dinh thự.

Và hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn cái chết.

 

‘…’

 

Kim Gongja thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

 

“Cái quái gì thế này …” – Anh rên lên.

 

“Khốn nạn”! -  Một giọng nói quen thuộc xuất hiện.

 

‘Ông anh cũng đang nhìn? Tôi nghĩ ông anh không có ở đây. "

 

“ Ta đã nhìn từ nãy rồi. Ta không biết cậu cũng ở đây. Ta không thể nhìn thấy cậu”.

 

“Ừm. Có vẻ như ý thức của cả hai chúng ta đang lơ lửng… “

 

“Đó không phải là vấn đề. Nhưng…” - Bae Hu-ryeong khịt mũi – “Những kẻ tâm thần điên rồ này là gì? Sao chúng dám làm thế với lũ trẻ?”

 

“… Đây có lẽ là nguồn gốc của con Boss tầng 10.”

 

Trước khi ý thức của Kim Gongja bay đến đây, một giọng nói đã vọng vào tai anh.

[Nghiệp chướng của kẻ giết bạn đang được tái hiện.]

 

Nếu đó là kẻ thù đã giết tô i… thì đó là con búp bê thật đang trốn ở đâu đó trong căn nhà lửa địa ngục. Điều đó có nghĩa đây là nghiệp chướng trong ký ức của con Boss.

 

“Thật bất ngờ…” - Kim Gongja thì thầm - "Con quái vật vốn là một con người..."

 

“Không phải tất cả quái vật đều như vậy. Chỉ có những con Boss thôi. Thông thường quái vật Boss được tạo ra từ con người từ thế giới khác.”

 

Kim Gongja nghe anh ta khịt mũi.

 

“Tội phạm, anh hùng hoặc người dân của thế giới khác. Những thứ như thế. Khi cậu vượt qua tầng 11, chuyện này sẽ trở nên dữ dội hơn.”

 

“Gì? Tại sao ông anh không nói với tôi điều đó? "

 

“cậu đâu có hỏi.”

 

‘…’

 

Anh ta thản nhiên, khiến Kim Gongja không nói nên lời.

 

“Nhưng ta chưa bao giờ thấy điều gì như thế này. Chậc chậc.”

 

“Gì cơ?”

 

“Nguồn gốc của chúng. Những cảnh chúng ta thấy bây giờ. Ta biết quái vật trùm đến từ thế giới khác, nhưng ta chưa bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra với chúng. Ta đâu phải là nhà ngoại cảm…” Bae Hu-ryeong tự lẩm bẩm – “Khốn nạn thật”.

Kim Gongja cũng đồng ý: “… Phải…”

 

Những điều tồi tệ hơn thế này có lẽ đang xảy ra trên khắp thế giới ngay bây giờ, nhưng tưởng tượng và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Anh không biết đó là điều tốt hay điều xấu.

 

Nhưng [Nghiệp chướng] đã sớm kết thúc.

 

“Cháy! Cháy rồi!”

 

Một người hầu nào đó vô tình làm đổ ngọn nến. Người hầu đi ngang qua mà không để ý. Đó là ban đêm. Khi mọi người đang ngủ, lửa từ từ và lặng lẽ lan rộng. Khi ai đó nhận ra thì đã quá muộn.

 

“Hộc! Hộc! Chạy mau!”

“Chạy khỏi đây ngay!”

“Mang hết trang sức ra ngoài nhanh lên!”

Ngọn lửa bùng lên.

 

Những sợi dây thừng dưới tầng hầm cháy rụi. Xiềng xích cháy lên, và những đứa trẻ cũng cháy theo. Ngọn lửa như thanh tẩy tất cả xấu xa, thương tích và chết chóc.

 

“Ah…”

“Argggggggggg”

 

“Cứu với!!”

 

Lũ trẻ gào lên. Những sợi xích cháy được thắt chặt quanh chân và cổ tay của chúng. Lũ trẻ không thể di chuyển, chỉ có thể chờ chết.

 

Tuy nhiên, Kim Gongja đã chứng kiến hết.

 

“Cháu không muốn chết.”

 

“Cháu đói.”

 

“Cháu muốn sống…”

 

Những mối hận thù và oán hận xâm nhập vào tâm thức Kim Gongja.

 

“Tôi không làm gì sai cả.”

 

“ Tôi không có lỗi.”

 

“Tôi đói.”

 

“Tôi chỉ muốn chơi cùng mọi người một chút thôi…”

 

 

Căn biệt thự bùng cháy.

 

Rắc

Rắc

 

Tia lửa bay khắp nơi.

 

Bây giờ tất cả những gì trước mắt Kim Gongja , chỉ là lửa.

 

[Tái hiện xong nghiệp chương.]

 

[Hình phạt đã kết thúc.]

 

Và anh đã trở lại một ngày trước đó.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Khi anh mở mắt ra…

 

Bae Hu-ryeong và Kim Gongja không nói gì cả. Cả hai im lặng ngồi trên giường.

 

Không phải vì bị sốc… mà là họ không biết phải phản ứng như thế nào.

 

“Ta…” - Một lúc sau, Bae Hu-ryeong gãi đầu – “Những đứa trẻ đó thật sự rất tội nghiệp và đáng thương. Nhưng chúng ta có thể làm gì sao?

 

“Chà. Đó là điều đầu tiên ông định nói ư? Ông anh thực sự…"

 

“Ừ. Đúng. Ta là một kẻ rác rưởi.”

 

Kiếm Đế cau mày. Bạn đã bao giờ thấy một con khỉ đột nổi điên chưa? Nó hoàn toàn tương tự như thế này.

 

“Nhưng sự thật bao giờ cũng như phũ phàng. Boss tầng 10 giờ chỉ là một con quái vật, và những đứa trẻ đã chết ở một thế giới khác. Đó là điều đã xảy ra cách đây rất lâu. Thây ma. Chú mày có thể làm gì?!”

 

“…”

 

“Nếu điều đó đã xảy ra trong Tháp này, chú mày có thể chết 4000 hoặc 5000 lần để trở về quá khứ và cứu chúng. Nhưng điều đó đã xảy ra ở một thế giới khác trong một thời điểm khác. Ngay cả khi ta còn sống, ta cũng không thể giải quyết được chuyện đó! Dù ta có là Kiếm Thần cũng chịu thua!”.

 

Anh ấy nói đúng.

 

“Tìm con Boss thực sự và săn nó. Giết nó.” -  Bae Hu-ryeong chỉ vào cậu -  “Và lên tầng 11. Đó là cách duy nhất để cậu vượt qua tầng 20, 30, 40 và 50. Nếu chú mày quyết định trở thành thợ săn hàng đầu, hãy tự mình giải quyết những điều này!”

 

Anh ấy lại nói đúng một lần nữa.

 

Nhưng Kim Gongja thở dài.

 

"Thiên Hỏa đế cũng nghĩ như vậy."

 

“Ta ư?”

 

“Không, Thiên Hỏa đế. Tên Hoàng đế chết tiệt. Yoo Soo-ha. Con người đầu tiên mà tôi giết. ”

 

Kim Gongja đứng dậy khỏi giường của mình.

 

Anh buộc dây vào ba lô. Anh xách ba lô lên. Anh cắm thanh kiếm vào thắt lưng. Nói cách khác, anh đã sẵn sàng để leo lên tháp. Mặc dù nó không phải là tốt nhất, anh vẫn chuẩn bị sẵn sàng một thợ săn.

 

"Ông anh có biết không? Yoo Soo-ha chắc chắn 100% đã tìm thấy con búp bê thật và kết liễu nó. Không càn biết nghiệp chướng của nó là gì. Không do dự.”

 

“Vậy thì sao?”

 

"Tôi không muốn giống như tên khốn Thiên Hỏa đế đó."

 

Nói xong, anh bước ra ngoài.

 

Giống như lần trước, Kim Gongja đã lừa người gác cửa.

 

Và anh lại bước tới trước ngôi biệt thự.

 

Cùng một biệt thự quý tộc mà Kim Gongja đã thấy trong nghiệp chướng.

 

“Này! Chú mày không phải là một đứa trẻ. Đừng cố làm khác thằng đó! Chú mày sẽ làm gì? Chú mày phải diệt con Boss để qua màn, đồ ngu ngốc!”

 

"Ai đã nói vậy?"

 

“Gì cơ?”

 

Kim Gongja đặt tay lên cửa và lẩm bẩm một mình.

 

"Chết tiệt. Tôi thật ngu ngốc."

 

“Chú mày đang nói gì vậy?”

 

"Tôi đã ngu ngốc! Và ông anh cũng ngu ngốc không kém. Chết tiệt”

Bae Hu-ryeong nhăn trán.

 

“ Thằng nhóc này mất trí à? Đúng, chú mày rất ngu, nhưng không phải ta. Ai cũng nói rằng ta là một thiên tài”

 

"Thẻ kỹ năng." -  Kim Gongja bực bội lầm bầm - “Thẻ kỹ năng cấp S mà c tôi không chọn. Ông anh có nhớ không? “

 

“Hả? Đương nhiên là ta nhớ”.

 

“Hối tiếc. Phẫn nộ. Uất ức. Đốt cháy tất cả. Đó chính là cảm xúc của con Boss”

“Thì sao?”

 “Không ai có thể rời khỏi địa ngục mà không có sự cho phép của con Boss. Không một ai. Kiếm Đế. Ông anh có nhận ra điều gì lạ không? "

 

“Xùy, bực quá. Chuyện gì vậy!”

 

"Phần cuối cùng."

 

“Không ai có thể rời khỏi địa ngục mà không có sự cho phép của con trùm. Không một ai.” - Kim Gongja nói - “Vậy tại sao vẫn có những người thoát khỏi tầng 10?”

“Huh?” -  Bae Hu-ryeong chớp mắt – “…Huh? Ở nhỉ, tại sao?”

 

Có một bang hội tên là Hắc Long.

 

Chủ hội là Thợ săn hạng 2, Hắc Long Sư. Nữ phù thủy này đã thách thức tầng 10 vô số lần. Lần nào cô ấy cũng đều thất bại.

Dù thất bại, nhưng tất cả những người thợ săn đều sống sót trở về.

 

Tất cả họ đều sống sót.

 

"Nghe thật vô lý đúng không?” - Kim Gongja dồn sức mạnh vào cánh tay của anh - “Thẻ nói rằng, nếu Boss không cho phép thì không ai có thể tự trốn thoát. Nhưng họ đã trốn thoát được. Tất cả mọi người. Rõ ràng là kỳ quái đúng không? "

 

“Vậy… chuyện gì đã xảy ra?”

 

"Chết tiệt. Chỉ có một câu trả lời thôi! ”

 

Lạch cạch!

 

Cánh cửa mở ra như đang đón anh với vòng tay rộng mở.

 

“Con Boss đã cho phép họ làm việc đó! Cho phép họ bỏ trốn!"

 

Boss tầng 10. Thực thể mà nhân loại chưa thể khuất phục.

 

“Vì sao nó không giết hết mọi người? Boss của màn này, nó chưa bao giờ coi những thợ săn là kẻ thù. ”

 

“… ..”

 

"Nó chỉ muốn chơi với những người đã đến đây."

 

 

[Bạn đã bước vào phòng Boss.]

 

[Người thách thức là thợ săn Kim Gong-ja. 1 người.]

[Chúc may mắn với đến bạn.]

[Màn đấu Boss đang bắt đầu.]

 

Nến. Khắp dinh thự, nến nghiêng ngả. Lửa lan từ nơi mà ngọn nến đổ xuống.

 

Những tiếng cười khúc khích.

 

Những con búp bê ngồi giữa nhưng ngọn lửa. Nghĩ lại thì, chúng không thể di chuyển, giống như bị thứ gì đó trói chặt. Chúng chỉ quay đầu lại nhìn Kim Gongja.

 

“Ngài có định chơi với tôi không?”

 

Những con búp bê đã mở miệng.

 

“Ngài có định chơi với chúng tôi không?”

 

“Băng tan! Hoa nở! Cùng chơi trốn tìm!”

 

“Nước chảy! Hoa tàn!. Hãy bắt đầu thôi!

 

“Nào! Chơi cùng chúng tôi nào! Chơi trốn tìm với chúng tôi!”

 

“Hahahahah!”

 

Ngọn lửa bùng lên.

 

Đèn chùm ở sảnh tầng 1 cháy rụi. Phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà bị cháy. Những tấm rèm lạ mắt. Và những bậc thang đá dẫn xuống tầng hầm.

 

Giữa tất cả mọi thứ, những đứa trẻ, bây giờ là những con búp bê, không bị bỏng.

 

“…”

 

Kim Gongja nghiến răng.

 

"Đương nhiên. Ta sẽ chơi với các em"

 

[Kỹ năng của bạn đang kích hoạt.]

 

Kỹ năng mà anh nhận được từ lần hồi quy cuối cùng của mình. Anh đã sử dụng kỹ năng miễn nhiễm lửa lên bản thân. Khoảnh khắc kỹ năng được kích hoạt, hơi nóng cuốn trôi khỏi cơ thể Kim Gongja, và anh có thể thở dễ dàng. Tầm nhìn của anh cũng rõ ràng hơn một chút.

 

Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của những con búp bê.

 

“Huh?”

 

“Ngài ấy không cháy.”

 

Khuôn mặt của những con búp bê đều khác nhau.

 

“Ngài nóng không?”

 

“Anh chàng lạ lùng”

 

“Ngài có thể chơi không?”

 

“Ngài có định chơi với chúng tôi không?”

 

Kim Gongja lại gật đầu.

 

“Đúng vậy. Chơi trốn tìm nào. Hãy cẩn thận nhé. Anh chưa bao giờ thua trong trò này đâu!”

“Hehehe!! Đúng là một anh chàng kỳ lạ!”

 

“Trốn mau!! Mọi người trốn đi!”

 

Những con búp bê đều cười. Kim Gongja bảo chúng trốn đi, nhưng không ai nhúc nhích. Hàng chục. Hàng trăm. Hàng nghìn đứa trẻ đã cười.

 

“Sẵn sàng chưa, anh đi tìm đây”

 

Cuộc trốn tìm bắt đầu.

 

"…Bắt được rồi."

 

Kim Gongja đi lang thang trong biệt thự. Kim Gongja đặt tay lên đầu những con búp bê trong khi anh đi xung quanh khắp nơi.

Khi anh vỗ nhẹ vào đầu chúng, đầu của những con búp bê kêu cót két. Sau đó, chúng mở miệng nói.

 

“Bíp!! Không phải em!”

 

Những con búp bê tan chảy trong khi cười.

 

“Không phải em!”

 

“Không phải em!”

 

Đi đến đâu cũng thấy những con búp bê. Rất nhiều. Kim Gongja đã đến và bắt từng con một.

 

“…”

Kiếm Đế đứng sững sờ.

 

“Đ, đây là… là… “ - Bae Hu-ryeong lẩm bẩm - một buổi lễ tưởng niệm.

 

 

Lễ tưởng niệm.Một nghi thức an ủi linh hồn người đã khuất.

 

Anh lặng lẽ đi quanh ngôi biệt thự. Anh nhìn thấy xiềng xích quấn những đứa trẻ mồ côi, và thấy còng của chúng. Xích và còng ở đâu, luôn có búp bê ở đó.

 

Ngọn lửa bùng lên.

 

“Không phải em!”

“Không phải em!”

“Không phải em!”

 

 

Thời gian trôi qua rât nhanh.

 

Cuối cùng, anh đã ở dưới tầng hầm và bước xuống cầu thang dài bằng đá. Có cả những con búp bê trên cầu thang. Tất cả đều bị ngã. Giống như chúng đã ngã khi cố gắng thoát khỏi tầng hầm.

 

“…”

 

Anh vỗ về tất cả những đứa trẻ bị ngã ở cầu thang, và đứng trước con búp bê cuối cùng.

 

“Ngài có định chơi với chúng tôi không?”

 

Con búp bê đang ở trong cũi và dựa vào tường.

 

Xung quanh con búp bê có búa, dao và đinh.

 

“…”

 

Kim Gongja từ từ đi về phía nó.

 

Và anh xoa đầu con búp bê.

 

"Bắt được em rồi nhé."

 

Cái đầu của đứa trẻ tạo ra hỏa ngục này, quá nhỏ. Đủ để nằm gọn trong tay anh.

 

“… Bây giờ đến lượt em nhé. ”

 

Sau một khoảnh khắc im lặng…

 

Con búp bê ngóc đầu dậy. Giống như những con búp bê khác, con búp bê hoàn toàn vô cảm. Con búp bê khẽ nói.

 

 “Quý ngài tử tế.”

 

Môi. Da, mắt. Cơ thể nó trượt xuống như tờ giấy. Ngọn lửa ngay lập tức nuốt chửng con búp bê, và nó tiếp tục nói như một cuộn băng ghi âm bị phá vỡ.

 

“Cảm ơn ngài”

 

Và nó tan chảy.

 

“Cảm ơn ngài”

 

Con búp bê bốc cháy. Sợi xích tan ra. Còng, búa, lưỡi hái, cuốc, đinh, tất cả đều bị đốt cháy. Ngay cả dấu vết của sự chết chóc. Ngọn lửa đã hoàn toàn biến mất.

 

Không còn gì cả.

 

Anh đứng một mình giữa ngôi biệt thự bỏ hoang.

 

“…”

 

[Xin chúc mừng.]

 

Trong nhiều năm, nhân loại đã không thể giải phóng nơi này.

 

[Đã hoàn thành nhiệm vụ thường .]

 

[Đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn.]

 

Ngày hôm đó. Tầng 10 của tòa tháp đã được dọn sạch.


No comments

Powered by Blogger.