Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 9: Chinh phục Tòa tháp

 [Chuyển ta về với Kiếm Vương mauuuuu!]

 

Bae Huryeong đang nổi cơn thịnh nộ. Vì căn phòng này rất chật nên sự xuất hiện của anh ta khiến Kim Gongja ngột ngạt. Dù anh ta là ma thì Kim Gongja vẫn cảm thấy khó chịu. Như thể có một con muỗi dài 3 mét bay vo ve trước mặt.

 

“A… Tôi xin lỗi. Tôi không thể làm vậy!! ”

 

“Cậu đã sao chép ta bằng kỹ năng của cậu, đúng không? Thế thì chắc là cậu cũng có thể đảo ngược được mà! Cậu không biết cách đảo ngược lại sao? Như kiểu đi mua hàng xòng trả lại tiền ấy!]

 

"Tôi nói rồi mà! Kỹ năng đó không phải là thứ mà tôi có thể điều khiển được!"

 

Kim Gongja đã giải thích cách thức hoạt động của kỹ năng sao chép. Nhưng ngay cả khi đã nghe lời giải thích, con ma vẫn làm phiền Kim Gongja. Anh ta muốn Kim Gongja gửi mình về với Kiếm Vương.

 

“Ugh. Marcus! Tên đệ tử ngu ngốc! Sưu phụ của lão đang bị bắt cóc đây này!! Sư phụ của lão đang bị bắt cóc bởi một đứa nhãi ranh!”

 

Con ma lăn lộn quay trong không khí và bắt đầu hét lên.

 

“Khốn kiếp! Lão già xấu xí! Chỉ tại lão thờ ơ với sư phụ của mình! Ta đã nói mà, muốn nên người thì phải biết tôn sư trọng đạo chứ!”

 

"Xin lỗi… Ông anh có thể ngừng khóc sướt mướt như vậy không? Tôi cũng khổ tâm lắm chứ!"

 

Kim Gongja ôm đầu. Ban đầu, anh cảm  thấy sợ hãi khi nhìn thấy một hồn ma trong đời thực. Sau đó, nỗi sợ dần tan biến và anh vừa lo lắng vừa bối rối vừa hoảng hốt.

 

“Ông anh.. Có thể làm ơn sống yên lặng được không?"

 

“Sống? Cậu đùa ta à? Sống cái con khỉ. Ta chết từ đời nào rồi!”

 

"A, vậy thì… làm ơn hãy chết yên tĩnh chút được không ?  "

 

«  Không ! Ngươi dám coi thường ta ! Trời ơi, ta chưa bao giờ bị coi thường như thế này ! Bớ làng nước ơi, nhìn tên khốn này nói xấu người chết này ! Ta đã chết một lần rồi mà ngươi còn rủa ta nữa hả ! »

"Chà."

 

Kim Gongja há hốc mồm kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một con ma trong đời thực nhưng con ma này nói quá nhiều… Không, dù là người hay ma thì đây là lần đầu tiên anh thấy một kẻ nói nhiều như vậy.

 

Và rồi Kim Gongja nhận ra. Rằng tại sao Kiếm Vương lại nói chuyện với chính mình ở quán bar.

Nghĩ lại thì, Kiếm Vương cứ lầm bầm, nhưng nội dung mà ông ta nói có vẻ khá đơn điệu.

 

'Câm miệng.'

 

"Đừng có ồn ào như vậy."

 

"Ngươi ồn ào quá. Ta đã bảo là ta sẽ xử lý, hãy để ta yên."

 

Ông ấy liên tục lảm nhảm và yêu cầu ai đó câm mồm, như một kẻ bị bệnh tâm thần.

 

“Mình hiểu rồi… Nếu là một con ma giống như thế này… ”

 

“Huh? Cái gì. Ngươi vừa nói gì? Ngươi dám khinh bỉ lão phu?”

 

"Chết tiệt." - Kim Gongja ôm mặt. Tương lai của anh ấy thật ảm đạm - “Mình không những phải trốn Kiếm Vương đến cuối đời mà còn phải gánh chịu kỹ năng ngu ngốc này”.

 

“Huh? Ngươi phải tránh xa ông già đó? Sao vậy?” - Bae Huryeong lắc đầu – “Tại sao phải thế? Marcus là đệ tử của ta, nhìn hơi khó gần nhưng mà ông ta là người tốt đó. À, nhưng đừng bao giờ nói về các cháu của ông ta. Mỗi lúc như thế, ông ta lại trở nên điên cuồng.

 

"Tôi biết rồi." - Kim Gongja đã thở dài

 

“Vấn đề là, Kiếm Vương có một kỹ năng. Tên là gì nhỉ? Kỹ năng cho biết ai đó đã giết bao nhiêu người . "

 

“Ah. Đôi mắt Thám tử? Đó là một kỹ năng tào lao. »

 

Bae Huryeong trả lời khá nhanh. Vậy đó là tên của kỹ năng ấy? Dường như con ma này biết tất cả các kỹ năng của Kiếm Vương.

 

“Kỹ năng đó thì sao? Nó chỉ có thể dùng để kiểm tra xem ai đó có phải là sát thủ hay không. Bên cạnh đó, một kẻ giết nhiều người chưa chắc đã là một sát thủ”.

 

"Con số của tôi là 4091."

 

« Huh? »

 

“ Con số trên đầu tôi là 4091 ”

 

Bae Huryeong chết lặng. Anh ta cau mày. Biểu cảm của của con ma này còn sống động hơn nhiều người đang sống.

 

« Gì chứ. Thằng nhãi này. »

 

“Trời ạ. Có lẽ tôi sẽ thực sự phát điên nếu phải ở bên ông thêm một ngày nữa. Ông anh ồn ào quá. "

 

“Không… Chú mày điên thật rồi”.

 

Nét mặt của Bae Huryeong trở nên nghiêm túc.

 

“Cậu vừa nói nhảm gì? 4091? Cậu hoàn toàn là một tên nghiệp dư. Một tân binh trong số các tân binh. Làm sao cậu có thể giết được 4091 người khác? Ngay cả ta, khi đã lên tới tầng 99 cũng chưa đạt tới con số đó”.

 

"Đó là bởi vì tôi không giết 4091 người."

 

« Hả? »

 

Kim Gongja nhún vai và bắt đầu giải thích.

 

"Chuyện là thế này. Người duy nhất mà tôi thực sự sát hại là một kẻ xấu, kẻ sau này được gọi là Thiên Hỏa đế… ”

 

Kim Gongja kể lại mọi chuyện. Rằng anh đã bị sát hại bởi Thiên Hỏa đế. Rằng anh may mắn sao chép được kỹ năng hồi quy của hắn. Rằng nếu Kim Gongja ở lại đó, sẽ không có hy vọng trả thù. Thế nên Kim Gongja đã quyết định tự sát 4000 lần để quay trở lại hơn 4000 ngày, quay trở lại trước khi hắn có kỹ năng đó.

 

« …Gì cơ? » - Bae Hu-ryeong, người đang lắng nghe, đã há hốc mồm – « Cậu

 đã tự tử hơn 4000 lần? Chỉ để trả thù Thiên Hỏa đế? »

 

"Đúng."

 

“ ……”

 

Bae Huryeong trở nên im lặng. Lúc đầu anh ấy trông có vẻ sững sờ, nhưng bây giờ nét mặt của anh ấy đã thay đổi. Anh ta nhìn thẳng vào mặt Kim Gongja với đôi mắt đăm chiêu. Anh ta nghiêm túc đến mức Kim Gongja tự hỏi liệu anh ta có phải chính là con ma đang khóc lóc ầm ĩ lúc nãy hay không.

 

“Này”.

 

Sau một thời gian dài im lặng, Bae Huryeong mới mở lời.

 

“Sao thế?"

 

« Tên của cậu là gì? »

 

"Là Kim Gong-ja."

 

Bae Huryeong thở dài.

 

« Sao cậu lại chọn ông già đó?”

 

"Huh?"

 

« Sau khi trả thù được gã Thiên Hỏa đế đó, tại sao cậu lại quyết định sao chép một kỹ năng của ông già?”

 

"Rất dễ hiểu mà?" - Kim Gongja thở dài – “Ông ấy là thợ săn hạng nhất trong thời đại này. Chắc chắn là ông ấy có những kỹ năng mạnh mẽ. "

 

“Cậu muốn làm thế để nhanh chóng mạnh mẽ hơn?”

"Đúng."

“Cậu khá trung thực đó. Có phải vì không sợ bị rò rỉ thông tin không? Không ai khác ngoài bạn có thể nhìn thấy ta, nên cậu thấy an toàn, phải không?”

 

"Phải."

 

Căn phòng lại một lần nữa im lặng.

 

“ Ừm.”

 

Lơ lửng, Bae Huryeong lang thang trong không khí xung quanh Kim Gongja. Anh ấy bay đến bên trái và nhìn chằm chằm vào mặt Kim Gongja, sau đó đến bên phải và đo chiều cao của Kim Gongja. Với một nét mặt hoàn toàn nghiêm túc.

 

Kim Gongja cau mày, không hiểu con ma này định làm gì.

“Xem nào. Ừm. Vóc dáng không quá tệ, chắc là có thể cải thiện qua tập luyện. Ý chí kiên định đến tuyệt vời. Cũng có nhiều tham vọng… Ahem, quả thật. Ừm. Nếu vậy thì…” - Bae Huryeong liên tục lẩm bẩm một mình.

 

"Anh ta đang làm gì vậy?"

 

Theo những gì Kim Gongja nghe được, con ma này dường như là sư phụ của Kiếm Vương. Và bây giờ vị sư phụ này đang tính toán gì đó.

 

“ Này, Kim Gong-ja.”

 

Đột nhiên Bae Huryeong bay đến trước mặt Kim Gongja và gọi tên anh.

 

"Vâng?"

 

“Cho ta xem cách cậu săn quái vật nào.”.

 

Thế là, Kim Gongja đã ra ngoài và săn vài ma thú.

 

"Thế này hả??"

 

Dù sao thì Kim Gongja cũng không có việc gì để làm trong phòng của mình. Ngay sau khi bình minh ló dạng, Kim Gongja hướng đến bãi săn.

Thực ra, vì Kim Gongja đã chết dưới tay Kiếm Vương và quay trở lại ngày hôm qua, nên anh phải giết Yoo Soo-ha một lần nữa. Đằng nào anh cũng cần thiết phải ra ngoài.

 

Sau khi quan sát một lúc lâu…

“Đúng như mong đợi…” - Bae Huryeong gật đầu – “Ta đã đoán đúng.”

 

"Ông anh mong đợi gì?"

 

“Nghe này. Trong kiếp trước, ta được gọi là Kiếm Đế ( ).”

 

Khi bình minh ló dạng, giọng nói của Bae Huryeong dường như vang vọng khắp bãi săn.

“Quê hương ta không phải ở đây. Có thể coi như một thế giới khác. Dù sao, cũng giống như Trái đất này, ngọn tháp đột nhiên xuất hiện ở quê hương ta, và ta chinh phục Tháp nhanh hơn bất kỳ thợ săn nào khác ở đó.”

 

"Huh? Ông gọi tôi ra đây để khoe khoang sao?” – Kim Gongja ngơ ngác.

 

“Chờ tý đã” - Bae Huryeong cười khúc khích – “Cuối cùng, thế giới của chúng ta vẫn không thể đột phá được tầng thứ 100. Chắc cậu đã biết, phải không?”

 

Kim Gongja gật đầu.

Thẻ kỹ năng viết về Bae Huryeong như sau:

Một hồn ma từ thế giới khác. Đã vượt qua tầng 99 nhưng chưa đến được tầng 100 thì chết. Nỗi uất hận khiến anh ta trở thành một hồn ma. Anh ta không thể can thiệp vào thế giới vật chất, nhưng có thể can thiệp vào tâm trí của chủ sở hữu. Tìm kiếm lời khuyên từ kinh nghiệm phong phú và kỹ năng tuyệt vời của anh ấy!

 

Nghĩ lại thì, thông tin này khá tuyệt vời.

 

Thiên Hỏa đế chỉ mới vượt qua tầng 40 mà đã được coi là một huyền thoại. Vậy mà con ma này đã vượt qua 99 tầng! Thật không thể tin được.

 

“Khi đạt đến trình độ của ta, cậu có thể đánh giá năng lực của người khác trong nháy mắt. Đó là lý do tại sao ta muốn nhìn cách cậu đi săn”.

 

"Aha." - Kim Gongja cười chua chát

Có rất nhiều câu chuyện như thế. Những chàng trai trẻ vô tình gặp được một vị đại sư và đánh thức sức mạnh thực sự của họ. Một cuộc gặp gỡ của định mệnh (奇緣).

 

Nhưng mà…

Kim Gongja thở dài:

“Thật đáng tiếc. Tôi làm phí thời gian của ông anh rồi”.

“…?”

“Tôi không có tài năng chiến đấu thiên bẩm. Nếu tôi có tài năng thì tôi đã thoát khỏi hạng F từ lâu rồi.”.

Bae Huryeong cau mày.

“Nhảm nhí. Cậu đang nói gì vậy? Cậu thật sự tài năng đó”.

 

"H?"

 

“Một năng lực đáng sợ. Thật đó”.

 

Kim Gongja ngơ ngác vì ngạc nhiên.

 

“Này, đừng có đùa nữa. Ông anh đang an ủi tôi đấy à? ”

 

“Ta không nói đùa.” - Bae Huryeong khẽ lắc đầu – “Tất nhiên, cậu không có tài năng võ thuật. Các bước di chuyển của cậu quá vụng về, vóc dáng yếu đuối và cậu cũng không cảm nhận được “Khí” của mình.“

“…!”

“Nhưng mà, cậu có một tài năng rất hiếm”.

Đôi mắt của Bae Huryeong trở nên nghiêm túc.

“Cậu không sợ chết.”

 

“…”

 

“Không sợ chút nào. Thật đáng ngạc nhiên” - Bae Huryeong xoa cằm – “Có lẽ, sau khi chết hơn 4000 lần, nỗi sợ hãi về cái chết đã biến mất mà cậu không biết. Đúng như ta dự đoán”.

Anh ta ngừng lại một chút rồi mỉm cười.

“Mọi người thường do dự một chút vì họ sợ chết hoặc bị thương, nên họ sẽ ngập ngừng vào giây phút quan trọng. Như cậu thì không. Có lẽ cậu đã gạt bỏ được bản năng đó”.

 “Huh ? Đó cũng là một tài năng? "

 

« Tất nhiên. »

 

Hồn ma trả lời ngay lập tức.

 

« Có rất nhiều loại tài năng, không phải cái nào cũng là thứ bẩm sinh. Mọi người có thể đánh thức tài năng trong quá trình lớn lên và sinh sống. Và tài năng khó học nhất, là vượt qua nỗi sợ hãi cái chết. Nhưng cậu đã học được thứ đó ».

“…”

 

« Thật tuyệt vời »

 

Khi nghe Bae Huryeong  nói, Kim Gongja hơi xấu hổ.

 

Cho đến nay, chưa từng có ai nói chuyện với Kim Gongja như thế này.  Kim Gongja cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Anh chỉ nỗ lực muốn thoát khỏi nỗi nhục nhã và tức giận, nên đã vượt qua cái chết hơn 4000 lần.

Và giờ anh lại có một tài năng.

 

« Ta muốn hỏi cậu một điều. »

 

« Điều gì cơ ? »

« Khi ông già Marcus giết cậu. Lúc đó cậu nghĩ gì? »

 

Kim Gongja nhớ lại những gì đã xảy ra trong lần chết mới nhất. Chỉ mới vài giờ trôi qua, nên anh có thể nhớ rõ…

Bầu trời đêm, trăng và gió lặng lẽ thổi đến mức không thể nghe thấy âm thanh nào.

 

"…Tôi thấy… Đường kiếm đó rất đẹp."

 

Chính lúc đó.

 

« Hahahahaha! »

 

Bae Huryeong ngẩng đầu lên và cười đắc ý. Tiếng cười vang rền vang khắp vùng thảo nguyên vắng vẻ.

 

« Thật thú vị. Cực kỳ thú vị ! »

 Đôi mắt của Bae Huryeong lấp lánh khi anh ấy nhìn về phía Kim Gongja.

 

« Cậu nói rằng năng lực của cậu là sao chép, chứ không phải là ăn cướp, đúng không ? Nghĩa là còn có một « ta » nữa đang ở bên ông già Marcus. Ông già đó và cậu. Ai sẽ trở thành thợ săn vĩ đại hơn? Ta thực sự tò mò đấy. »

 

“…”

 

« Ta sẽ giúp cậu ».

 

Chòm sao Kiếm. Con ma đã từng chinh phục 99 tầng trong tòa tháp và mang danh hiệu Kiếm đế, đã nhìn thẳng vào Kim Gongja.

 

“Để cậu không phải sợ lão già Marcus nữa. Không, phải mạnh hơn nhiều so với ông già đó!”

 

Rồi Bae Huryeong đưa tay ra.

 

“Hãy chinh phục tòa tháp nào”.

 

Đó là lúc Kim Gongja có một người bạn đời.

 

(Trans: Không nói dối đâu, câu cuối cùng này khiến tôi nổi da gà, sợ vãi luôn á).

 

Note: Đề nghị các bên leech truyện chậm 1 ngày. Ghi nguồn: MNO/Moonsnovel.

Mục lục: 

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

1 comment:

Powered by Blogger.