Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 34: Đồng tâm hiệp lực

 

Mưa rơi như trút nước.


Ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ trên đường đi, và mưa vẫn đổ xuống từ trên trời.


“Mm.”


Có một ông lão đứng dưới mưa.


Ông gật đầu với Kim Gongja.


“Hãy chiến đấu cùng nhau nào, chàng trai trẻ.”


Thợ săn hạng nhất -  Kiếm Vương.


Người Thống lĩnh các hiệp sĩ của Đế chế Aegim.


Đã mời anh làm đồng minh.


Trời vẫn mưa như trút nước.


“"Ahahaha!! Xin lỗi nhé, tôi đến trễ!”


Tiếng nước bắn tung tóe vang lên, và sau đó, những tiếng cười đến gần họ.


“Lẽ ra tôi có thể đến nhanh hơn. Nhưng mà, lãnh đạo một quân không dễ chút nào!”


Những lời đó đến vang lên từ miệng một chàng trai cụt tay. Trên con đường đổ nát do Quỷ Vương tạo ra, anh chàng cụt tay đó vẫn đứng vững.


“Cảm ơn anh, Thợ săn Kim Gong-ja”


Truy Tà Giáo dùng tay còn lại để chỉnh chiếc mũ trên đầu.


Trời vẫn mưa ko ngớt.


Xa xa đằng sau Truy Tà Giáo, một đám đông đang tiến đến.


“Chúng tôi sẽ tiếp nhận lợi thế mà anh tạo ra cho chúng tôi.”


Hàng ngàn quân lính.


Những người lính đang nhảy qua các vũng nước. Không, thậm chí có những người không phải là quân nhân. Họ là những thường dân không có áo giáp.


“Đây là mệnh lênh của Đại tướng quân tối cao. Mọi người nghe đây!” - Truy Tà Giáo cười lớn.


Hàng ngàn binh sĩ và cả vạn người dân hô vang.


“Đánh bại những tên khốn dám nhe nanh vuốt với đế chế!”


Đó là thợ săn hạng bốn. Chủ nhân của Vạn Điện Hội, Truy Tà Giáo. Giờ anh ta là Đại tướng quân Tối cao của để quốc.


“WHOOOOOOOOOOOO!”


Trời vẫn mưa không ngớt.


Những con quái vật đang ào ạt kéo đến, nay đã dừng lại. Chúng lưỡng lự. Thế cờ đã bị lật ngược. Làn sóng tấn công bắt đầu tuôn ra từ nơi các bức tường thành bị phá huỷ.


“Thần linh đồng hành cùng chúng ta!”

“Đế quốc Aegim muôn năm!”


‘Ah.’


Kim Gongja không thể biết mình đã bắt đầu trôi theo dòng người từ khi nào. Có lẽ là do Aura của anh. 

Những người tị nạn từ các quốc gia khác đã giơ ngọn giáo của họ, từ bên trái anh. Những người nông dân từ Đế chế giơ những cái cào của họ, từ bên phải anh. Khi anh quay lại, anh thấy những người thợ săn khác cũng đang chạy.


Anh thấy một thợ săn giương thanh kiếm.


Họ vẫn tiếp tục nói gì đó, nhưng


“ __ _.”


“__ __!”


Anh không hiểu gì hết.


Là vì trời mưa sao? Hay vì tiếng hô vang của mọi người? À, có phải do tiếng hét của đám quái vật không? Hay là vì anh đã trở thành giọt nước nhỏ trôi cùng dòng người đó?


Hay là vì, chính anh đang giương thanh kiếm?


“_ _!”


Tiến về phía trước.


“___”



Xa hơi nữa.

 

Thêm nữa, xa nữa về phía trước.


"Này."


Có gì đó chạm vào vai anh. Âm thanh xuyên qua hàng vạn giọng nói và xuyên vào tai anh. Đó là anh chàng một mắt.


"Làm tốt lắm. Đáng lẽ tôi nên đến sớm hơn. Tôi dẫn các thành viên trong Hội ra đây nên hơi mất thời gian. Nhưng giờ thì không cần lo lắng nữa. Chúng tôi sẽ cho cậu thấy, lý do tại sao chúng tôi được gọi là Chen-mu mun … ”


"····"


Anh ta ngừng nói. Thay vào đó, anh ta nhìn Kim Gongja bằng con mắt còn lại.


"Cậu không nghe tôi à ? Cậu đang say men chiến đấu à ? Tuyệt, tôi thích điều đó. "


Anh ta bật cười.


“Này, tôi tên là Liao Fan. Có lẽ cậu không thể nghe thấy, nhưng điều đó không quan trọng. … Lúc ở đại sảnh, cậu đã cứu mạng tôi. Là chủ nhân của một trong Ngũ Đại Bang Hội, tôi không thể quên được món nợ đó.Giờ thì, cứ chạy đi và hướng đôi mắt của cậu về phía trước. Tôi sẽ chạy bên trái. Cứ yên tâm ”.


Anh ta giơ kiếm lên.


“Tôi chưa bao giờ để người đứng bên phải mình bị chết ”. 


Mưa vẫn rơi như trút nước.


"Xông lên nào. Tôi sẽ bảo vệ anh bằng Thánh Kỹ!. ”


Kim Gongja  vung kiếm. Mưa rơi càng dữ dội hơn.


"Xin lỗi vì tới trễ! Tôi đã tốn nhiều thời gian để tìm Hoàng đế. Nhưng ổng tự sát rồi. Không thể tận dụng quyền lực của ông ấy để ra lệnh cho các NPC. Tôi rất tiếc." – Thánh Hiệp sĩ thở dài.


"Không sao. Không cần phải tập hợp mọi người nữa. Chiến đấu thôi. Cả cô nữa, Thánh Hiệp sĩ. ”


"Tất nhiên. Hm? Tại sao lại là thợ săn Kim Gong-ja… ”


"Đừng làm phiền anh ấy." – Viper cười - "Anh chàng đó đang tận hưởng khoảnh khắc thăng hoa của cuộc đời mình. ”



Mưa vẫn rơi như trút nước.


“ Những kẻ thảm hại ”.


“ Dù có thêm chút thời gian, các ngươi nghĩ đó là điều đáng mừng ư ? ”

 

“  Ngay cả sức mạnh của nữ thần mà các ngươi tôn kính cũng không còn. Không còn bất kỳ vị thần nào trong đế chế nữa. Các ngươi mong chờ gì ? các ngươi định liều mạng ư ? Tốt thôi ! ”


Tiếng cười hòa cùng cơn mưa.


“ Nhìn đi ”.


Một làn sóng đỏ.


Làn sóng đỏ thẫm của thanh kiếm khổng lồ.


“Này, Hắc Phù thủy! Xử lý thứ đó nhanh lên! ”


"Tôi biết. Tôi sẽ không để chuyện lúc nãy tái diễn đâu. "


“Lão già ! Hãy cùng tôi xuyên thủng kiếm khí đó, trong khi Phù thủy phân tán nó ra ”


"Ta tự làm cũng được."


"Tập trung vào, mọi người! Nó đến kìa !"


Mưa như trút nước.Và thanh kiếm của Quỷ Vương mang theo luồng sáng đỏ thẫm chém xuống.


"Chết hết đi."


Ngay lúc đó, có 6 tia sáng tỏa ra. Đó là ánh sáng của những tấm gương từ tay Hắc Long Sư. Ánh sáng đỏ chiếu vào gương. Chiếc gương thứ nhất, thứ hai và thứ ba bị vỡ. Nhưng chiếc gương thứ 4 đã trụ được và phản xạ lại luồng sáng đỏ.


“Kiếm Vương ! Viper! Cẩn thận !"


Có ai đó hét lên.


"Hừ."

"Yaaaaaa!"


Và tiếng người thở gấp.


 Bầu trời bị chia làm đôi.


Ngay cả màn mưa màu máu cũng bị chia đôi. 


Sau đó, năm giọng nói khác nhau vang lên.


"Nhìn này! Nhìn này! Tôi vẫn chưa chết! "


“Ngừng nói nhảm đi.”


"Kìa, đến lúc rồi !!"


“Tôi sẽ dịch chuyển mọi người đến bên cạnh Quỷ Vương. Mọi người tiến lại xung quanh tôi! ”


"Mau lên! Nếu Quỷ Vương triệu hồi quái vật một lần nữa, cơ hội sẽ biến mất! "

"Anh nữa, Kim Gong-ja!"



Những giọng nói vội vã chồng lên nhau.


Tại thời điểm đó.


Có lẽ tác dụng của Thần dược đã tan dần. Kim Gongja có thể nhìn thấy những người xung quanh anh. Kim Gongja có thể nghe thấy những âm thanh xung quanh anh.


Đó không phải là tất cả. Những kỷ niệm và ký ức tràn ngập trong đầu anh. 


Chiến trường vẫn đang rung chuyển, nhưng theo hướng ngược lại.


Những người lính và người dân đang cùng nhau đẩy lùi những con quái vật. Những thợ săn không ngừng đổ ra từ các bức tường thành bị phá vỡ.


Trước mặt Quỷ Vương hoàn toàn trống rỗng. Những con quái vật sẽ sớm xuất hiện, nhưng không phải bây giờ.


"Nhanh lên nào!"


Truy Tà giáo nắm lấy tay Viper, Viper nắm tay Kiếm Vương, Kiếm Vương đặt tay lên vai Thánh Hiệp sĩ, và Thánh Hiệp sĩ đang nắm tay Hắc Phù thủy.


‘… Nếu mình có thể chụp một bức ảnh và đưa nó lên mạng thì thật tuyệt.’


Trong khi anh đang miên man suy nghĩ, Hắc Phù thủy hét lên.


"Nhanh lên! Nếu không, chúng tôi để anh lại đấy !! "


Hắc Phù thủy đang đưa tay về phía anh.


"Ahh."


Và anh nhận ra. Rằng cảnh này sẽ sớm biến mất.


Cuộc tranh luận giữa anh và Kiếm Vương.

Lời xin lỗi của Kiếm Vương. 

Cơn điên cuồng của Truy Tà Giáo.

Và cuộc xung đột nội bộ giữa các thợ săn. 

"Tất cả sẽ biến mất."


Mọi điều sẽ biến mất, khi anh chết đi và thời gian quay ngược lại.


Như cơn mưa tầm tã này.

Tuy nhiên.


“ Chú mày đang làm gì đấy. Cộng sự ? ”

“ … ”


“ Đi bắt con quái vật nào, nhóc thợ săn ”.


Dù mọi thứ bị lãng quên, nhưng nó sẽ không biến mất.

Thành quả của nó sẽ được ghi lại trong ký ức của anh và Kiếm Đế.

Một kẻ chết ở tầng 1. Một hồn ma chết ở tầng 99. 

Nếu anh quay trở lại, anh sẽ làm tốt hơn lần này.

Chắc chắn thế.

"Tốt rồi!" – Hắc Phù thủy nắm chặt tay anh - "Dịch chuyển!"


Khoảnh khắc tiếp theo, họ nhảy xuống từ giữa không trung. Tất cả hạ cánh cùng một lúc. Trước mặt họ, Quỷ Vương đang đứng với thanh kiếm của mình.


“Vui nhỉ”.


Quỷ Vương trông giống như một cái bóng, trong hình dạng của một con người.


“ Chiến binh của Nữ thần. Ta hiểu rồi. ”


Hắn ta có một khuôn mặt nhưng không có biểu cảm. Hắn có tay, nhưng không phải là tay. Hắn ta có chân, nhưng không phải là chân, và dường như hắn ta sẽ ngã bất cứ lúc nào.


Không. Hắn thực sự đã ngã. Chính xác hơn, cơ thể của Vua Quỷ tiếp tục chảy xuống.


Chủ nhân của những cơn ác mộng, lại liên tiếng.


“ Các Chiến binh. Các ngươi có biết trong số các ngươi có một kẻ phản bội không? Các ngươi chỉ cố gắng tin tưởng lẫn nhau mà thôi-”


Có lý do gì để nghe thêm không?


Kim Gongja không thấy lý do nào cả. Vì vậy, anh xông lên cùng với thanh kiếm của mình.


"Kim Gong-ja ?!"


Anh nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên vang lên đằng sau.


"Không! Chờ đã! Cậu không thể đi một mình! Mọi người phải hợp tác cùng nhau để- ”


‘Xin lỗi. Tôi sẽ gặp lại các vị ở kiếp sau’.


Mặc dù họ sẽ không nhớ ngày hôm nay.


“Oh ho.” - Quỷ Vương mỉm cười khi thấy Kim Gongja chạy đến, chỉ có một mình – “Thật ngu ngốc.”


Không có bất kỳ mắt hay miệng trên khuôn mặt của hắn, nhìn như thể hắn đang chảy ra máu. 


“Ngươi định giết ta ư, chiến binh ngu xuẩn.”


Quỷ Vương vung kiếm lên.


Thanh kiếm đó, Kim Gongja không thể chặn được.


Anh không cố chặn thanh kiếm, cũng không giả vờ chặn thanh kiếm. Điều đó không cần thiết.


Thay vào đó, anh mỉm cười và đưa ngón tay giữa lên.


“Tao đến để mày giết tao. Đồ khốn nạn. ”


Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấy nụ cười của Quỷ Vương khựng lại.


“—–!”


“—Ja, - !?”


Chẳng bao lâu sau, anh không nghe thấy gì cả.


Ý thức của anh mờ dần.


Tất cả các giác quan của anh đã bị tạm dừng.


Giây phút cuối cùng, anh chỉ cảm thấy mưa trên mặt.


Sau đó.


[Bạn đã chết.]


[Đang sao chép các kỹ năng của Quỷ Vương Hạ Vũ.]


Thế đấy, anh đã trở lại.

Không gian hư vô của anh. Vực thẳm ký ức của anh.


[Các thẻ kỹ năng của Quỷ Vương Hạ Vũ đã được sao chép.]



Mọi người gọi anh là một kẻ thất bại. Và đây là nơi đã cho anh một cơ hội. Đó có thể coi là cơ hội cuối cùng mà Tòa tháp dành cho anh.


Tại sao?

Tại sao Tháp lại trao cho anh kỹ năng sao chép? 

Cũng giống như tại sao Tháp lại trao kỹ năng hồi quy cho một kẻ tâm thần như Yoo Soo-ha?


“Ta đã thấy các kỹ năng rồi” - Bae Hu-ryeong lên tiếng – “Cậu có muốn tôi đọc chúng không?”


“Vâng, làm ơn giúp tôi.”


“Được thôi!”



+

[Cơn mưa hận thù]

Độ hiếm: S-


Hiệu ứng: Mọi người coi những gì họ không thể thấy là những thứ không tồn tại. Những kẻ ngu ngốc. Đúng vậy. Ngu ngốc.

Vậy thì, hãy cho họ xem.

Cho họ thấy bao nhiêu sinh mạng đã mất đi chỉ vì sự thiếu hiểu biết. Máu càng đổ, mưa máu càng rơi.

  Tuy nhiên, chỉ máu mà bạn tận mắt nhìn thấy mới trở thành mưa.

+



"Kỹ năng tiếp theo là gì?"


“À”-  Bae Hu-ryeong khịt mũi


+

[Tiếng thét của trái tim]

Độ hiếm: A +

Tác dụng: Cảm xúc của bạn sẽ củng cố cho Aura của bạn. Cảm xúc của bạn càng mạnh, Aura của bạn càng tăng. Hận thù. Buồn bã. Oán thán. Bất cứ cảm xúc nào. Aura sẽ làm lửa bùng cháy mà không cần củi.

Tuy nhiên, bạn dần dần nghiện cảm xúc đó.

+


‘···.’


Nghe Bae Hu-ryeong mô tả kỹ năng, Kim Gongja chợt thẫn thờ.

Có lẽ, Thiên Hỏa đế đã vượt qua tầng 10 một cách dễ dàng. Hắn ta đã bỏ qua nỗi tuyệt vọng và căm thù của những con búp bê, chỉ đơn giản là bóp nát con trùm. 

Tòa tháp có thất vọng không?

Anh nghĩ rằng: Có thể tòa tháp đã rất hối hận. Nó thất vọng về thái độ của những người thợ săn.

"Có lẽ là… có nhiều nhiệm vụ ẩn."

Nhiệm vụ ẩn của Tầng 10  là an ủi những con búp bê trong dinh thự bốc cháy.

Có lẽ… cũng có một nhiệm vụ ẩn trên tầng 12.


Anh gật đầu, rồi tập trung vào lời nói của Bae Hu-ryeong.


+

[Triệu hồi Ma quân]

Độ hiếm: SS

Hiệu ứng: Những kẻ bị bạn giết sẽ được triệu hồi thành quái vật. Người chết không thể sử dụng khả năng khi họ còn sống. Họ cũng không còn ký ức. Họ sẽ được triệu hồi dưới dạng yêu tinh, Orc, thây ma, bộ xương, v.v.

Tuy nhiên, bạn chỉ có thể triệu hồi chúng mỗi tuần một lần.


+



No comments

Powered by Blogger.