Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 79: Hương của tuyết trắng
Sau một lúc lâu, Thiên Ma và Gongja quay trở lại.
“…….”
“…….”
Hai người đều im lặng.
Khi họ đi qua đường hầm trong hang động, Thiên Ma khẽ nói.
“… Phía trước rất tối, vì vậy hãy bước đi cẩn thận”.
Gongja cũng khẽ trả lời.
“Vâng.”
Sau đó, cuộc trò chuyện của họ kết thúc. Gongja nhìn trộm khuôn mặt của Thiên Ma, dường như sư phụ cậu đang chìm trong sự e ngại.
Thiên Ma nghĩ gì?
Không.
Sư phụ đang nghĩ về điều gì?
''Cửa sổ trạng thái.''
Người xưa nói rằng một đệ tử không nên giẫm lên - ngay cả cái bóng của sư phụ. Nhưng Gongja không thể chống lại sự tò mò của mình.
Phải chăng Gongja đã cho cô ấy thấy quá nhiều góc tối trong tâm hồn mình, và bây giờ Sư phụ đã trở nên thận trọng?
Chà, đó rõ ràng không phải là điều Gongja muốn.
Thế nên… Xin lỗi nhé, sư phụ
+
Tên: Tô Bạch Hương
Mức độ ưa thích: 85
Thể loại yêu thích: [Võ thuật]
Thể loại không thích: [Cổ điển], [Thần thoại], [Lịch sử], [Truyện cổ tích]
Nhân vật yêu thích: [Thường dân], [Đối thủ], [Đệ tử]
Nhân vật chán ghét: [Kẻ áp bức], [Kẻ lừa dối], [Người ăn chơi]
Cốt truyện yêu thích: [Chiến đấu hết mình]
Cốt truyện căm ghét: [Chạy trốn], [Lãng quên], [Cái chết vô nghĩa]
Trạng thái tâm lý: ''Chà. Nếu mình tính toán chi ly số năng lượng còn lại của mình… mình có thể sống thêm một năm sáu tháng nữa. Một năm rưỡi! Hơi khó! Trong vòng một năm rưỡi, mình phải truyền lại mọi thứ cho Gongja … ''
+
‘Huh….’
Mặt Gongja ngứa ran. Cậu cảm thấy tội lỗi vì đã nhìn vào trái tim của Sư phụ… Và không chỉ vậy, Gongja còn cảm thấy xấu hổ. Ngoài ra… cậu còn thấy cảm động nữa.
Sao thế nhỉ? Khắp người cậu như nóng lên.
Thế rồi, Gongja nghe thấy một tiếng cười nhạo.
“Gongja ! Hôm nay là một ngày thực sự tốt! Quá là tuyệt vời luôn!”
Thế đấy, cảm giác xúc động của Gongja không kéo dài được bao lâu.
Một con ma đã phá hỏng khung cảnh này.
“Chà! Dù thế giới có khác biệt thế nào đi chăng nữa, các võ sĩ ở đây cũng không khác những người trong thế giới của ta. Lâu lắm rồi, ta mới được đọc những bí tịch võ công tuyệt hảo như thế. Kyaah! À, nhân tiện. Buổi lễ của cậu có diễn ra tốt đẹp không?”
“…….”
“Hả? Cái gì vậy? Cái ánh mắt chua ngoa đó. Vốn dĩ cậu đã xấu xí rồi, Gongja , và cậu đang khiến mình trở nên xấu xí hơn. Cậu cần phải chăm sóc ngoại hình của mình chứ”.
Nếu có thể đo mức độ hảo cảm mà Gongja dành cho Kiếm Đế, thì ngay bây giờ, nó sẽ lập tức giảm 10 điểm.
Dù sao thì con ma này cũng không quan tâm đâu.
[Shiny không ngừng thổn thức và ngưỡng mộ người chiến binh.]
Chà, ít nhất thì Nữ thần trong thanh kiếm cũng khá hơn. Đúng như dự đoán, một chòm sao hiểu rõ tâm trí và cảm giác của con người.
Nếu có thể đo mức độ hảo cảm mà Gongja dành cho Shiny, thì ngay bây giờ, nó sẽ lập tức tăng 30 điểm.
“Oh. Cậu đã trở lại” - Độc xà nheo mắt nói - “Buổi lễ đã kết thúc chưa?”
“Rồi. Tôi đã chính thức trở thành đệ tử của Ma Giáo.”
“Tuyệt. Xin chúc mừng.”
“Vậy, làm thế nào mà Độc Xà-nim trở thành đệ tử của Minh chủ Võ lâm?”
Độc xà nhếch mép cười và khoanh tay.
“Chà, duyên số thôi”.
“Anh không thể nói gì dễ hiểu hơn à?”
“Cái gì, cậu có muốn nghe tất cả các chi tiết ư?”
“Nếu có thể.”
Độc xà khoanh tay nhìn Gongja. Anh lắc đầu với vẻ đề phòng.
“Tôi xin lỗi, nhưng điều đó là không thể” - Độc xà thản nhiên nói - “Tôi chỉ nhờ ông ấy dạy tôi. Thực sự không có gì xảy ra cả”.
Gongja quyết định mở cửa sổ trạng thái tâm lý của Độc xà.
[Chậc… Ông già chết tiệt... Số trời đã định rồi, giờ ông ta là sư phụ của mình.
Dù sao, ông ta nói rằng thời gian không còn nhiều và muốn cho Thiên Ma một lý do để sống. Làm sao mình có thể từ chối và nói không?
Hơn nữa ông ta cũng rất giỏi. Chà, nhận ổng làm sư phụ có lẽ cũng không tệ]
Gongja nhìn Độc xà, cảm thấy sửng sốt.
'Độc Xà. Hóa ra anh ta là một ''người đàn ông'' thực sự.'
Khi Gongja đang cảm phục Độc xà thì…
[Mình nên kể 1 câu chuyện như thế nào cho hấp dẫn nhỉ? Chém gió thì hơi ngại nhưng mà, để xem nào…
Minh chủ Võ lâm và Thiên Ma thực sự là hai võ sĩ tài năng. Mình ước gì có một đối thủ tâm giao như vậy.
Thế nên khi ngồi cạnh ông ta, mình bắt đầu gợi chuyện nói về võ thuật.
Khi mình đang chém gió thì Minh chủ Võ lâm đột nhiên nói, ''Chà! Tiểu tử giỏi dữ vậy hả? Bên ngoài Vạn Lý Trường Thành có một thiên tài như thế ư? ''
Ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
Khi mình đang gãi đầu nghĩ thầm, ‘ừm, không nhiều lắm đâu…’
Thì Dược Vương bước vào và bảo rằng đây là chuyện hoàng toàn bình thường.
''Ah, anh chàng này, môn chủ Thiên Võ môn, là một người xuất chúng đó, Với kỹ năng, tính cách và ngoại hình của mình, tất nhiên anh ấy đủ tiêu chuẩn để được gọi là Thiên tài”.
Nhà giả kim cũng đỏ mặt, nói:
''Vâng... Môn chủ Thiên Võ môn giống như một người anh đáng kính... anh... K, không có gì! Tôi không nói là mình thích anh ấy đâu! Dù sao thì, chủ nhân Thiên Võ Môn là người xuất chúng hàng đầu trong thế giới của chúng tôi… A, anh ấy thậm chí còn được cho là một thần tượng mà mọi người trên toàn thế giới ngưỡng mộ! Tôi nghĩ… Ahaha, ha, hahaha, tôi, tôi đã nói điều gì đó đáng xấu hổ rồi—!''- Và cô ấy lấy tay ôm má.
Khi mọi người đều mê mẩn vì mình như thế, mình không còn cách nào khác ngoài việc nhìn về những ngọn núi xa xôi.
Sau đó, Minh chủ Võ lâm gật đầu sung sướng.
''Này, tiểu tử, ta cầu xin cậu! Chàng trai thiên tài vĩ đại nhất, xin hãy trở thành đệ tử cuối cùng của ta! ''
Haa ~ Điều này thật khó khăn.
Mình chỉ muốn sống lặng lẽ, nhưng dòng đời xô đấy…
Chà, câu chuyện này nghe cũng hay đấy chứ]
Gongja thở dài.
Vậy là đủ.
'Độc Xà. Anh ta quả là “đàn ông” – ít nhất là trong ảo tưởng của anh ta.'
“Tử vương. Và thủ lĩnh Ma Giáo.” – Độc Xà chợt nhún vai và nói -“Tôi có một tin vui và một tin buồn cho hai người”.
“Đó là gì?
“Nó đã thành công.”
Người trả lời không phải là Độc Xà. Đó là một giọng nói run rẩy hơn, giọng của Nhà giả kim. Nhà Giả kim đang đi về phía này, đeo cặp kính dày cộp.
“Cách chữa bệnh. Tôi đã nghiên cứu thành công, Tử Vương-nim. “
“…….”
Nhà giả kim là một thiên tài. Đương nhiên, Gongja tin rằng cô ấy có thể tìm ra một phương pháp chữa trị. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Gongja đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về Thiên Kinh Ma Kỹ. Trong lúc đó, Nhà Giả kim hoàn toàn đủ khả năng hoàn thành công việc. Nhất là khi có Dược Vương giúp đỡ.
“Gì cơ? Cô đã chế tạo ra thuốc? “ - Sư phụ cậu có vẻ rất ngạc nhiên - “Có thật không? Nếu cô đang nói dối, hãy thú nhận đi. Ta đủ rộng lượng để bỏ qua một lời nói dối.”
“… Vâng. Đó là sự thật” - Nhà giả kim khẳng định - “Thực ra, tôi đã thành công từ ngày hôm qua. Nhưng tôi quyết định quan sát thêm một ngày vì tôi phải xem kết quả của thử nghiệm lâm sàng.”
“Thử nghiệm lâm sàng? Đó là cái gì vậy? “
“Đó là kiểm tra xem liệu phương pháp chữa trị có hoạt động đúng cách hay không. Mẫu thí nghiệm mà Thiên Ma-nim và Minh chủ Võ lâm –nim mang về… À không, tôi xin lỗi. Vị cao thủ đó… Tôi đã xem xét hiện trạng của ông ấy trong một ngày.”
Cô dược sĩ dường như đang cố gắng giữ cho khuôn mặt của mình bình tĩnh nhất có thể.
“Ông ấy chết đã lâu rồi nên tôi không thể hồi sinh ông ấy được. Nhưng virus thây ma… Tôi xác nhận rằng chúng đã biến mất, và cơ thể ông ấy trở thành một xác chết bình thường. Đúng vậy. Phương pháp chữa trị đã đem lại hiệu quả”.
“Nếu vậy, không phải là một điều tuyệt vời sao?” - Sư phụ trông rất vui - “Thật tuyệt vời! Các đại phu và các đạo sĩ đã nghiên cứu mất bao công sức, vậy mà họ vẫn không thể đánh bại căn bệnh này. Thế mà… Chỉ với hai người, Không thể tin nổi!”
“À không. Đó là nhờ dữ liệu được cung cấp bởi Tử Vương-nim…”
“Không cần phải khiêm tốn. Nào, hãy chữa trị cho Chùy Thánh ngay bây giờ!” - Thiên Ma nắm lấy tay Nhà giả kim.
Niềm vui của Thiên Ma có thể được cảm nhận một cách sống động trong cử chỉ và chuyển động của cô ấy.
“Lão già đó đang giả vờ mạnh mẽ và tự hào, nhưng ông ta đang run rẩy. Lão ta không còn nhiều ngày nữa. Chắc chắn là lão đã biết điều đó nên mới vội vã thu nhận tiểu tử kia làm đệ tử của mình. Chắc chắn là Tạo họa từ bi đã ban ân huệ cho lão, trước khi lão qua đời!”
“Vâng… Tất nhiên, tôi sẽ điều trị cho ông ấy. Đó là lý do tại sao tôi ở đây…”
Từ nãy đến giờ Gongja chưa trả lời ngay. Không phải là do Gongja qua ấn tượng với thành quả của Nhà giả kim, mà là một lý do khác.
Và bây giờ, anh lên tiếng.
“Có một vấn đề trong cách chữa trị.”
“…….”
“Phải không?”
Nhà giả kim gục đầu. Nước da của cô cũng chùng xuống như giọng nói của cô. Kể từ lúc Nhà giả kim nói rằng cô ấy đã tìm ra cách chữa bệnh, cô ấy hoàn toàn không nhìn vào mắt Gongja.
Cậu đã bắt đầu cảm thấy lo lắng từ thời điểm đó.
“Không, không có vấn đề gì với cách chữa trị… Tôi là người tạo ra nó mà. Phương pháp chữa trì rất hoàn hảo. Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Có những tác động có hại cho đan điền”.
Thịch
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên.
“Ta cũng lo lắng rằng đây chỉ là trùng hợp. Đề phòng, ta đã mang về thêm hai con Cương Thi nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ. Chúng ta có thể tin vào hiệu quả của loại thuốc mà cô gái này làm ra.”
Minh chủ Võ lâm lên tiếng.
Ông ta chậm rãi bước tới chỗ họ.
“Nhưng mà, cô biết đấy. Hai chúng ta đã bước một chân vào cõi chết. Cơ thể của chúng ta đã trở thành xác chết từ lâu, nhưng chúng ta đã dùng Khí để cầm cự”.
“…….”
Mặt ông ấy đanh lại.
Minh chủ Võ lâm vuốt râu của mình một cách cay đắng.
“Chúng ta đã bất chấp Thiên đạo để tồn tại. Bây giờ chúng ta phải trả giá.”
“… Thực tế, cả hai người đều bị nhiễm bệnh Cương Thi từ lâu rồi” - Nhà giả kim nhọc nhằn lên tiếng - “Nếu các vị chưa bị nhiễm, hoặc nếu các vị mới bị nhiễm, chỉ một liều vac-xin là có thể chữa khỏi và phòng ngừa nhiễm bệnh. Nhưng hai vị thì…”
Nhà Giả kim cúi đầu, nhanh chóng mấp máy miệng.
“Phần trên của tủy sống không có bất thường nào. Sau khi dùng thuốc chữa bệnh, các vị sẽ trở lại bình thường như trước khi bệnh lây lan. Tuy nhiên, phần bên dưới… Phần cơ thể đó đang là ổ bệnh…”
Theo lời Nhà giả kim, tình trạng của phần dưới cơ thể họ rất nghiêm trọng.
“Đoạn đường mà khí công của các vị di chuyển cũng chính là nơi virus lan truyền. Nói một cách dễ hiểu, chúng ta phải làm sạch kinh mạch giống như làm sạch hành lang. Cách chữa này không phải là dùng một cái nhíp tỉ mỉ nhặt bụi, mà là dùng một cái chổi cùn để quét. Đặc biệt là phần bụng dưới…”
Phần dưới của bụng là đan điền, nơi tích tụ năng lượng sống.
Đối với các võ sĩ, nó quý giá như chính mạng sống của họ.
“Ở khu vực đó, chúng ta phải quét sạch mọi thứ.” – Nhà Giả Kim khẽ nói - “… Quét sạch”.
“Nghĩa là gì?”
“Chúng ta phải loại bỏ nó” - Giọng Nhà giả kim đanh lại - “Chúng ta phải thực hiện phẫu thuật.”
“… Ý cô là cô sẽ phải loại bỏ mọi thứ trong kinh mạch ở đan điền? Không sao. Khí công có thể bị mất đi, nhưng nó sẽ phục hồi nhanh chóng thôi.”
“Không. Tôi phải loại bỏ nó hoàn toàn.”
“…….”
“Vấn đề không phải là tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật. Loại phẫu thuật này đã được thực hiện vài lần rồi. Tôi không phải bác sĩ chuyên khoa, nhưng Dược Vương có tay nghề cao. Vì thế…”
“Chà, cô ấy có kỹ năng tuyệt vời trong các thủ thuật y khoa” - Minh chủ Võ lâm ngắt lời – “Ta không biết nhiều, nhưng các đại phu ở bên ngoài Vạn Lý Trường Thành rõ ràng là xuất chúng hơn những người ở Trung Nguyên. Ngồi bên cạnh quan sát thôi cũng thấy mê rồi. Thiên Ma, lúc nào rảnh, cô thử xem một lần đi”.
“…”
“Ta, Nam Cung Ân.” - Minh chủ Võ lâm ho khẽ - “Ta sẽ làm phẫu thuật.”
“…….”
“Dù sao thì đó chỉ là phần năng lượng mà sớm muộn cũng sẽ mất đi. Không có gì phải buồn cả. Ta không hối hận. Ta rất vui vì có thể tìm được một đệ tử ở tuổi này. Dù không còn đan điền nhưng ta vẫn còn tâm trí để dạy cho đệ tử. Và hắn là một thiên tài học một hiểu mười! Ta rất tự hào về hắn.
Minh chủ Võ lâm nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình.
“Chúng ta là nhân sĩ võ lâm. Võ thuật là ở trái tim. Nếu trái tim còn thì võ công vẫn còn. Không phải vậy sao, Bạch Hương? “
Thiên Ma không thể trả lời.
*
Trong suốt đêm, Minh chủ Võ lâm đã trải qua cuộc phẫu thuật. Khoảng bình minh, Nhà giả kim và Dược Vương thông báo với họ rằng ca phẫu thuật đã kết thúc.
Họ đã thành công.
Vào lúc bình minh...
“Sư phụ.”
“…….”
Thiên Ma đứng một mình ở lối vào hang, nhìn xuống thế giới mờ ảo. Những tà áo dài đen bay trong gió.
Khung cảnh thật mờ nhạt và xa vời.
Nhưng bóng lưng của Thiên Ma trông còn xa vời hơn cảnh vật.
“Sư phụ.”
“… Cuộc phẫu thuật có kết quả rồi sao?”
“Vâng.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ông ấy an toàn rồi”.
“Vậy à?”
“Vâng.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt của Sư phụ, mặc dù tập trung nhìn Gongja, nhưng dường như không hướng vào bất cứ thứ gì cụ thể.
“Đệ tử.”
“Vâng.”
“Ta muốn giảm bớt sự lạnh lẽo trên thế giới này” - Thiên Ma nói - “Đó là mong muốn của ta từ khi còn nhỏ. Ta oán hận mùa đông. Tuyết rơi vào mùa đông, với ta, là một điều tồi tệ. Trên thế giới có các mùa, tại sao mùa đông lại phải cướp đi sinh mạng của con người?”
Thế giới này đã vĩnh viễn bị bao phủ bởi mùa đông. Thứ mùa mà Thiên Ma ghét nhất.
“Ta muốn trừng phạt những kẻ đã khiến thế giới trở nên lạnh lẽo, ngay cả khi ta không thể làm điều đó trong một chiêu. Ta nhớ những ngày đầu tiên xuống núi, ta xuất hiện ở Ngũ Hồ. Khi đó cũng là giữa mùa đông.”
Gongja nhận ra rằng có điều gì đó đã thay đổi ở Thiên Ma.
Chính xác là ở thanh kiếm của cô ấy.
Sư phụ đang cầm một thanh kiếm trong tay phải. Không có vỏ hay trang trí gì, cũng không có phần bảo vệ. Chỉ có chuôi kiếm và một lưỡi kiếm.
Những thanh kiếm khác sáng bóng như gương, còn thanh kiếm của Thiên Ma có màu đen tuyền.
Ngay cả thanh kiếm cũng từ chối màu tuyết trắng.
Đây là lần đầu tiên Gongja nhìn thấy nó, nhưng Gongja có thể đoán được nguyên nhân.
“Một thanh kiếm đẫm máu…”
“Đúng vậy.” - Sư phụ nhẹ nhàng trả lời - “Lần đầu tiên xuất hiện ở Võ lâm, ta đã thử một điều. Đó là ý chí của một trái tim non trẻ. Ta công nhận sự lạnh giá của thế giới, nhưng ta muốn đốn hạ những ngọn núi tuyết.”
Sư phụ thở một hơi.
Hơi thở lúc rạng đông mang màu trắng.
Phía xa xa nơi chân trời trắng xóa, những đỉnh núi cao nhô lên.
“Ngày đó, ta thậm chí không thể chém được một mảnh nhỏ, nhưng—“
Sư phụ nâng kiếm của cô ấy lên.
‘Sư phụ định làm gì?’ - Gongja tự hỏi.
Không mất nhiều thời gian để có câu trả lời.
Thiên Ma vung kiếm.
Đó là một cử chỉ chậm chạp.
Tay áo của Sư phụ dài nên phải mất một lúc lâu, Gongja mới có thể theo dõi được chuyển động từ cánh tay. Khi những tay áo đen bay phấp phới trên không, thời gian trên thế giới như ngừng trôi.
“Barayeo, ước nguyện…”
Một vũ đạo với kiếm – Kiếm Vũ.
“Barayeo, ước nguyện”
“Agabarayeo, ta có một điều ước”
“Trái tim ta là một ngọn nến…”
“Ta muốn đốt nơi này…”
Thiên Ma đang đốt cháy năng lượng sống của bản thân, khi thực hiện màn múa kiếm của mình.
Và…
Núi tuyết đã bị cắt.
Đỉnh núi tuyết trơ trọi, không có cây cối hay đất đá, chỉ trắng xóa một màu. Nó đã bị cắt.
Âm thanh vang lên giống như tiếng sấm. Theo sau tiếng nổ, tuyết bắn lên trắng tinh. Núi tuyết sụp đổ, bắt đầu từ đỉnh núi - tạo thành từng đợt tuyết rơi, từng đợt sóng xây cuộn lên nhau rồi rơi ra từng lớp.
Giữa bình minh, có một trận bão tuyết được tạo ra bởi con người, không phải bởi ông trời.
“…….” - Thiên Ma ngừng lại - “Ta chỉ có thể cắt được đỉnh núi. Ta đã dốc hết trái tim của mình, nhưng cắt cả núi tuyết đúng là một giấc mơ xa vời. Có lẽ đây là tất cả những gì bổn tọa có thể làm được”.
“…”
“Đệ tử” – Thiên Ma quay lại nhìn Gongja .
Sau lưng cô là ngọn núi đổ nát trắng xóa.
“Ta sẽ làm phẫu thuật.”
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Hay wá
ReplyDeleteTìm đc thuốc giải r OwO