Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 82: Đề nghị của Gongja
”Aha!”
Thiên Ma bật cười.
“Ahahaha! Haha!
Khóe mũi của cô bị dập và chảy nhiều máu.
Dù máu đã đổ máu trên cánh đồng tuyết trắng, sư phụ vẫn vung nắm đấm lên.
“Hự ?!
Nắm đấm đập vào cằm Minh chủ Võ lâm hình vuông. Sư phụ đã không bỏ lỡ một nhịp khi Minh chủ Võ lâm vấp ngã. Cô đã chạy tới. Cô lao vào ông ta. Cô đã cắn ông ta.
“Agh!"
Phập!
“Đồ! Đồ… khốn…!"
Minh chủ Võ lâm vội vàng đẩy Thiên Ma ra, nhưng lỗ tai ông đã ướt đẫm máu. Da thịt ông bị xé toạc với một tiếng kêu thảm thiết.
Kuhaa!
Một tiếng hét vang lên khắp cánh đồng tuyết.
“Chậc chậc!"
Sư phụ nhổ cái tai bê bết máu xuống tuyết. Miệng sư phụ cũng đỏ lên. Cô ấy mỉm cười như thể cô ấy hạnh phúc với kết quả của cuộc đột kích ban nãy.
Một con ma.
Phải, lúc này Thiên Ma giống như một ác linh khát máu.
“Tệ hại! Lão già thối, thịt của lão cũng thối. Thức ăn của gia tộc Nam Cung ám vào thân thể của lão đến mức này sao?"
“Oi, Tiểu tử. Một con ma chê thịt có xứng là một con ma không?"
“Ông già đến mức ông có vị như rau héo, vừa dai vừa thối. Nhưng những gì ông đã nói trước đó không sai."
Sư phụ lấy mu bàn tay lau miệng.
“Đại chiến Chính Tà lẽ ra phải kết thúc vào ngày đầu tiên. Cả ta và ngươi đều kìm lại. Ta đã nhiều lần nghĩ rằng mình phải dốc sức chiến đấu, nhưng trên thực tế, ta không thể."
“…….
“Cuộc chiến hôm nay là cơ hội thứ hai mà Tạo hóa dành cho chúng ta."
Thiên Ma nhìn Gongja .
Đôi mắt lặng lẽ của cô ấy chứa đựng sự quan tâm ấm áp và dịu dàng.
“Chúng ta không thể dại dột lặp lại những sai lầm trước kia. Chùy Thánh. Hôm nay, ta sẽ sử dụng hết tất cả những gì ta có."
“…… Ngươi định sử dụng chân khí của mình ư?"
“Phải".
Chân khí bẩm sinh.
Đó là năng lượng mà mọi người đều có, từ khi họ được sinh ra. Nói cách khác, đó là sinh lực của họ. Không giống như nội lực, chân khí không thể bồi đắp qua tu luyện. Nếu nó đã được sử dụng, nó không thể tái tạo. Và một khi nó bị sử dụng hết, đó sẽ là dấu chấm cho ''cuộc đời'' của võ sĩ.
Họ sẽ chết. Hoặc trở nên tàn tật
Đối với các võ sĩ, chi chân chính là phương sách cuối cùng. Đó là quyết định không thể quay lại.
“…… Tiểu tử. Ngươi và ta dù sao cũng yếu đuối lắm rồi" - Minh chủ Võ lâm nói.
Có phải vì ông ấy bị mất một tai không? Minh chủ Võ lâm cau mày với vẻ mặt đáng sợ.
“Nếu bây giờ chúng ta cố gắng dùng chân khí, chúng ta cũng chỉ có thể sử dụng võ thuật như một kẻ ngoại đạo hoặc một thực tập sinh, chứ đừng nói là một bậc thầy. Và nội lực ở đan điền đã không còn...Có cốc gắng đến mấy cũng không thể thể hiện được kỹ năng của chúng ta… Ngươi không biết điều này sao?"
“Ta biết.
“Ngươi định sử dụng hết chân khí của mình để thể hiện thứ võ thuật của một học viên ư?"
“Tất nhiên." - Sư phụ mỉm cười - “Đừng tức giận, Nam Cung Ân. Ta không có ý định vứt bỏ cuộc sống của mình. Ta sẽ không bao giờ. Ta chỉ hy vọng rằng ngày cuối cùng trong đời mình sẽ là ngày hôm nay."
“…….
“Bây giờ ta cảm thấy niềm vui trọn vẹn khi được sống. Ta biết ơn hai lần. Ta biết ơn bản thân mình vì đã sống sót cho đến ngày nay, và ta biết ơn số phận rằng ta có thể chết ngày hôm nay."
“Mặc dù thế giới đã bị hủy diệt?”
“Đúng. Ta biết ơn tất cả những mối quan hệ xung quanh mình từ trước đến nay”.
Thiên Ma từ từ thủ thế.
Tay phải hướng về phía trước. Tay trái đưa về phía sau.
“Nhìn lại tất cả, ta thực sự hạnh phúc"
Hwaah!
Tuyết bay khắp không trung. Không phải tuyết từ trên trời rơi xuống. Một đám tuyết nhỏ xoay quanh nắm tay sư phụ. Chân khí bẩm sinh của cô đã bộc phát. Gió rít xung quanh Thiên Ma.
“……Ta hiểu rồi. Là vậy sao?"
Minh chủ Võ lâm chấp nhận đề nghị của cô với một khuôn mặt nghiêm trang..
“Hiểu rồi. Ta cũng đã từng khao khát một ngày như hôm nay."
Lại một luồng gió bùng lên.
“Hãy chết cùng nhau, Thiên Ma."
Cả hai lao về phía nhau.
Và Gongja trân trối nhìn khung cảnh trước mặt, khi máu của họ tràn lên cánh đồng tuyết.
Thiên Ma gạt bàn tay của Minh chủ Võ lâm. Minh chủ Võ lâm đã giẫm lên chân của Thiên Ma. Chân khí không ngừng tuôn ra từ cơ thể. Đó chính là thứ năng lượng sinh mệnh của họ.
Cánh đồng tuyết vĩnh cửu, thứ mà mặt trời không thể làm tan chảy... đã trộn lẫn và tan vào cuộc đời của hai chiến binh.
Thiên Ma đánh vào lưng Minh chủ Võ lâm. Gió thổi. Gió thổi theo hướng đầu ngón tay cô, và tuyết cũng bay theo con đường này.
Trong một thế giới bị bao phủ bởi tuyết, con đường mà họ giao đấu từ từ lộ ra nền đất.
Và đó không phải là tất cả.
Từng chút một, nhanh chóng, những thứ không có màu trắng mọc lên xung quanh nơi Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm giao chiến. Một loài cỏ dại. Một bụi cây. Mặt đất ở những nơi khác vẫn còn đóng băng vì tuyết, nhưng giữa chiến trường nhỏ bé của họ, hoa cỏ nở rộ.
“Họ đang sử dụng chân khí" - Bae Hu-ryeong nói - “Nó giống như một bữa tiệc dành cho các loài thực vật vì đó là năng lượng sinh mệnh của các cao thủ bậc nhất. Tất nhiên, chân khí của họ chỉ duy trì cảnh này được một lúc thôi".
Dù chỉ là khoảnh khắc, nó vẫn đẹp.
Đất và cỏ cây uống chân khí của hai người. Như vậy, đất trời trong chốc lát trở lại như cũ - trước khi đắm chìm trong mùa đông vĩnh cửu.
Đó là một rừng hoa đào.
Một cây đào lớn lên như thể thời gian được gia tốc. Những cây đào giống những ngón tay người. Những cành cây, từ mặt đất bò ra, vươn tay hướng lên trời như thể chúng đang cố gắng nắm lấy một thứ gì đó.
Hoa đã nở.
Thông qua những cánh hoa màu hồng phấn, qua những kẽ nứt của cành cây như ngón tay, Gongja thấy sư phụ và Minh chủ Võ lâm giao đấu.
Tay và chân của họ di chuyển với sát khí, với ý định giết chóc.
Tuy nhiên, được bao phủ bởi những cánh hoa, nó trông giống như một điệu nhảy, và khi nó cướp đi mạng sống của hai người, nó là một điệu nhảy truy điệu.
Nhiều thứ trên thế giới trở nên đẹp đẽ khi được bao phủ bởi những cánh hoa.
“…… Đây là một điều hiếm hoi."
Cánh đồng tuyết trắng xóa.
Những cánh hoa đào đỏ thắm bay tứ tung.
“Có phải do một bên sinh ra với cơ thể thuần âm và một bên là thuần dương?Âm và dương đã gần như hoàn toàn hòa vào nhau. Hai người đó đã ở trong một thế giới của riêng họ… Ngay cả ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy."
Hoa đào nở rộ rồi héo tàn.
Mùa xuân ở lại, rồi lại qua đi.
“Thức thứ ba của Thiên Ma. "
Thiên Ma bước tới. Khi bão tuyết ập đến, những bông hoa đào bay tán loạn.
“Hoàng Nguyệt Xuyên Phá".
Minh chủ Võ lâm nắm lấy cổ tay cô và vặn mạnh. Gió dừng, hoa đào lại nở rộ.
“……. "
Những cánh hoa sau đó bay theo gió và vương lên vai Gongja.
Đến lúc đó cậu ta mới biết.
Những bông hoa đỏ này là máu của Thiên Ma. Đó cũng là máu của Minh chủ Võ lâm.
Những cánh hoa nở từ việc uống máu của hai người này.
“—Ta ghét ngươi và những người của ngươi."
Như thể mùa đông chính đang chảy máu.
“Ta ghét ngươi."
Thiên Ma lên tiếng.
“Ta ghét Chính phái. Ta không thích anh hùng. Ta không thích Cửu Môn. Ta ghét Ngũ Nhạc Kiếm phái. Tất cả các ngươi đều vui vẻ trong khi người dân thường rên xiết. Thật xa cách. Nhưng đó cghuwa phải là tất cả. Tất nhiên là không rồi."
Thiên Ma vẫn tiếp tục nói.
“Ngay cả những người như ngươi có thể bị tổn thương."
Hoa đào nở rồi rụng. Các mùa đang trôi qua. Nhưng số lượng hoa nở ngày càng ít đi và thời gian của các mùa càng ngày càng ngắn.
“Ngay cả những người như ngươi cũng nói rằng những điều đó thật đau đớn. Các ngươi biểu lộ nỗi đau, nói về nỗi đau, tìm kiếm sự an ủi và cung cấp sự an ủi. Giống như ngươi đang giả vờ là một con người."
Họ sắp chết.
Hoa rụng.
“Vậy tại sao..." - Thiên Ma vẫn tiếp tục nói - “Tại sao các ngươi thờ ơ với những kẻ khác, nhưng lại đối xử đầy tình cảm với nhau?"
Vô số hoa đào phủ kín bóng hai người.
Ngẫm lại, đó giống là một giấc mơ nhất thời, một cảnh quay vội trong phim.
Cành cây khô héo. Không còn thấy hoa đào nở. Gió thổi, tuyết lại phủ đầy mặt đất. Giữa những cánh hoa rơi, Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm đứng sừng sững.
“……. "
“…… Kk, euhp! Ha, haa…!
Trên cánh đồng hoa màu đỏ, một màu còn đỏ hơn được phun ra.
Đó là máu của Minh chủ Võ lâm.
Bàn tay của Thiên Ma đã chạm tới ngực của Minh chủ Võ lâm. Ông già rung chuyển. Sau đó, nhẹ nhàng, ông ta ngã xuống. Những bông hoa đỏ rực vươn lên như muốn đón lấy ông ta.
Thiên Ma đứng yên.
“Sư phụ."
Không có câu trả lời nào đáp lại tiếng gọi của Gongja.
“Sư phụ."
Gongja bước về phía cô ấy. Cậu vội vàng. Cậu chạy, và ôm lấy thân thể của sư phụ vẫn còn đang đứng sừng sững.
Thật là lạnh.
Cơ thể cô lạnh lẽo, giống như một cánh đồng băng.
“Sư phụ…”
“Ta đã thắng."
Giọng Thiên Ma nghe vẫn còn rõ ràng.
Nhưng thân thể cô quá nhẹ. Thật vậy, toàn thân cô đều trở nên nhẹ bẫng trong giây lát như thể cô đang già đi nhanh chóng.
“Vâng, người đã thắng. Người đã thắng rồi, Sư phụ.”
“Vốn dĩ, ta lẽ ra phải đâm vào ngực lão già đó và nắm lấy trái tim hắn ta. Nhưng thay vì đâm xuyên da thịt, ta đã dừng tay lại. Đệ tử, xin lỗi con, ta đã để con phải chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ này.”
“Không có gì. Không có gì phải xấu hổ đâu".
“Thế ư. Ta nghĩ khuôn mặt của ta vẫn còn tốt hơn của con bây giờ. Đó là kiểu biểu cảm gì vậy?"
Gongja cẩn thận đặt sư phụ xuống bằng cánh tay của mình. Cậu đã sử dụng Aura để che cơ thể cô ấy. Dù vậy, sư phụ cũng không ấm hơn.
Thiên Ma chạm vào má cậu.
Ngay cả những đầu ngón tay đang chạm vào má cậu cũng lạnh như băng.
“Đừng lo lắng, đệ tử. Ta vẫn còn một chút thời gian trước khi chết."
"..."
"Hai giờ..."
"..."
“Như thế không đủ để nói lời tạm biệt sao?”
Gongja chỉ còn hai tiếng nữa để nghe giọng nói của người này và nghe hơi thở của cô.
“…… Con vẫn đang khóc kìa" - Thiên Ma trông có vẻ buồn - “Con đang làm khó cho sư phụ của con đó. Chà, ta cũng đã từng gây khó khăn cho con. Ta đã muốn kể cho con nghe mọi chuyện, nhưng sự cứng đầu của lão già này đã ngăn cản ta ngay cả điều đó. Ta lo lắng ta sẽ để lại cái gì trong lòng con, ta sẽ giao cái gì cho con."
"..."
“Ta e rằng ta sẽ để lại một khoảng trống trong con…" - Thiên Ma thì thầm, phát ra một tiếng ho lạnh như máu - “Ta ước gì con sẽ nhớ đến ta như người ta nhớ đến bông hoa nở…"
Bỗng nhiên....
“Tử Vương-nim!"
Đó là giọng nói của Nhà giả kim. Có lẽ bây giờ họ mới nhận ra rằng trận Đại chiến Chính tà đã diễn ra trên cánh đồng tuyết, và chạy tới.
“Tử Vương-nim, cái, cái gì thế này…
“Ối giời ơi! Sư phụ!?"
Độc Xà đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Minh chủ Võ lâm.
“Người có ổn không!? Này, Sư phụ! Hãy nhìn con! Mở mắt ra!
“Ông già đó chưa chết đâu" - Thiên Ma vừa nói vừa ho - “Đòn đánh cuối cùng... Nó không sâu. Đúng như lão nói, thần may mắn đã đứng về phía lão... Thật may mắn, lão chỉ bị tàn tật thôi".
“Ý, ý ngài là sao?" - Nhà giả kim lắp bắp - “Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra… A-dù sao thì chúng ta không có thời gian cho việc tranh cãi! Cả hai người đều cần được điều trị!"
“Ta ổn. Hãy chăm sóc ông già đó".
“Nhưng…!
“Ta hiểu rõ cơ thể mình nhất. Đã kết thúc rồi” - Thiên Ma nói - “Ta muốn dành thời gian cuối cùng của mình với người đệ tử duy nhất của mình. Hai người có thể để hai chúng ta yên được không?"
Nhà giả kim vừa là dược sĩ vừa là bác sĩ. Cô đến gần và kiểm tra mạch của Thiên Ma. Cô kích hoạt kỹ năng của mình để kiểm tra tình trạng thể chất của bệnh nhân. Thế nên cô nhanh chóng hiểu tình hình.
Khuôn mặt của Nhà giả kim trở nên tối sầm.
“… Tôi có thuốc giảm đau. Ngài có muốn một ít không?"
“Không sao đâu." - Sư phụ mỉm cười - “Gió mùa đông thật đáng yêu. Thật tuyệt và mát mẻ cho trái tim ta. Trước khi ta đến cõi Niết bàn, ta muốn cảm nhận cơn gió này."
“……. "
Nhà Giả kim đứng dậy. Đầu cô rũ xuống. Cô lặng lẽ cúi đầu trước Thiên Ma. Dược Vương, người đứng đó không nói một lời, ra hiệu và tập hợp những người còn lại trong nhóm. Không lâu sau họ cùng Minh chủ Võ lâm quay trở lại hang động.
Họ để Thiên Ma và Gongja lại.
“……Sư phụ."
“Gongja." - Thiên Ma nắm lấy tay cậu - “Chúng ta sẽ làm gì với thời gian còn lại? Con có muốn nghe về tuổi thơ của ta không? Con có muốn nghe kể về trụ sở của giáo phái của chúng không?"
“Vâng.
Gongja cũng nắm lấy bàn tay khô khốc của Thiên Ma.
Vẫn có một cái gì đó còn thiếu sót.
Vẫn còn thiếu một mảnh ghép, một mảnh ghép giúp cô tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của mình và sẽ tạo nên một cái kết viên mãn cho thế giới này.
“Con có một yêu cầu. “
“Đó là gì?"
“Làm ơn đấu với con một trận”.
Thiên Ma mở to mắt.
“Thật bất ngờ. À… Không không hẳn. Đúng là tất cả các đệ tử đều mơ ước vượt qua sư phụ của mình, nhưng như con thấy, ta không thể làm gì được hơn nữa. Gongja . Chiến thắng trước một người thậm chí không thể di chuyển thì có ích gì?”
“Nhưng đó không phải là một trận đấu liên quan đến cơ thể.”
“Hmm?
“Con muốn trận chiến bằng ngôn từ.”
“Một trận chiến bằng võ ý, ta hiểu rồi.”
Nói đơn giản, đó là một trận đấu được thực hiện - không phải bằng cơ thể mà bằng miệng.
Một người sẽ mô tả kỹ năng mà mình định sử dụng và cách thức ra chiêu. Người còn lại sẽ giải thích cách đối phó với chiêu thức đó.
Vì vậy, không cần phải cử động tay chân. Cũng không cần nội lực.
Đó là một cuộc chiến đấu giữa hai người, về nhận thức võ thuật.
Một cuộc đối đầu về kiến thức của họ.
“Hahaha” - Thiên Ma nhẹ nhàng cười - “Đệ tử của chúng ta vốn khá kiêu ngạo. Nếu ta chiến đấu bằng thể xác, Gongja, con sẽ chiến thắng. Nhưng nếu đấu bằng võ ý, con sẽ thất bại trong phút chốc. Ta còn nhiều kỹ năng học được trong thời kỳ hoàng kim của mình, nhưng còn con? Con sẽ chiến đấu chỉ với một chút kiến thức về Thiên Kinh Ma Kỹ ư?!”
“Con…” - Gongja mở lời - “Con không nghĩ rằng trận đấu với Minh chủ Võ lâm là trận đấu tuyệt vời nhất của người, thưa sư phụ. Đúng như sư phụ nói, Người có thể đâm vào ngực và nắm lấy trái tim của ông ấy… Cho dù đó chỉ là một cuộc chiến bằng ngôn từ, con hy vọng rằng sư phụ có thể tận hưởng một trận đấu hài lòng nhất.”
Cuộc chiến toàn lực không hối tiếc. Đó là mong ước của tất cả các võ sĩ.
“Gongja. Ý con là con có thể khiến ta phải dốc toàn lực?”
“Đúng.”
“Hừm…
Thiên Ma dường như thấy đề xuất của Gongja có vẻ thú vị. Hoặc cũng có thể, cô nghĩ rằng đây chỉ là sự tự mãn của đứa trẻ này. Dường như cô không hề kỳ vọng rằng Gongja có thể cho cô một trận đấu thỏa mãn.
“Được rồi. Tuy nhiên, ta sẽ không nhân từ với con, ngay cả trong một trận đấu bằng ngôn từ. Ta sẽ cho phép con ra tay trước… Nhưng nếu ta kết thúc trận đấu bằng một đòn, đừng oán hận sư phụ của con quá nhiều nhé”.
“Vâng.”
“Khi trận đấu kết thúc, ta sẽ kể cho các con nghe về những ngày hoàng kim ! Bây giờ, hãy cho Thiên Ma này thấy kết quả luyện tập của con.”
Thiên Ma cười toe toét.
Đó là một nụ cười tươi như hoa đào.
Gongja nhìn xuống khuôn mặt của Thiên Ma và từ từ quay sang người ngồi đối diện với cậu.
Chính xác hơn, cậu nhìn người võ sĩ đã đạt đến đỉnh cao - không phải ở đây, mà là ở một thế giới khác.
“Ừm.” - Kiếm Đế khịt mũi - “Bây giờ đến lượt ta hả?”
Anh ta cũng là người đã vươn lên trở thành kẻ vĩ đại nhất ở một thế giới khác.
Mặc dù anh ta không thể chiến đấu bằng cơ thể của một con ma, nhưng anh ta có thể tham gia cuộc chiến bằng cách mượn miệng cậu.
''Phải. Hãy thực hiện [lời hứa] lúc anh thua cược. ''
“Ta biết rồi.” - Bae Hu-ryeong nhếch mép - “Dù sao thì ta cũng muốn giao đấu người đứng đầu Ma Giáo ở đây.”
Anh ta khoanh tay ngồi trên tuyết.
“Ta sẽ cho cô ấy thấy thế nào là một trận đấu vô tiền khoáng hậu. Nói với cô ấy rằng ta sẽ nhường ba chiêu đầu tiên.”
Hai võ sĩ thần thánh ngồi đối mặt với nhau, và Gongja ngồi giữa.
Mục lục:
niceeeeeeeeeeee
ReplyDeleteHay quá bác ơi
ReplyDeleteĐây có vẻ là một điểm kết hay cho câu chuyện, dù không giống lẽ thường :))
ReplyDelete