Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 65: Dùng khí ngự thân - Phần 1

 Nhóm Kim Gongja nhìn hai người với ánh mắt tò mò.


"Th... thật ngạc nhiên. Mới nãy trông họ như sắp giết nhau đến nơi".


"Chuyện thường thôi. Họ đã chiến đấu trong ba năm cơ mà. Ở gần lâu như thế, kiểu gì chẳng nảy sinh tình cảm..." - Dược Vương càu nhàu - "Nhất là khi, ở cùng nhau trong một nơi ấm áp như thế này. Ban nãy ta phải nắm tay một người đàn ông để tìm chút hơi ấm đó. Bây giờ tránh xa ta ra một chút, Thiên Võ môn Môn chủ. 


"Thế quái nào mà Kiếm Vương lại kết bạn với một người như ông?"

"Vớ vẩn! Là ta cho phép lão già Marcus làm bạn với ta!"

"Cái gì…À ... phải. Cả hai ông đều là những kẻ lập dị mà."


***


Sau khi họ tắm xong....

"Chà, tiếc là chúng ta chỉ có những thứ này thôi".

Thiên ma và Minh chủ Võ lâm mang ra những viên tròn nhỏ. Chúng là Tích Cốc đan.

"Ngày xưa, bọn ta có thể săn vài con mồi nhỏ như sói hoặc cáo. Nhưng gần đây, chẳng thấy con nào.  Không hiểu tại sao thế giới lại trở nên như thế này."


"Không sao, cảm ơn vì lòng hiếu khách của cô."

Kim Gongja trả lời một cách lịch sự. Đã ba năm kể từ khi thế giới sụp đổ. Đương nhiên là không còn bất kỳ loại thực phẩm nào khác xung quanh đây.

Nhóm của họ cẩn thận nhấm nháp Tích cốc đan. Và...


"ỌE!"

"Ugh."


Độc Xà và Dược Vương nhăn mặt như bị táo bón. Kim Gongja cũng suýt bị sặc. Thứ này ăn như đậu già để lâu ngày. Khó có thể coi đây là thức ăn.


"Các vị chỉ ăn thứ này, phải không…?"


Nhà giả kim nhấc viên Tích cốc đan lên và nhìn xung quanh như thể cô ấy đang rất kinh ngạc.


"Gần như vậy."


"Trong bao lâu?"


"Uhm."


Thiên Quỷ nhìn chằm chằm vào vách hang. Bức tường có nhiều dấu khắc. Có lẽ cả hai đã theo dõi ngày tháng bằng cách khắc lên đá, sau khi họ bắt đầu sống trong hang động này.


"Đã hơn hai năm rồi".


"2 năm…!"


Nhà giả kim không nói nên lời. Hai năm… Họ nói rằng họ đã chỉ thứ này trong hai năm.


Nhà giả kim rên rỉ.


"Đ-Điều đó thật nực cười. Chắc chắn là các vị đang bị suy dinh dưỡng. Nếu không có sự phối hợp thích hợp giữa đường và lipid, protein, vitamin và khoáng chất, cơ thể con người sẽ… "


"Hmm? Ta không biết ý cô là gì, nhưng nó vẫn có thể ăn được." 


"Ta không thể chịu đựng được nữa!!" - Dược Vương hét.


Ông đột nhiên đứng lên, và mở túi không gian ra. Ông lôi ra đủ thứ, như rau củ, thịt, hải sản, vân vân.


"Hãy xem và học hỏi đi, đồ ngốc! Chậc chậc, thảo nào mà các người thậm chí còn không có sức để băng qua cánh đồng tuyết. Chẳng biết quan tâm đến cơ thể gì cả, y như ta hồi còn trẻ.".


Dược Vương châm lửa nhóm bếp và càu nhàu

"Có nước không?" 


"Ồ, nước... Chúng ta làm tan tuyết và uống nó. Hoặc thỉnh thoảng, khi mặt trời chiếu sáng trong vài ngày liên tiếp, nước chảy qua kẽ đá và..."


"Chết tiệt! Tôi phát điên lên mất. 70% cơ thể con người là nước, nhưng  chúng ta cần uống nước có đầy đủ khoáng chất… "


Dược Vương lấy nước đóng chai ra khỏi túi và đổ vào nồi.


Nhà giả kim rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chai nước.


"Ngài  đang sử dụng nước của hãng Billing, phải không? Thứ đắt tiền đó… "


"Đắt? Ồ, loại nước này nấu ăn ngon lắm. Chậc chậc, nếucó Marcus ở đây…"


Trong lúc đó, Kiếm Đế thì thầm:


"Gongja này. Nước của hãng Biling là gì?"


"Chà, có lẽ nó giống như Evian."


"Evian? Đó có phải là một loại Elixir (Nước Thánh)?


"Elixir là gì?"


"Là tên của thứ nước siêu đắt ở thế giới của ta".


Thế đấy. Nước uống của người giàu cũng phải là loại đặc biệt.

Trong khi Bae Hu-ryeong và Kim Gongja trò chuyện, Dược Vương bày ra một cái chảo và một cái thớt và bắt đầu nấu ăn.


Một mùi thơm nồng nặc bao trùm khắp hang động.


Súp hải sản, cá thu nướng giòn như miếng bít tết, măng tây xào hàu, món cháo với ngao và nấm băm nhỏ, và thậm chí cả đùi cừu nướng — tất cả các món ăn này đã được nấu chín và phục vụ chỉ trong 15 phút.


" Đây, ăn đi. Những người trẻ cần phải ăn nhiều để giữ cơ thể khỏe mạnh. Chậc chậc."


Nhìn thấy những món ăn xếp trước mặt, Minh chủ Võ Lâm mở to mắt.


"Ồ, không, nhưng tôi đã hơn hàng nghìn năm tuổi ..."


"Cái gì, ông có thuốc trường sinh à? Chà, nếu đây là Thung lũng Silicon, ông đã được cấp bằng sáng chế và thành tỷ phú rồi! Dù sao, người già càng phải ăn để  bồi bổ cơ thể!"


Dược Vương vừa nói vừa múc canh vào một cái tô lớn 


Kim Gongja cũng nhận được một bát canh. Mùi hương bốc lên khá thơm, nhưng khi ăn vào thì...


''Trời, sao ngon vậy!?''


Có phải vì Kim Gongja xưa nay chỉ ăn đồ bình dân nên cậu bị sốc không?


Đầu tiên, đây là canh súp hải sản nhưng không có dấu vết của mùi tanh. Và súp được cho thêm nhiều loại gia vị cao cấp cùng với rau củ phong phú, chỉ riêng nước dùng đã rất ngon.

Những miếng hải sản dai dai, giòn giòn, cắn vào là nước cốt trào ra trong miệng của Kim Gongja.

Đây chính là đỉnh cao của vị giác.

Dù lần trước đã trúng xổ số, Kim Gongja cũng chỉ dám thưởng thức một ly mocha frappuccino, nên chuyện này khiến Kim Gongja bị sốc.

Nhà giả kim cũng vậy, lâu nay cô ấy lăn lộn trong khu ổ chuột với những ổ bánh mì. Đôi mắt cô ấy mở to.

"Ôi chúa ơi. Nó ngon quá…"

Nhà giả kim thưởng thức hương vị và tiếp tục trầm trồ:

"Con tôm này vừa đầy đặn vừa chắc thịt. Mà nó lại không tanh... Làm sao tôm có thể có vị như thế này? Ngoài ra, món tráng miệng này có mùi vị thượng hảo hạng.... Như là đồ ăn cho quý tộc... Và không chỉ là quý tộc thông thường mà là quý tộc cấp cao. Kem sữa chua bên dưới thì tươi, hình như được trộn với nước chanh dây nên có cảm giác chua chua sảng khoái… Ui trời ơi..."

Mũi của Dược Vương ngạo nghễ hướng lên trời.

"Thấy chưa! Đó là trình độ của ta, một kẻ mới 50 tuổi đã được trao ba sao Michelin với tư cách là chủ sở hữu và đầu bếp của một nhà hàng! Ê cô bé! Nếu ở đây có những dụng cụ làm bếp tốt hơn, ta sẽ cho cô ngạc nhiên hơn nữa kìa!"

Kim Gongja sững sờ. Có lẽ nào... Dược Vương không chỉ giỏi bào chế một số loại thuốc mà còn thực sự là một đầu bếp tuyệt vời?

Thế còn chuyện về Thung lũng Silicon, Phố Wall và nhà vô địch quyền anh cũng là thật hay sao?

"Tại sao một người như ông lại đến tòa tháp?"

Độc Xà cũng hỏi với vẻ tò mò.

Dược Vương khịt mũi.

"Tại sao? Một người như ta có bị cấm vào tháp không? Marcus cũng đến tháp được mà!" 

Nghe hơi kỳ quặc nhưng lại có lý.

"Hai người quen nhau từ bên ngoài à?"

"Ha. Cậu ta chỉ là một gã trưởng giả, sinh ra trong một tập đoàn giàu có bẩn thỉu. So với một người tự lập ở Thung lũng Silicon như ta, cậu ấy chỉ là một chàng trai may mắn. Đến những năm cuối đời, khi may mắn không còn, cậu ta đến tòa tháp với một thanh kiếm..." 

Lời nói của ông ta, bắt đầu bằng một cái khịt mũi, kết thúc bằng một tiếng thì thầm.

Nhà giả kim, Độc Xà, và Kim Gongja đều nhìn Dược Vươngchằm chằm. Họ cứ nghĩ ông ta là một lão già khó tính và khó ưa, nhung bây giờ họ phải xem xét lại ý kiến của mình về ông ấy. 

Có lẽ ánh mắt đó đã làm ông ta khó chịu, nên Dược Vương lắc cái muôi của mình và giục giã:

"Ăn đi chứ!"

"Đây... thực sự là bát súp tuyệt vời nhất."

Thiên Ma, nhân vật chính của Biên niên ký của Thiên Ma, vừa nói vừa xúc thức ăn vào miệng.

"Các người là những đầu bếp của Hoàng đế? Hmm, không. Nó khác với ẩm thực Trung Quốc." 

Minh chủ Võ Lâm nhai nhồm nhoàm và mút kem pasta.

"Đó chính xác là những gì ta muốn nói. Ta đã ăn nhiều món khác nhau với tư cách là Minh chủ, nhưng đây là lần đầu tiên ta ăn món như thế này."

"Những món ăn kỳ lạ như vậy, và sự xuất hiện bất ngờ… Ta tự hỏi các người đến từ đâu, và tại sao lại đến đây…" - Hai võ sĩ mắt sáng lên - "Các người có tìm ra một phương pháp mới để chữa bệnh Cương Thi không?

Đó là lẽ tự nhiên. Từ quan điểm của họ, nhóm người này là những người đầu tiên họ gặp trong nhiều năm qua. Câu hỏi lớn nhất là: Liệu nhóm người này có cách chữa trị hay không.

Kim Gongja cảm thấy tiếc cho họ, và lắc đầu bằng vẻ mặt ái ngại.

“Chưa. Chúng tôi vẫn đang tìm cách chữa trị.”

“Hừ. Ta cũng đoán là như vậy…” 

Dường như họ có đôi chút thất vọng, bởi vì khuôn mặt họ trở nên tối đi.

“Tất cả các đạo sĩ và dược sư tài giỏi nhất chốn giang hồ đã gấp rút nghiên cứu căn bệnh bí ẩn này, nhưng không ai trong số họ thành công. Ngay cả các chuyên gia về Cương Thi, những bậc thầy của Ma Giáo cũng đều bó tay…”

“Cô thực sự nghĩ là không có thuốc chữa bệnh đó ư?” - Kim Gongja lên tiếng - “Chúng tôi không khoe khoang, nhưng ban nãy ngài đã xem chúng tôi nấu ăn rồi đó. Chúng tôi sử dụng kiến thức khác với những người ở đây. Đặc biệt, Nhà giả kim này vượt trội hơn bất cứ ai trong việc chữa bệnh và chế tạo các loại thuốc.”

Nhà giả kim, người đang gặm miếng thịt cừu hơi, đỏ mặt.

Dược Vương làu bàu rằng ‘Cô ta chỉ may mắn thôi’. Nhưng vì ông ấy đã cho họ những món ăn ngon như vậy, nên Kim Gongja không muốn tranh cãi với ông ta.

“Người ở đằng kia cũng rất giỏi nữa. Nếu các vị giúp chúng tôi một tay, chúng ta có thể tìm ra phương pháp chữa trị. 

“…….”

Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm nhìn nhau.

“Chữa bệnh… Hừm…  Cũng không phải là không có cách nào… "

Mặt của Nhà giả kim sáng bừng lên.

“Sao cơ, là cách gì vậy?

“…Chờ ở đây.” – Thiên Ma khẽ nói.

Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1



No comments

Powered by Blogger.