Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 11: Con ngỗng đẻ trứng vàng

 “Này, Kim Zombie. Chú mày có biết điều gì quan trọng nhất khi tập trung tu luyện không?”

 

"Trước hết, đề nghị ông anh ngừng gọi tôi là Zombie."

 

“ Quan trọng nhất là chi phí ”. 


Kim Gongja nhanh chóng hoàn thành công việc ở Sangryun và rời đi. Bây giờ là ban ngày nên phố xá rất nhộn nhịp hẳn lên. Những thợ săn đã nghỉ hưu hoặc những người bình thường đang bận rộn phục vụ khách hàng trong các nhà hàng và quán cà phê.

 

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều cửa hàng hoàn toàn trống rỗng. Chủ các cửa hàng đó đang ngồi thất thần há hốc mồm. Những người thành công sẽ thành công và những người thất bại sẽ thất bại. Điều đó thật tàn nhẫn, nhưng đời là vậy. Cả trong Babylon lẫn thế giới bên ngoài.

 

“ Chú mày vừa kiếm được một khoản lớn rồi. Nghĩ xem, vậy tiếp theo là gì? ”

 

“Ừm... Kiếm một sư phụ tài năng?? ”

 

“ Cần đíu gì. Sư phụ tài năng ở trước mặt chú mày nè ”.

Bae Hu-ryeong nghiêm trang nói mà không hề xấu hổ. Cái lão này mặt dày thật.

 

“ Thứ chú cần là một thứ gì đó đột biến để có thể phát triển nhanh hơn. ”

“ Đột biến ? ”

“  Ừ. Giống như một tàng thư võ công hoặc một thần dược. Nhưng đương nhiên là chú mày không có tàng thư, và với cơ thể hiện tại thì cậu cũng không học được gì từ tàng thư đâu. Vì vậy, phương án duy nhất là sử dụng những thần dược chết tiệt đó. ”

 

 Con ma này đã nói những điều thật cay đăng mà không hề xót thương Kim Gongja chút nào.

 

“ Vậy… làm sao để kiếm được chúng ? ”

 

“ Hãy đến Lâu đài Giả kim thuật. Đó là nơi quy tụ những nhà Trị Liệu và nhà Giả Kim xuất chúng. Hãy mua những thần dược từ tay bậc thầy xuất sắc nhất ”.

“ ... ”

 

“ Đừng lo, ta biết bậc thầy đó là ai. Ông già Marcus thường mua đồ của vị Dược Vương đó. Nếu chúng ta mua thần dược ở chỗ ấy… ”

 

"Đ, đợi một chút."

 

“ Hm? Sao thế? ”

 

Kim Gongja hạ giọng :

 

“… Chúng đắt lắm sao ? ”

“ Tất nhiên rồi, chúng đắt đến điên rồ luôn ấy chứ. Nếu chú mày nghe xong, chú mày sẽ há hốc mồm cho mà xem ” - Bae Hu-ryeong cười khúc khích.

 

"Nói cho tôi nghe đi. Úp úp mở mở làm gì ! ” 

 

Bae Hu-ryeong khịt mũi vàthì thầm vào tai Kim Gongja. Nghe xong, Kim Gongja trợn mắt đến nỗi mắt anh lồi ra ngoài. Đó là một cái giá trên trời.

"Đùa… đùa à ! Dù tôi có dốc hết tiền cũng chỉ mua được 4 lọ thôi !!"

 

“ Đừng lo. Nếu cậu mua 4 lọ, sẽ được khuyến mại một lọ. Lão già Dược Vương đó rất biết cách kinh doanh, hehe. Nếu cậu muốn mạnh hơn thì mau đi theo ta ”..

 

“Nhưng, nhưng…. nó quá đắt…”

 

Cứ thế này, Kim Gongja sẽ trở nên nghèo mạt một lần nữa. Kim Gongja cứ ngỡ rằng mình sẽ có thể sống thoải mái sau khi trúng xổ số hạng nhất, nhưng có vẻ không ổn chút nào.

 

“ Đừng cằn nhằn nữa. Là do cậu yếu quá thôi. Trách ai bây giờ, trách mình… humph! ”

 

Khuôn mặt của Bae Hu-ryeong bỗng đanh lại.

 

“Gongja. Trốn đi”.

 

"Gì cơ?"

 

“Mau lên”.

Giọng Bae Hu-ryeong trở nên nghiêm túc. Kim Gongja vôi ẩn mình đằng sau một cái thùng rác. Đó là một cái thùng rác đựng thực phẩm thừa nên nó rất to, nhưng cũng rất hôi thối. Kim Gongja nhăn mũi.

 

"Tại sao anh lại bảo tôi trốn đi đột ngột như vậy??"

 

“Hãy cẩn thận. Ông già Marcus đang đến đấy”.

 

“…”

 

Kim Gongja nín thở.

Một cách cẩn thận, anh lén nhìn qua thùng rác và thấy một ông già đang đi tới. Một ông già với mái tóc trắng buộc lại, đang xếp hạng nhất thế giới, và sở hữu kỹ năng “Con mắt Thám tử”. Chính là Kiếm Vương.

 

 

"Nếu cậu bị bắt gặp thì phiền lắm."

“…”

 

Tim Kim Gongja đập thình thịch. Ngay cả kẻ lắm mồm như Bae Hu-ryeong cũng ngậm miệng lại. Cả hai nấp sau thùng rác nín thở nhìn Kiếm Vương.

 

 “… Một lần nữa… ta bảo ngươi im lặng, nghe chưa…”

 

Rất may, dường như ông ấy không nhận ra họ. Kiếm Vương lẩm bẩm một mình như mọi khi và đi thẳng.

“Ack!”

Bae Hu-ryeong nhăn mặt khi thấy Kiếm Vương bước vào một tòa nhà nào đó.

 

“Trời! Đó là cửa hàng của Dược Vương!”

 

"Dược Vương?"

 

“Phải, ông ta là người điều chế thuốc tốt nhất ở đây! Những kẻ khác chỉ bán thuốc kích thích thôi! Trời đất ạ!” 

 

Bae Hu-ryeong ôm đầu nhăn nhó. Đây là lần đầu tiên Kim Gongja thấy con ma này thực sự nổi điên. Anh nhìn theo bóng lưng Kiếm Vương rồi chìm đắm trong suy nghĩ.

 

 

‘Không thể mua thần dược ở cùng một cửa hàng với Kiếm Vương… Quá nguy hiểm. Nhưng nếu mình cần mua thần dược thì… '

 


Kim Gongja mở điện thoại ra và kiểm tra danh sách thập đại cao thủ. 

 

+

 

Hạng 1. Kiếm Vương / Bang Hội: Không có

 

Hạng 2. Hắc Long Sư / Bang Hội: Hắc Long Hội (Bang Chủ)

 

Hạng 3. Nữ Bá tước / Bang Hội: Liên hiệp Thương nhân (Bang Chủ)

 

Hạng 4. Truy Dị Giáo / Bang Hội: Vạn Điện Thờ (Bang Chủ)

 

Hạng 5. Viper / Bang Hội: Chen Mu-mun (Bang chủ)

 

Hạng 6. Diễn giả Babel / Bang Hội: Manhak (Phó Bang chủ)

 

Hạng 7. Sứ giả Kwangyeok / Bang Hội: Hoàng Kim Báo (Phó Bang chủ)

 

Hạng 8. Thánh Hiệp sĩ / Bang Hội: Dân quân tự vệ (Phó Bang chủ)

 

...


“Top 10… Top 100… Top 300… đều không có” - Kim Gongja tự lẩm bẩm - "Không có ở đây."

 

Bae Hu-reyong bối rối khi nghe lời nói của Kim Gongja.

 

“Hm? Cái gì không có? May mắn của chú mày ấy hả?”

 

 "Không. Thực ra thì ngược lại ” - Kim Gongja mỉm cười – “Tôi rất may. Có lẽ chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền đâu”.

“Sao cơ?”

 "Chúng ta có thể mua thần dược xịn với giá rẻ hơn nhiều" - Kim Gongja cười toe toét - "Vì tôi biết một nhà giả kim còn giỏi hơn."

 

Họ cùng nhau bước vào một con hẻm tối.

 

 Đó là một khu ổ chuột. Những kẻ sống ở đây đều là những kẻ nghèo khổ và thiếu thốn

 

“… Có một nhà giả kim giỏi ở đây ư?” -  Bae Hu-ryeong phàn nàn, như thể anh ta không tin nổi - “Một người tài giỏi lại sống ở nơi tồi tàn này sao? Cậu đùa à?”

 

“Đó không phải là một người tài giỏi… mà là người thiên tài tuyệt vời nhất trong lịch sử.”

 

“Bớt xạo đi chú em. Làm gì có thiên tài nào sống trong đống rác như thế này?”

“Hừ, tin hay không thì tùy”.

 

Kim Gongja nghe thấy tiếng xì xào từ một góc nào đó. Có vẻ như những người thợ săn đang theo dõi Kim Gongja đã từ bỏ ý định cướp giật, khi thấy cậu tự nói chuyện một mình. Có lẽ họ nghĩ anh là một kẻ tâm thần.

Mặc dù những người sống trong khu ổ chuột là những kẻ dưới đáy xã hội, họ cũng không muốn dây vào bệnh nhân tâm thần. Kim Gongja cười khẩy một mình.

 

‘Điều gì sẽ xảy ra nếu họ biết ví của mình chứa đầy tiền vàng nhỉ?’

Rất dễ đoán. Họ sẽ chạy bổ tới chỗ Kim Gongja như những con sói.

 

“Này Kim Zombie. Chú mày có đi lạc không đấy?” - Bae Hu-reyong bay lơ lửng bên cạnh anh và khịt mũi mỉa mai. Họ đang đi sâu vào khu ổ chuột, nơi tối tăm và hôi hám nhất.

 

“X, Xin đừng lấy dụng cụ thí nghiệm của tôi!”

 

 

 

Một giọng nói trẻ trung vang lên.

 

Sau đó, ai đó trả lời bằng một giọng điệu thô bạo.

 

“Lần nào cô cũng xin khất! Cô có biết đây là lần thứ mấy rồi không?”

“Cô trễ hạn nửa năm rồi đó! Không trả được thì ráng mà chịu!”

 

Kim Gongja đi về phía nơi phát ra tiếng nói. Giữa những con phố ngoằn ngoèo, có một cửa hàng trống trải, và ở trước cửa hàng là một nhóm người đang xô đẩy nhau.

 

“Tôi xin ngài! Nếu ngài lấy tất cả các công cụ… Tôi không thể kiếm sống được nữa! ”

 

“Kệ mẹ cô chứ! Đằng nào cô cũng có kiếm được tiền trả nợ đâu!”

 

 

Những tên xã hội đen vạm vỡ cao lớn đã xếp bàn ghế, chai lọ và đồ đạc lên xe. Trong khi đó, một phụ nữ trẻ khoảng ngoài 20 tuổi đang ôm lấy họ để cầu xin.

 

 

 

"Một tuần! Làm ơn cho tôi một tuần nữa. Không, 5 ngày nữa thôi… ”

 

"Dẹp đi! Lần trước cô cũng nói thế, và một tuần đã trở thành một tháng! Rồi một tháng đã trở thành nửa năm!"

 

 

 

Khi nhóm côn đồ bỏ đi, cô chủ cửa hàng gục xuống đất, quần áo tơi tả và tay chân trầy xước. Cô đưa tay về phía chiếc xe và rên lên.

 

“Thuốc… thuốc của tôi vẫn chưa hoàn thành…!”

 

“Trời ạ, tại sao ngày xưa bọn tôi lại cho cô vay tiền chứ! Nói thật nhé, cô nên tìm nghề khác mà kiếm sống! Dừng bao giờ chế tạo thuốc nữa! ”

Bánh xe lăn lạch cạch và những chiếc xe biến mất trên đường phố. Chỉ còn lại người phụ nữ tuyệt vọng đang ủ rũ.

 

 Tất cả những người xung quanh đều bu lại đó để hóng chuyện. Họ thì thầm bàn tán với nhau.

 

"Biết mà! Tôi biết ngay là cửa hàng đó sẽ thất bại ”.

 

“Tại cô ta bị điên đó! Thuốc gì mà đắt quá. Một lọ mà 40 Vàng! "

 

“Cô ấy nghĩ kinh doanh dễ dàng lắm, fufu. Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải…”

 

 

Có lẽ cô đã nghe thấy những lời thì thầm của mọi người, nên cô gái tuyệt vọng quay về phía họ và rên lên. 

 

“Đ, Đắt? Đừng có đùa, tôi bán nó với giá gốc đấy! ”

 

 

 

Trông cô ấy rất đáng thương. Tóc cô ấy dính chặt vào đầu như thể đã nhiều ngày không gội. Cặp kính trên mặt cô ấy vừa cũ kỹ vừa nứt nẻ. Ngay cả giọng nói của cô ấy cũng khàn đặc.

 

 “Khắp Babylon này chỉ có cửa hàng của tôi bán loại thuốc đó thôi! Các người! Các người nên biết ơn vì tôi đã mở cửa hàng ở đây mới đúng!”

"Hoho, cô ta vẫn mơ giữa ban ngày kìa!”

“Có lẽ cô ấy điên rồi. Đừng có dây vào con điên”.

 

Những người xem lắc đầu và đám đông giải tán.

 

Chỉ riêng người chủ cửa hàng vẫn ở đó.

 

 “Tôi… tôi nói thật mà! Nhìn xem, đây là lọ thuốc hồi phục đặc biệt của tôi! Với lọ thuốc này, ngay cả một thợ săn bị thương gần chết cũng có thể sống lại ”.

 

"Thôi im đê. Đồ ảo tưởng sức mạnh! ”

 

Cô cố gắng bám lấy mọi người, nhưng đã quá muộn. Họ cười nhạo, nguyền rủa và biến mất.

 

 

 

“Thuốc của tôi thực sự có tác dụng mà… Tôi không nói dối đâu…”

 

 

 

Cô ngồi phịch xuống đất và run lên trong tuyệt vọng.

 

 “Này”

 

Bae Hu-ryeong lẩm bẩm sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng khó coi đó.

“Thiên tài mà chú mày nói là con dở hơi này à?”

 

“Nếu đúng là cô ta thì sao?”

“ Gì cơ ? Cậu bị mù à ? Đừng có điên nữa, não cậu bị úng sau khi chết 4000 lần phải không ? ”

 

 

Kim Gongja khịt mũi.

“Đừng nói nhiều nữa. Cô ta chính là nhà giả kim giỏi nhất thế giới đấy, cứ yên tâm”.

“Vớ vẩn! Đó là một kẻ thất bại nhất thế giới thì có!”

 

 

Bae Hu-ryeong lớn tiếng gào thét nhưng Kim Gongja phớt lờ hồn ma này. Anh đi về phía người chủ cửa hàng đang ngồi khóc.

 

"Xin lỗi."

 

"Huh ..?"

 

Cô ấy ngước lên nhìn Kim Gongja. Nhìn gần, trông cô ấy còn thảm hại hơn. Quần áo của cô ấy đều quá khổ, có lẽ là nhặt ở đâu đó. Nhưng vì đó là bộ áo choàng trắng, nên trông cô ấy vẫn giống một dược sĩ chứ không phải một người ăn xin.

 

“Cô chủ, cô vẫn bán hàng phải không?” 

 

Tất nhiên, người này không phải là một người ăn xin. Cô ấy cũng không phải là một dược sĩ bình thường.

 

 

“Nếu cô vẫn bán hàng, tôi muốn đặt mua thứ này.” – Kim Gongja mỉm cười.

 

Người con gái đó chính là chủ nhân tương lai của lâu đài giả kim. Bang chủ của Hội Giả kim, và là cao thủ hạng 5 trong tháp.

Hiện tại, cô ấy vẫn ở ngoài bảng xếp hạng, nhưng cô ấy nhất định sẽ thành công.

 

“Đắt một chút cũng không sao. Tôi sẽ mua.”

 

“À, vâng. Đúng! Tất nhiên! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì anh cần!! ”

 

Khuôn mặt cô ấy trở nên tươi tỉnh hơn. Cửa hàng của cô đang trên bờ vực phá sản, nhưng có một khách hàng nói rằng anh ta sẽ mua những loại thuốc đắt tiền.

 

 

 

“Uh, nhưng mà đắt là cỡ nào nhỉ? …?”

 

"Ừm. Tôi cũng không chắc, nhưng có lẽ là khoảng 20 ngàn vàng”.

 

Trong tương lai, cô ấy là một nhân vật mà Kim Gongja thậm chí không dám nghĩ đến chuyện đặt hàng, nhưng giờ thì khác. 

 

Cô gái tái mặt và há hốc mồm.

 

Kim Gongja mỉm cười. Dù cô ấy trông thảm hại nhưng đâu có sao? Nếu anh có thể kết thân với một người như cô ấy, thì khác gì kiếm được một con ngỗng đẻ trứng vàng. Và 100% là vàng nguyên chất!

 

Kim Gongja mỉm cười thân thiện. 

 

"Sao vậy? Cô mau nhận đơn hàng đi chứ. “.

 

 

Anh quyết định sẽ trở thành khách hàng số 1 của cô ấy, kể từ  bây giờ.


No comments

Powered by Blogger.