Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 71: Thử thách của Thiên Ma
Mùa đông năm ấy...
Tô Bạch Hương vào núi. Nơi đó là Trụ sở của Ma Giáo.
Khi ấy, cô 11 tuổi.
“Nhóc con. Không ai bắt con phải làm gì đâu.”
Nơi mà ông già đưa cô đến, giống như thiên đường. Ngay cả khi cô không làm
gì, cô vẫn được cho ăn vào buổi sáng và buổi tối. Cô đã được tặng một chiếc nệm
ấm áp. Thậm chí không có ai ức hiếp cô.
“Ăn khi nào nhóc muốn. Ngủ khi nhóc muốn ngủ. Chơi khi nhóc muốn chơi.”
“…”
“Bạch Hương. Chỉ cần sống theo cách nhóc muốn sống.”
Tô Bạch Hương thẫn thờ.
Nơi này… phải chăng là thiên đường mà cô ấy từng nghe trong truyền thuyết?
Ngoài cô ra còn có rất nhiều trẻ mồ côi. Rất nhiều. Ngay cả trong nháy mắt, đã đếm được hơn 2.000 người. Hơn nữa, mỗi ngày lại có một hoặc hai trẻ em tới. Thậm chí, trong một nạn đói, hàng chục người được đưa tới trong một ngày.
“Tất cả những người lớn ở đây đều rất tốt bụng!” - Những đứa trẻ cùng tuổi với cô ấy cười toe toét - “Họ không bắt chúng tôi làm gì cả.”
“Có phải họ đang cố gắng nuôi dạy chúng ta thành những nô lệ?" - Ai đó hỏi.
“Đồ ngốc! Đã một năm kể từ khi mình ở đây, và họ không làm bất cứ điều gì
như vậy.” - Một đứa trả lời.
“…… Các bạn” - Tô Bạch Hương hé môi - “Làm thế nào mà các bạn đến được đây?
Những đứa trẻ nhìn cô chằm chằm. Sau đó, chúng lên tiếng.
“Làm nông quá vất vả mà cơm không đủ ăn!”
“Mẹ tôi làm việc ở khu Đèn Đỏ… Tôi bị bỏ rơi”.
“Tôi không muốn nói về chuyện đó. Tại sao tôi phải nói với cậu?”
“Ừm. Vào ban đêm, những tên đạo tặc tấn công thị trấn của tôi! Họ giết người
cướp của. Tôi đã bỏ chạy.”
Nạn đói. Con hoang. Kẻ cướp. Đại dịch…
Mỗi lần bọn trẻ mở miệng, cô lại cảm nhận được nỗi đau.
“…….”
Tô Bạch Hương cảm thấy chóng mặt. Nỗi đau từ cơn đói. Nỗi đau từ sự phẫn uất
kêu cứu. Nỗi đau từ sự ghẻ lạnh dành cho đứa con ngoài giá thú. Nỗi đau sinh ra
từ bệnh dịch. Nỗi đau từ sự hành hạ và đánh đập.
Những đứa trẻ ở đây là hiện thân của nỗi đau. Nếu thế, nơi này là gì? Làm
thế nào đây có thể là thiên đường, khi có nhiều nỗi đau tụ tập như vậy?
Tô Bạch Hương nhớ ra. Rằng cô cũng vậy. Cũng là hiện thân của một nỗi đau.
“Bây giờ các bạn có vui không?” - Cô
hỏi - “Bây giờ bạn ổn chứ?”
“Đương nhiên!” - Những đứa trẻ cười giòn tan.
“Vì tôi có thể ăn cơm hàng ngày.”
“Tôi không phải làm việc vất vả”.
“Không có đạo tặc ở đây, phải không?”
“Dù bị bệnh vẫn có đại phu chữa trị”.
“Không ai đánh tôi. Tôi thích điều đó”.
Bạch Hương khẽ đặt tay lên ngực mình.
Rất lạnh.
Đó không phải là thứ có thể sưởi ấm bằng cháo ấm buổi sáng, súp buổi tối hay
một tấm chăn dày. Băng trong đó không bao giờ tan ra.
Đó là trái tim của cô ấy.
Cô ấy nhớ rằng mẹ cô ấy đã bỏ đi.
Tuyết đang rơi. Và mẹ cô không ngừng bước đi.
“…”
Từ ngày hôm đó, Tô Bạch Hương không hòa nhập với các bạn nữa.
Ông lão nói: 「Ăn
khi con muốn. 」
Nhưng mỗi ngày trôi qua, bữa ăn của cô ít dần.
Ông lão nói: 「Ngủ
khi con muốn. 」
Nhưng cô ấy đi ngủ sớm và còn dậy sớm hơn.
Ông lão nói:「Chơi
khi con muốn chơi. 」
Cô không chơi. Trong khi lũ trẻ cười đùa và đùa nghịch, gột rửa nỗi đau của
chúng bằng tiếng cười, Tô Bạch Hương không giao du với chúng.
Bọn trẻ xì xào bàn tán: “Bạch Hương thật lạ…”
“Kỳ lạ.”
“Đúng vậy. Cô ấy không ăn cơm!”
“Tại sao cô ấy không chơi cùng chúng ta?”
“Tớ không biết.”
Cô mặc kệ.
Bởi vì ông lão cũng nói rằng: 「Chỉ cần sống theo cách con muốn sống.
」
Thời gian trôi qua.
Một ngày nọ, một ông già đến. Chính là người đã đưa cô đến đây. Dù thời gian
có trôi đi nhưng trông ông ta vẫn không hề thay đổi.
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, Bạch Hương.”
“Vâng. Cũng được một thời gian rồi.”
“Ta có chuyện muốn hỏi con.”
Thịch.
Ông già dùng quyền trượng đánh xuống đất.
“Ta nghe nói con không hợp với những đứa trẻ cùng trang lứa?”
“Vâng.”
“Ta nghe nói con giúp những người nông dân dưới núi trồng trọt và thu hoạch
lương thực để ăn.”
“Vâng.”
“Ta nghe nói rằng con làm tất cả quần áo con mặc và chăn gối con sử dụng.”
“Vâng.”
“Tại sao?” - Ông già nghiêng đầu - “Nếu con muốn, con có thể sống dư dả ở
đây. Con chỉ là một đứa trẻ, vậy tại sao con lại làm việc chăm chỉ như vậy?”
Tô Bạch Hương thì thào: “Ông Mỗ thường mang gạo đến đây, vốn làm ruộng ở
dưới núi. Họ bị thống lý bắt đi hai người con gái.”
“Hả?”
“Ông Chung, người thường mang vải vóc cho chúng con, có hai đứa con trai bị
giết khi ông ấy làm dân phu xây Trường Thành. Sau khi chôn xác hai con trai ở
quê nhà, vợ chồng ông Chung mới đến đây.”
“…”
Tô Bạch Hương đã liệt kê tất cả hoàn cảnh của những người nông dân quanh
đây, từng người một. Mỗi người trong số họ đều mang một câu chuyện đau lòng. Ai
cũng vậy.
“Đây không phải là thiên đường.” -Tô Bạch Hương nói - “Họ cho chúng con ăn no
đủ và mặc quần áo miễn phí không bởi vì họ thương chúng con”.
“Vậy thì sao?” - Ông già hỏi ngược
lại - “Theo con, tại sao họ cho các con ăn ngủ miễn phí?”
“Vì họ muốn chúng con trả thù cho họ. Vì căm hận và uất ức. Vì họ không thể
tha thứ cho những kẻ đã hủy hoại cuộc đời họ. Họ muốn trả thù, nhưng họ không
có sức mạnh để trả thù.” - Tô Bạch Hương nói - “Con đã nghe thấy. Họ thường bảo
rằng con phải học và thông thạo võ thuật từ khi còn rất nhỏ thì mới thành công.
Những người nông dân đó, những người nuôi và chăm sóc chúng con, họ đã quá già
để học võ”.
Cô dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Nhưng, họ có thể góp sức để nuôi [những đứa trẻ có thể học võ thuật]. Chúng
con không ăn và ngủ miễn phí.” – Cô nói thêm - “Mà là để trả thù thế giới thay
cho họ.”
Ông già im lặng.
Sau khi im lặng một lúc, ông hỏi.
“Bạch Hương.”
“Vâng.
“Con có điều gì muốn nói với thế giới không?”
Tô Bạch Hương gật đầu.
“Có ạ”.
Về trận bão tuyết của mùa đông. Về ngày đó, theo một người mẹ và băng qua
một cánh đồng tuyết. Về người mẹ tiếp tục bỏ đi trong khi nghe thấy tiếng hét
của con mình. Về đứa con bị bỏ lại. Về cái lạnh.
Về nạn đói. Về một đứa trẻ sinh ra ở khu Đèn Đỏ. Về những đứa con ngoài giá
thú. Về đứa trẻ mất gia đình vào tay bọn trộm cướp. Về một đứa trẻ có ngôi làng bị biến
mất vì bệnh dịch. Về một đứa trẻ bị bạo hành và đánh đập.
“Con có rất nhiều điều để nói. Nhiều thứ lắm.”
Ông già lặng lẽ nhắm mắt lại: “Vậy à… “.
“Nếu vậy, thế giới sẽ phải lắng nghe con.” - Ông già mở mắt - “Ta là một trong bảy trưởng lão của Ma Giáo. Ta được gọi là Phật gia”.
“Sao Phật lại ở chốn địa ngục như nơi đây?”
“Không ở đây thì ở đâu nữa?”
Mặc dù Tô Bạch Hương gọi nơi này là địa ngục, nhưng ông già không hề trách
móc cô. Đúng hơn, ông ấy đáp lại với vẻ bình thản. Đến lúc đó Tô Bạch Hương mới
biết rằng mình đã chọn đúng con đường.
“Bạch Hương, con đã vượt qua bài kiểm tra nhập môn. Con đã không đánh mất
bản ngã, dù xung quanh là thức ăn dồi dào và chiếc giường êm ái. Từ giờ ta là
thầy của con, và hãy gọi ta là Sư phụ.”
“Sư phụ..."
“Trong tương lai, thanh kiếm của con sẽ vung lên thay cho vô số tiếng hét.” - Ông già đứng dậy và đặt tay lên vai cô - “Quỳ lạy đi. Từ nay con là đệ tử của ta.”
Ngày hôm đó.
Tô Bạch Hương chính thức gia nhập giáo phái.
Khi ấy, cô 13 tuổi.
***
“Đứng dậy đi”.
Khi Gongja thức dậy thì trời đã rạng
sáng.
Có một giọng nói dường như thì thầm bên tai Gongja .
Khi Gongja mở mắt ra, khuôn mặt của Thiên
Ma đã ở ngay trước mũi cậu.
“Oho. Ngươi không thể đứng lên nổi ư? “
“…”
Thiên Ma đã thực sự ở ngay trước mặt cậu. Cô ấy ở gần đến mức Gongja có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của cô ấy.
Khi cô ấy chớp mắt, lông mi của cô ấy mở ra và đóng lại như những tấm màn đen.
Gongja đã nằm trên sàn nhà. Thiên Ma
nhìn chằm chằm xuống cậu trong tư thế đó.
“Thiên Ma-nim…” – Dù miệng cậu cảm thấy ngột ngạt đến nỗi không thể nói được,
cậu vẫn cố lắp bắp - “Nếu cô vẫn ở đó… tôi không thể đứng dậy. Đầu tôi sẽ va
vào cô mất!”
“Hừ. Nhìn cách ngươi lẻo mép như vậy, chắc hẳn cơ thể ngươi vẫn ổn” - Thiên
Ma đứng lên - “Đi vào suối nước nóng và tắm đi. Hãy rửa sạch tâm trí và cơ thể
của ngươi. “
“Vâng?
“Ta sẽ đợi ở cửa hang.”
Thiên Ma xoay người bước đi. Gongja chưa
kịp nói gì thì bóng lưng nhỏ bé của Thiên Ma đã biến mất sau lối rẽ.
Gongja ở trong hang, chết lặng.
Những người khác đang ngủ gần đó.
“Uh huh, hmm…”
“Hooo…”
Các công cụ nằm rải rác xung quanh các thân hình của Nhà giả kim và Dược
Vương. Họ đã đắm chìm trong nghiên cứu virus cho đến tận đêm khuya sao?
Trong khi đó, Độc xà khoanh tay với một nụ cười thật tươi, như thể anh ta
đang ở trong một giấc mơ rất êm đềm.
‘Anh ta đã phải mơ gì để có thể ngủ một cách ngọt ngào như vậy?’
Gongja quyết định mở ra ba cửa sổ
trạng thái tâm lý cùng một lúc.
「Đương
nhiên là, tôi đúng. Không, tại sao tôi phải giải thích điều đơn giản này? Có
giải thích thì ông cũng không hiểu đâu. Dù sao, tôi đúng, vì vậy hãy làm những
gì tôi bảo đi. Ông đang làm tôi phát điên đấy. Ngu như con bọ chét vậy, cái đồ…
K, không, ý tôi không phải vậy, nhưng… Nếu ông nghiền ngẫm kỹ lại chuyện này, cái
đầu đần độn của ông sẽ hiểu logic… Ah, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi… 」
「Haha,
tôi thắng cuọc lần thứ 100 rồi nhé, Marcus… À, tôi từng thắng 999.999 lần trước
con nhãi giả kim thuật gì đó nữa cơ. Hô hô, trên đời chẳng có ai đủ sức làm đối
thủ của Sean McCallister này sao? Thật buồn khi trở thành kẻ vô đối trong thế
giới này… 」
「Mwahahahaha!
Pfft hee hee hee sjfklasjklfsjd huhaha! 」
Kim Gongja lắc đầu.
''Mình không nên đánh thức họ.''
Đặc biệt là Độc xà.
Gongja tắm rửa cẩn thận rồi đi ra
ngoài.
Bầu trời trắng xóa lờ mờ, khi ánh bình minh hòa với tuyết ở đường chân trời…
Sau khi thoát khỏi hang động, Gongja thấy Thiên Ma đứng giữa cánh đồng đầy tuyết.
Khoanh tay, cô ấy nhìn Gongja từ đầu đến
chân.
“Sạch sẽ rồi chứ?”
“Vâng. Tôi đã tắm cho đến khi tôi cảm thấy rằng ngay cả tâm trí của tôi cũng
được làm sạch.
“Ta ghét những kẻ lẻo mép” - Người phụ nữ cau mày - “Và ngươi là một kẻ như
vậy. Miệng lưỡi cũng trơn tru. Ta e là ngươi giống một kẻ lừa đảo hơn là một
người tốt.”
Gongja nghiêng đầu. Cậu chưa bao giờ
thực sự nghĩ rằng mình có tài ăn nói. Tuy nhiên, Phù thủy, người đứng thứ hai
trong bảng xếp hạng, cũng nói với Gongja rằng cậu ''khéo ăn nói.''
‘Hay là…mình có tài mà mình chưa từng biết?’
Khi Gongja đang bối rối vì những suy nghĩ này, Thiên Ma nheo mắt nhìn cậu,
tỏ vẻ không hài lòng.
Gongja cũng mở cửa sổ trạng thái tâm
lý của cô.
「Mặc
dù có cái lưỡi dẻo quẹo nhưng khuôn mặt của cậu ta vẫn đần ra, không dễ thương
chút nào.」
“Theo ta.”
Gongja lặng lẽ đi theo Thiên Ma, giữ cô ấy trong tầm mắt của cậu.
Khi họ băng qua cánh đồng tuyết, Thiên Ma nói,
“Nếu ngươi muốn mặc bộ đồng phục của Ma Giáo, ngươi phải vượt qua rất nhiều
bài kiểm tra. Mặc dù ngươi đã chứng minh được trình độ của mình nhưng điều đó
không có nghĩa là ngươi đã đạt yêu cầu. Đầu tiên là…
“ [Thử thách của sự thoải mái]?”
“…”
Những bước đi của Thiên Ma có vẻ chậm lại.
“Cô nhận trẻ em, nuôi nấng chúng và cho chúng ăn miễn phí. Những đứa trẻ thỏa
mãn và chìm đắm trong điều này sẽ được giao làm con nuôi của những người nông dân,
thợ thủ công thuộc phe phụ trợ của giáo phái. Chúng sẽ lớn lên và ủng hộ Ma
Giáo.”
“…”
“Nếu chúng vượt qua thử thách, chúng mới được công nhận là một đệ tử của
giáo phái. Đây là những đứa trẻ chính thức trở thành Ma đồ”.
“…… Làm sao ngươi biết được điều đó?
Khi Gongja bị giết bởi Thiên Ma vào ngày hôm qua, cậu đá thấy kí ức của cô.
Gongja không thể nói điều đó mặc dù, nên
cậu chỉ mỉm cười.
“Tôi biết khá nhiều.”
“Chết tiệt. Ông trời thật là biết trêu ngươi! Đến cuối đời ta không ngờ lại
gặp một kẻ sống sót… Vậy mà ông trời lại mang đến cho ta một thứ ranh mãnh như
ngươi. Ta thực sự phải chấp nhận tên khốn này gia nhập giáo phái sao…?
Bae Hu-ryeong gật đầu đầy vẻ thông cảm với Thiên Ma: ‘Đúng vậy. Cái tên này như một tên phàm phu tục tử đầu đường xó chợ.
Thiên ma à, cô nhìn người chuẩn lắm!’
'' Huh. Kiếm Đế, ông đang nói về cái gì vậy…? ''
‘Chà, nếu cô gặp một kẻ thích học hỏi,
thì kẻ đó sẽ nhanh chóng bị thu hút bởi thứ khác. Nhưng Thiên Ma ơi, Kim Gongja
ý mà, hắn là một kẻ không chịu bỏ cuộc. Điều này thậm chí còn tồi tệ hơn!’
Đây có phải là một lời khen không? Hay đó là một sự xúc phạm?
Gongja không hiểu ý anh ấy là
gì. Thật sự là thế.
“Nơi này có vẻ phù hợp”.
Thiên ma đã dẫn Gongja đến gần một
cái hố. Một cái hố rất lớn. Trông nó hơi giống Đấu trường La Mã, nhưng nó tối
sầm vì ánh sáng bình minh không chiếu tới được.
“Hãy vui mừng đi!” - Thiên Ma quay lại và nhìn Gongja - “Bổn tọa bằng lòng
nhận ngươi làm ma đồ của Ma Giáo! Chúng ta sẽ không từ chối một thành viên đủ
năng lực.”
“À vâng! Sau đó…”
“Nhưng, ta chưa thể nhận ngươi làm đệ tử chính thức.”
“Huh?” – Kim Gongja há hốc mồm - “Không. Thiên Ma-nim, cô thật quá đáng! Tôi
từ xa đến đây để trở thành đệ tử của cô. Tôi cũng đã cho cô thấy rằng tôi đã đủ
tiêu chuẩn. Nhưng cô lại nói là tôi vẫn chưa đủ tư cách để trở thành đệ tử
chính thức?!”
“…… Trước hết, lời nói của ngươi rất đáng ngờ.” - Thiên Ma nhìn chằm chằm
vào mặt Gongja - “Bởi vì ngươi đến từ
bên ngoài Vạn Lý Trường Thành. Nên ta khó có thể tin rằng ngươi thực sự ngưỡng
mộ ta từ rất lâu rồi. Theo cảm quan của ta, mọi thứ có vẻ như là một lời nói
dối… Nhưng ta thấy bản chất của ngươi không phải một kẻ thấp hèn, vì vậy ta sẽ
để bỏ qua chuyện này”.
Kim Gongja toát mồ hôi. Làm sao cô ấy có thể phán đoán chuẩn xác như vậy?
“Thành thật mà nói, ta ngạc nhiên vì khả năng của ngươi. Đúng rồi. Ngươi
thực sự là một con quái vật. Thậm chí ta không biết ngươi sẽ mang cơ hội cho ta
hay ta sẽ là cơ hội cho ngươi”.
Trong khoảnh khắc, Bạch Hương vô thức lặp lại lời của ông già năm xưa.
“…Vậy giờ tôi phải làm gì?”
“Kia” - Thiên Ma chỉ xuống đáy hố” - “Ta đã ném một cương thi xuống đó. Kẻ này đã từng là một kẻ nổi tiếng trong giang hồ, một cao thủ triển vọng trong Ma Giáo của
chúng ta. Đánh bại Cương Thi đó, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử của giáo phái.
Nhưng…”
Thiên Ma khoanh tay lại và hất hàm.
“Hãy chiến đấu khi ngươi đang đói.”
“Cái gì?”
“Đúng như ta đã nói. Chiến đấu với Cương Thi, nhưng trong lòng chỉ có đói
khát. Chỉ có nỗi đau của cơn đói. Đừng để bất kỳ cảm xúc hay suy nghĩ nào khác
xâm nhập vào tâm lý của ngươi.
Giọng nói của Thiên Ma vang vọng.
“Ngươi có thể làm được không?”
“…”
Sau đó Gongja nhận ra.
Thiên Ma đã coi Gongja là [đệ tử] của cô ấy.
Dù cô bảo cậu không phải là đệ tử chính thức, nhưng những lời đó chẳng qua sự
cố chấp. Trong trái tim của Thiên Ma, cô đang dạy dỗ để cậu có thể kế thừa Thiên
Kinh Ma Kỹ.
“Tất cả các chuyển động của thanh kiếm của ngươi phải bắt nguồn từ cơn đói”
- Thiên Ma nói - “Hãy nghĩ đến những
tiếng bụng sôi, tiếng rên rỉ, cử động cánh tay và bước chân của những người
chết đói. Hãy suy nghĩ về chúng và gieo chúng trong tâm trí của ngươi. Hãy biến
chúng thành suy nghĩ của mình. Hãy vung kiếm bằng khát khao từ cơn đói”.
“…”
“Chỉ khi đó, Thiên Kinh Ma Kỹ mới bộc lộ sức mạnh thực sự của nó.
Gongja nhìn xuống hố.
“Guoooooh!
Một thây ma đang hú hét ghê rợn.
Nó mặc một bộ đồng phục màu đen đã cũ và sờn rách, nhưng chắc chắn đó là
đồng phục của Ma Giáo.
“Ngươi có thể gọi thây ma đó là thuộc hạ cao cấp của ta.”
“Nếu…” - Gongja mở lời - “Nếu tôi
vung kiếm chỉ vì đói, điều gì sẽ xảy ra?
“Ngươi sẽ có thể giết một người đàn ông chưa bao giờ đói, chỉ với một chiêu”
- Thiên Ma bình tĩnh nói - “Và như thế, ngươi
có thể chiến thắng một nửa số thành viên của Chính phái chỉ bằng một chiêu duy
nhất”.
Kim Gongja từ từ hiểu ra lời của Kiếm Đế.
Ma giáo, là những chiếc gai cào xước thế giới.
“Đầu tiên, hãy vung kiếm theo cơn đói. Sau đó học vung kiếm theo cơn khát.
Tiếp theo vung kiếm theo cơn ngạt thở. Dần dần ngươi sẽ thành thạo tất cả Ma
Đạo Cửu Kiếm, và thông qua những kỹ thuật này, ngươi sẽ đủ sức lật ngược thế
giới.”
Gongja siết chặt chuôi kiếm.
“Chà…” - Tim Gongja đập loạn xạ - “Điều
đó khá hấp dẫn.”
Miệng của Thiên Ma nhếch lên. Ở kiếp này, đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy
nụ cười của cô ấy.
Có lẽ Thiên Ma thích tinh thần chiến đấu của cậu.
“Nếu vậy, tại sao ngươi lại do dự? Nhanh lên, và đừng có chết đấy.”
Sau câu động viên đó, Gongja đã nhảy
xuống hố.
Tiến độ: 3 chương/tuần
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Leave a Comment