Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 73: Hành trình thu thập cái chết
Đã một tuần kể từ khi Gongja bắt đầu
nhịn ăn.
“Chà…”
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai là đau đớn nhất. Sau ba ngày trôi qua, cơn đau
biến mất. Chuyển động ruột của Gongja
chậm lại. Suy nghĩ của Gongja trở
nên chậm chạp. Sinh lực của Gongja mờ nhạt dần.
Nếu cậu so sánh sinh lực của một người với một con sông, trong trường hợp
của Gongja , người ta có thể nói rằng dòng nước đã bị thu hẹp và khô cạn như
một con sông trong thời kỳ hạn hán.
Dòng nước cứ rút rồi lại rút, cứ kéo dài như thế cho đến một ngày, nó khô
kiệt.
Trong cơ thể Gongja, cơn đau, dòng suy nghĩ và sinh lực cạn kiệt.
Đây chính là ý nghĩa thực sự của [đói] không?
Thiên Ma muốn Gongja luyện tập như
thế này sao?
“……Không.”
Gongja đứng dậy từ tư thế bắt chéo
chân.
“Chắc chắn không phải thế…” - Cậu khẽ lẩm bẩm - “Nếu mình chỉ ngồi chờ chết thì thật vô
ích”.
Gongja rút kiếm ra. Trong đầu
Gongja hình dung ra những chuyển động
của Thiên Kinh Ma Kỹ, và Gongja vung
kiếm theo hình ảnh đó. Không suy nghĩ.
“Cậu đang làm gì vậy?” – Kiếm Đế hỏi.
“Tập luyện”.
Mùa đông thật lạnh. Gongja hít vào và
thở ra. Gongja đã ăn tuyết trong 7 ngày
qua, thay cho thức ăn và nước uống. Có lẽ vì thế nên hơi thở của Gongja giống như tuyết rơi.
“Mình sai rồi. Thật tệ. [Đói] mà Thiên Ma đề cập đến không chỉ đơn giản là
[không ăn]. Và nếu chỉ nhịn ăn chờ chết thì còn tệ hơn”.
Sau một tuần nhịn ăn, lần đầu tiên Gongja
di chuyển cơ thể của mình, và Gongja
ngay lập tức hết hơi.
Cơ bắp của Gongja run lên. Đường hô hấp của anh thắt lại.
“Đói là khi [bạn muốn ăn nhưng không thể ăn được].”
Run rẩy, Gongja cố gắng vung kiếm.
Tuy nhiên, Gongja lập tức khuỵu xuống. Điều này khác hẳn với việc ngồi im.
Cơ thể Gongja bắt đầu run lên. Lượng mồ
hôi chảy ra từ da của Gongja có lẽ tương
đương với lượng nước mà cậu đã hấp thụ từ tuyết trong mấy ngày qua.
Trong kiếp này, Gongja nghĩ về một người nông dân. Một người nông dân đói
khổ.
Tại sao lại đói?
Chẳng có nông dân nào không ra đồng vì đói. Dù đói hay không, dù đã được ăn hay
không, anh ấy vẫn phải làm việc.
Anh ta vung cái cuốc của mình. Anh ta đào đất. Nhưng đó là một thời kỳ khắc
nghiệt. Hạn hán, thiên tai dồn dập. Dù anh ta có nỗ lực bao nhiêu thì hạt vẫn
không nảy mầm. Những thứ anh ta trồng sẽ không phát triển.
Vừa nghĩ, Gongja vừa vung kiếm.
“Bởi vì anh ta không thể làm gì được—“
Gongja nhắm mắt lại. Anh tưởng tượng ra một vùng đất khô cằn và nứt nẻ.
“—Đó là lý do tại sao anh ấy đói.”
Người nông dân dùng cuốc bổ xuống mặt đất khô cằn. Thình thịch! Đất vỡ vụn
và bụi bắn lên. Giống như bẻ một cái bánh quy cũ.
Đã hơn nửa năm trời chưa mưa.
Bể chứa đã khô. Giếng trong làng cũng cạn. Không có một giọt nước nào trên
cánh đồng.
Một ông già ngồi ở lối vào làng. Ông ấy không nói gì. Khuôn mặt nhăn nheo
của ông già cũng khô héo.
Trời nắng gắt.
Một số dân làng đã từ bỏ công việc đồng áng của họ. Có làm cũng vô ích. Ruộng
của họ bị bỏ hoang. Sau khi họ từ bỏ công việc của mình, chẳng có lý do gì để ở
lại làng. Những người này dắt con cái đi về phía biển.
Nhưng người nông dân này không đi theo.
Tại sao?
Vì anh ấy không biết câu cá. Con người chỉ có thể sống bằng cách khai thác
từ thiên nhiên, và anh ta chỉ biết sống nhờ vào đất. Cha anh ấy, ông của anh
ấy, cụ của anh ấy cũng vậy…
Một ngày trôi qua.
Hai ngày.
Ba ngày.
….
Người nông dân lại ra đồng. Anh ấy ra đồng làm việc mặc dù không có tác dụng
gì. Vào buổi tối, anh ta leo lên núi và bóc vỏ của một số cây còn sót lại mà
anh ta có thể ăn được.
Đến bây giờ, hầu như không còn lại bất kỳ vỏ cây nào.
Tất cả dân làng đã đi hết.
Khi anh ta xuống núi và nhìn lại, cây cối đều trắng xóa. Nhìn từ xa, nó
giống như một rừng cây bạch dương.
Cơn đói đã làm cho thế giới trở nên trắng xóa.
Nhưng…
Người nông dân vẫn vung cuốc.
Gongja vung cây kiếm trong không khí.
“Vì sao anh ta làm vậy?”
Vì anh ta có một gia đình.
Anh ta có những đứa con.
“Đã hơn một tuần kể từ khi anh ta ăn vỏ cây”.
“Vậy à?” - Bae Hu-ryeong hỏi.
Thanh kiếm của Gongja vung lên, trong lúc cậu nghĩ về cây cuốc của người
nông dân.
“Vậy anh ta định làm gì?” – Kiếm Đế khịt mũi.
“Đầu tiên, anh ấy sẽ đến giếng trong làng…”
Anh ta gạn một bát nước từ đáy giếng.
Nước được dùng để sơ chế vỏ cây. Cho những mảnh vỏ nhỏ vào nước... Và sau đó
đun sôi.
Mùi đặc quánh của vỏ cây hòa với hơi nước và lan tỏa trong không khí.
Người nông dân nuốt nước dãi.
Gongja cũng nuốt nước bọt.
''Mình đói. 'Mình muốn ăn.''
Anh ta cắn thử vỏ cây.
Người nông dân cắn xé vỏ cây ra bằng răng của mình. Xơ xác. Nhem nhuốc. Đất,
nhựa cây và xơ cây trộn vào nhau thành một loại thực phẩm có màu nâu.
Anh ta rất muốn ăn.
Nhưng anh phải kiên nhẫn.
Vì anh phải đưa nó cho con... Ít nhất thì thứ này cũng có thể ăn được.
Thế nhưng…
Những đứa trẻ ghét vỏ cây. Chúng không muốn ăn. Chúng hầu như không chạm vào
nó.
Những đứa trẻ rên rỉ. Chúng đã khóc.
Đáp lại tiếng khóc là tiếng gào thét của anh.
Chúng lật đổ cái bát vỏ cây.
Trong cơn nóng giận, người nông dân đã tát vào má đứa con của mình.
Người nông dân vung tay, Gongja cũng
vung kiếm.
“Đây không phải là tôi.” - Người nông dân quay lưng lại với con cái của mình
- ''Đây không phải là tôi.''
… Ban đầu anh ấy không phải là người hay đánh đập con cái của mình. Anh ấy
không phải là người như vậy. Tuy nhiên, nạn đói thật khủng khiếp. Đã quá lâu
rồi anh chưa được ăn thứ gì tử tế, và đầu óc anh ta luôn căng thẳng. Anh ấy trở
nên nhạy cảm và nóng nảy.
''Tại sao cuộc sống lại trở nên thế này?”
Người nông dân nhặt mảnh vỏ cây.
Gongja nhắm mắt lại.
Kể từ khi khai thiên lập địa, có rất nhiều nạn đói đã xảy ra.
Có vô số người giống như nông dân kia.
Có những người đánh con. CÓ những người ôm con mình và thì thầm xin lỗi. Một
số nông dân thậm chí còn đánh đập con cái của họ và giết chúng. Một số nông dân
sẽ sống sót cho đến năm sau, và cũng có những người chết cùng con cái của họ.
「Hãy
chiến đấu khi ngươi đang đói. 」
Gongja có thể di chuyển bất chấp cơn đói không?
「Tất
cả các chuyển động từ thanh kiếm của ngươi phải bắt nguồn từ cơn đói. 」
Gongja đã hiểu.
Thực sự có những chuyển động đặc trưng từ cơn đói.
「Hãy
nghĩ đến những tiếng kêu đói và tiếng rên rỉ, cử động cánh tay và bước chân của
những người chết đói.」
Hành động của người tước vỏ cây.
Hành động của một người nông dân tát con mình.
Hành động của một người nông dân nhét vỏ cây vào miệng lũ trẻ.
「Hãy
nghĩ về cơn đói và để nó điều khiển tâm trí của ngươi. 」
「Hãy
biến nó thành ý muốn của ngươi. 」
Gongja vung kiếm, như nỗi bi phẫn của
người cha khi phải đánh con.
Gongja vung kiếm, như nỗi cay đắng của lũ trẻ khi đạp đổ bát vỏ cây.
Gongja vung kiếm, như sự kiên nhẫn của người cha khi đút vỏ cây cho con.
「Chỉ
khi đó, Thiên Kinh Ma Kỹ mới bộc lộ sức mạnh thực sự của nó. 」
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ nhất.
Ngạ Trảm. Nhát chém của cơn đói.
“…… “
Gongja từ từ mở mắt.
Ánh sáng ban ngày trắng xóa trên cánh đồng tuyết đã biến thành đêm đen.
Toàn thân Gongja ướt đẫm mồ hôi. Chỉ
đến khi ướt đẫm mồ hôi, cậu mới cảm thấy đói.
Cơn đói điên cuồng gặm nhấm dạ dày Gongja . Cái bụng trống rỗng của cậu
dường như đã mọc răng và đang nhai nát nội tạng.
''Đây chính là đói.''
Ma Giáo. Thứ được coi là những chiếc gai cào xước thế giới.
Có lẽ Gongja đã nhập tâm được một chút rồi.
Bây giờ, các bức tường của hang động vương vãi những vết xước. Những nhát
kiếm của Gongja được khắc rõ ràng trên
bức tường đá. Hàng loạt nhũ đá bị chém đứt, và nhiều tảng đá bị xẻ ra.
Mặc dù Gongja hầu như không sử dụng chút
Aura nào.
Gongja vừa tiếp nhận được thức thứ
nhất. Gongja đã cảm nhận được điều đó
một cách rõ ràng.
Những đường kiếm được vẽ trong đầu. Những tư thế vẽ trong trái tim Gongja.
Cảm giác vung kiếm trong tầm tay Gongja .
Nhưng mà…
“Vẫn chưa đủ.”
Đầu ngón tay của Gongja chỉ khẽ chạm vào Thức thứ nhất thôi.
“Vẫn còn vụng về lắm…”
Gongja chưa đi xong con đường chinh phục thức thứ nhất. Cậu chỉ mới bước vào
con đường đó mà thôi.
“Cậu có điên không…?” - Bae Hu-ryeong nhìn Gongja với vẻ mặt mệt mỏi.
“Huh? Sao ông anh lại nói thế? Lần này, tôi đang tập luyện bài bản mà”.
“Cậu nghĩ vậy ư?” - Bae Hu-ryeong thở dài - “Đó là lý do tại sao người ta
nói rằng, kẻ dại khờ đáng sợ hơn kẻ thông minh. Dù đã gặp hàng vạn kẻ luyện võ
thế giới, ta cũng chưa từng thấy một kẻ điên rồ như cậu. Tinh thần của cậu
thuộc Chính phái, nhưng tâm trí và phương pháp của cậu đã hướng về Ma Giáo”.
“Ừ. Vậy thì sao?
“Đúng là đồ ngốc…” - Bae Hu-ryeong
lẩm bẩm - “Thật là kỳ quái, nhưng tên nhóc này vốn dĩ đã bất thường rồi. Không,
mình mới là kẻ ngốc vì đã chĩa mũi vào chuyện này”.
“Điều ông anh nói ban nãy nghe có vẻ hay đấy. Giải thích kỹ hơn được không?”
“Nói một cách dễ hiểu, cậu đang cố biến mình thành một cao thủ của Chính
phái sử dụng kỹ năng của Ma Giáo”.
“Chà.” - Gongja khịt mũi - “Rồi sao nữa?”
“Tên này thật là điên… Không, ngay từ đầu đã như thế này… Kiếp trước mình đã
làm gì sai để phải gắn liền với tên ngốc này chứ…” - Bae Hu-ryeong than thở - “Mình
cũng sắp điên theo rồi… Không thể dạy hắn giống như cách mình đã dạy ông già
Marcus. Phải làm gì bây giờ…
Trong lúc Kiếm Đế ôm đầu thì Gongja gập người vì đau bụng.
Cậu bị đói.
Congja muốn ăn bánh Choco Pie.
Một chiếc bánh Choco Pie mà khi cắn vào, tỏa ra vị sô cô la. Một chiếc bánh
Choco Pie với một lớp kẹo dẻo dai màu trắng bên trong. Gongja chỉ muốn ăn một miếng bánh Choco Pie trong
khi uống sữa ấm.
Đói là gì?
Với Gongja lúc này, đói là cơn thèm bánh Choco Pie.
Một chiếc bánh và tốt cho sức khỏe—
“… Này.” – Kiếm Đế nhíu mày – “Bây giờ cậu đang nghĩ về điều gì đó khác,
phải không?”
“Hả? À… Không. Tôi đang nghĩ về võ thuật.”
“Đừng nói dối. Ta có thể thấy rõ từ khuôn mặt của cậu “.
Tại sao người này lại biết rõ về Gongja
như vậy? Có phải anh ta đi guốc trong bụng cậu không?
Thực tế, Bae Hu-ryeong là một bóng ma luôn theo sau Gongja. Nếu muốn anh ta
hoàn toàn có thể đi guốc trong bụng cậu. Tâm trạng của Gongja trở nên tồi tệ khi cậu nghĩ như vậy.
“Tôi đang nói sự thật mà. Anh bị lừa nhiều quá nên trở nên đa nghi à?”
“Vậy thì nói cho ta biết. Cậu nghĩ gì và như thế nào về bản chất của võ
thuật?
Kiếm Đế bắt đầu hỏi vặn. Anh ta bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt, mặc dù anh ta
lớn như một con khỉ đột.
Gongja tỏ ra trang trọng.
“Tôi nghĩ mình sẽ xuống núi một lúc.”
“Xuống núi? Tại sao? Lần này cậu có định dạy cho Thiên Ma một bài học không?
“Xùy” - Gongja xua tay từ chối - “Tôi
chỉ mới bắt đầu sử dụng được Thiên Kinh Ma Kỹ. Nếu tôi tự sát bây giờ và trở
lại gặp Thiên Ma thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ chỉ nhận được phản ứng kiểu:
[Chà, cậu nhóc này có chút tiềm năng đấy].
“Ừ? Thế thì sao?? Không phải đó là một sự công nhận à.”
“Công nhận ư? Chỉ vậy thì có nghĩa gì?”
Gongja rảo bước rời khỏi hang động.
“Ông anh có biết tôi đã thất vọng và buồn bã như thế nào khi Thiên Ma phớt
lờ tôi không? Tôi là một người nhỏ mọn. Sự công nhận không thể chữa lành vết
thương của tôi.”
“Tên Zombie này, cậu định…”
“Câu trả lời mà tôi muốn là [Wow, không thể tin nổi].”
Gongja muốn nhìn thấy khuôn mặt ngạc
nhiên của cô ấy.
Gongja muốn Thiên Ma bị sốc khi nhìn
thấy cậu thi triển Thiên Ma Kinh Kỹ.
[Tiểu tử, tài năng của cậu thật phi
thường! Không thể tin được! Là ta đã sai, ta có mắt như mù! Cảm tạ cậu đã cho
ta một cơ hội để làm sư phụ của cậu!]
Đúng vậy.
Tưởng tượng ra câu nói đó, đã khiến Gongja
cảm thấy dễ chịu hơn.
“Hehe. Nghe hay lắm đúng không? Kiếm Đế?
“Đúng là một thằng khốn nạn…”- Kiếm Đế làu bàu.
Gongja xuống núi tuyết và đi đến cánh
đồng tuyết.
‘Mình đã cảm nhận được điều gì đó khi sử dụng Thiên Kinh Ma Kỹ. Ah. So với
những người ở thời đại này, mình chưa bao giờ thấy đói như vậy. Người nông dân
biết chính xác loại vỏ cây cần tìm. Anh ấy cũng biết cách chuẩn bị vỏ cây. Trí
tưởng tượng của mình không thể đi xa đến vậy.’
Vì Gongja chưa bao giờ thực sự trải
nghiệm.
“Hình ảnh trong tâm trí càng rõ ràng, thì kỹ năng càng mạnh mẽ. Lý do khiến
tôi chưa thể phát huy sức mạnh của kỹ năng [Thiên Kinh Ma Kỹ] là bởi vì hình
ảnh của tôi còn mờ nhạt. Vì thế…” -
Gongja dừng lại trong tuyết - “Từ
bây giờ, tôi sẽ lấp đầy trí tưởng tượng mà tôi thiếu.
“Cậu định làm gì? Cậu thực sự sẽ ăn vỏ cây?”
“Không. Có một cách tốt hơn nhiều.” - Gongja
bật cười và hô lớn – “Bách Ma Tái Sinh!”
Ánh trăng chiếu rọi. Cánh đồng tuyết đã nhuộm một màu bạc.
Đột nhiên, một đám mây che mờ mặt trăng. Những đám mây trên bầu trời đêm phủ
bóng tối trên cánh đồng tuyết. Từng chút một. Giống như những con bọ, những cái
bóng nuốt chửng cánh đồng tuyết từng chút một.
Cuối cùng, mặt trăng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
[Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.]
Một lúc sau, mây rút dần.
Tuy nhiên, những bóng đen trên cánh đồng tuyết không hề biến mất. Ngay cả
dưới ánh trăng, cánh đồng tuyết cũng không còn bàng bạc như ban nãy nữa.
Có vô số bóng đen trên tuyết.
“Thưa ngài.” - Một trong những bóng đen đã mở miệng - “Ngài đã gọi cho chúng
tôi?
Preta quỳ gối.
Rắc.
Tuyết lún xuống và phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Hàng ngàn bộ xương đứng sau lưng cô.
“Phải” - Gongja gật đầu - “Quỷ Vương…
À, Preta. Ta có một nhiệm vụ dành cho ngươi”.
“Xin tuân theo ý người”.
“Đây là một thế giới đang tàn lụi. Tất cả con người đều đã trở thành hồn ma
và xác sống, lang thang khắp tứ phương. Chà. Có thể nó tương tự như Đế chế
Aegim mà ngươi đã từng phá hủy.”
“……” - Preta cúi thấp hơn một chút.
“Lệnh của ta rất đơn giản. Tản ra. Hãy phân tán và tập hợp những xác chết
đói.”
“Những xác chết đói... ngài nói vậy là?”
“Chính là như thế” - Gongja nhìn xa xăm - “Sẽ có những thị trấn và những
ngôi làng nông thôn ở đâu đó xung quanh đây. Tìm họ. Và mang những xác chết đói
mà ngươi tìm thấy đến đây. Xác sống sẽ kháng cự, nhưng ngươi có hơn 4 nghìn
người. Hãy dùng số lượng để áp đảo họ”.
“Cần bao nhiêu ạ?” - Preta cẩn thận
mở miệng - “Chúng tôi phải lấy bao nhiêu xác chết...?”
“112.”
Những con người chịu tổn thương từ nạn đói... Gongja sẽ tìm hiểu cơn đói của họ.
Và khi Gongja tìm hiểu và làm chủ
được cơn đói của họ…
Chắc chắn cậu sẽ đến gần hơn với cảnh giới của Thiên Ma.
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Main try hard vl
ReplyDelete