Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 81: Đại chiến (Phần 1)
“Bách Ma Phục Sinh.”
Bóng Gongja trải dài trên tuyết.
[Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.]
Từ cái bóng của cậu, những hình người vươn lên từ tuyết. Một, hai, ba… rất nhiều.
Một số hình người mặc áo choàng đen. Một số hình người có tay áo trắng bay phấp
phới. Chúng dần dần tụ thành hình dạng con người và tự nhìn xuống cơ thể của
mình.
Rõ ràng là chúng đang rất kinh ngạc.
Tuy nhiên, không ai trong số đó lại ngạc nhiên như sư phụ cậu và Minh chủ Võ
lâm.
“Đệ tử, cái này là…
“Đây là…”
“Người có thể nghĩ đây là một giấc mơ. Người cũng có thể coi đây là ảo ảnh
hoặc là hậu quả của việc mất năng lượng ở đan điền. Cũng có thể cho rằng người
đã học một môn võ thuật kỳ lạ, có thể hồi tưởng lại ký ức và cơ thể của những
người đã chết trong một thời gian”.
“…!”
“…!”
Bách Ma Phục Sinh đã hoàn tất.
“Sư phụ. Minh chủ Võ lâm-nim.” -
Gongja cúi đầu - “Ma Giáo vẫn chưa kết thúc.”
Các thành viên ưu tú của Ma Giáo, đủ 1.000 người.
“Võ sĩ chưa quên tinh thần hiệp nghĩa, và kẻ hiệp nghĩa không quên võ thuật”.
Tinh hoa của Chính phái, đủ 1.000 người.
“Lịch sử Ma Giáo sẽ không kết thúc bởi Cương Thi, và Chính Phái cũng sẽ
không bị nuốt chửng bởi xác sống”.
Trận chiến vĩ đại thực sự của Chính và Tà.
Đó là điều mà cả hai đã hy vọng.
“Nếu Ma Giáo biến mất khỏi thế giới, thì đó phải là do lưỡi kiếm của Chính Phái.
Nếu Chính Phái bị tiêu diệt, thì phải là do móng vuốt của Ma Giáo”.
“…….”
“Như Chủ nhân của Ma Giáo đã nói và như Minh chủ Võ Lâm mong muốn.” - Gongja
mỉm cười. Sau đó, cậu ôm quyền và cúi đầu - “Hãy chiến đấu để trở thành chủ
nhân đích thực của thế giới này.”
*
Những âm thanh xì xào vang lên
khắp cánh đồng tuyết.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra
vậy?
“Ta… ta còn sống…?
“Đây có phải là thiên đường
không…?
Các thành viên của Ma Giáo. Và
những người của Chính phái. Ai ai cũng sững sờ.
Điều cuối cùng họ nhớ, là cái
chết của chính họ. Họ có thể có ký ức về việc bị Cương Thi cắn, nhưng họ không
có ký ức về quãng thời gian biến thành Cương Thi. Theo quan điểm của họ, nhiều
năm đã trôi qua trong chớp mắt.
“……. “
Nhưng cũng có người đã nhận thức
rõ ràng về ba năm qua.
Thiên Ma ngây người nhìn cánh
đồng tuyết như không thể tin vào mắt mình.
“Đệ tử…”
“Vâng, thưa sư phụ.”
“Con không đơn giản là một kẻ đến
từ bên ngoài Trường Thành, phải không? Không, con phải đến từ một thế giới hoàn
toàn khác… Đây… thứ ma thuật này, không một người bình thường nào có thể làm
được. Đây hẳn là một truyền thuyết phi lý nào đó. Hay là… Ta đã chết và đang ở
trên Thiên đường mà không hề hay biết? “
“Không. Không phải vậy đâu” -
Gongja khẽ lắc đầu - “Những người này,
cũng như sư phụ, không còn có thể sử dụng khí công nữa. Họ rất yếu so với lúc
họ còn sống. Tuy nhiên, đây không phải là Thiên đường, và những người đó có ký
ức về cuộc đời họ.”
“…….
“Sư phụ hãy đi và tự mình kiểm
tra họ xem”.
“……. “
“Xin hãy đi ngay bây giờ, Sư phụ.”
Thịch.
Thiên Ma giẫm lên tuyết.
Thịch thịch
Bước chân của cô rất nhẹ. Đó là
bước chân của người đã không còn khí lực ở đan điền. Đó là bước chân của một võ
sĩ đã mất đi nội lực. Đấy là bước chân của một người phụ nữ đã chống chọi với
bệnh tật suốt 3 năm.
Thiên Ma.
Sư phụ của cậu.
Cô tiếp cận những võ sĩ bằng những bước chân nhẹ nhàng đó. Trong
khi ấy, những người kia vẫn đang cố gắng tìm hiểu tình hình.
“Chết tiệt, trước tiên chúng ta
phải kiểm tra tình hình hiện tại. Mọi người bình tĩnh! Ta sẽ cử một trinh
sát…!”
“Huyết Ma”.
Nhóm người khựng lại.
Những người mặc áo đen nao núng.
Một nhóm khoảng 12 người rơi vào im lặng. Sau đó, họ nhìn sư phụ cậu, người
lãnh đạo của họ, với một ánh mắt bối rối.
“Thiên Ma…?”
Hơi thở của Thiên Ma nặng nề hơn,
trở nên trắng hơn.
“Huyết Ma”.
“……. “
“Đúng là ngươi rồi”.
Sự im lặng dễ lây lan. Lúc đầu,
chỉ có hơn mười người im lặng. Nhưng rồi hàng chục người xung quanh cũng ngậm
miệng, và hàng trăm người xung quanh nữa cũng ngậm miệng theo”.
“Thiết Ma…”
“Vâng”
“Hỏa Ma.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Kiếm Ma…”
“Xin chờ lệnh của ngài."
Từng người một, sư phụ cậu bắt
đầu gọi tên của những giáo đồ.
Những người được gọi đến, đã
không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Họ chỉ ngay lập tức quỳ xuống.
Rắc.
Rắc.
Khi tất cả bọn họ quỳ xuống,
tuyết bên dưới đầu gối họ run lên.
“Ta đã đánh mất tất cả các
người... “ - Thiên Ma đưa tay ra - “Ta
đã mất tất cả, hết lần này đến lần khác.
Thiên Ma xoa đầu một giáo đồ và vỗ
về anh ta.
“Những đứa trẻ của ta…”
Những ngón tay cô run lên. Nhìn
thấy Giáo Chủ của mình run lên như vậy, đám tông đồ vội vàng cúi đầu. Đây không
phải là thứ mà họ nên thấy. Một nghìn thành viên của giáo phái đều hướng ánh
nhìn xuống tuyết.
Tất nhiên, không chỉ các thành
viên của Ma Giáo bị sốc.
“…Oh o.” - Vị sư già vuốt
râu - “Lạ thật. Chắc chắn là ta đã chết trong hang mà. Tại sao trước mắt ta
không có Niết bàn, không có Địa ngục, chỉ là cánh đồng tuyết này… “
“Lão… là lão đó ư?”
“… Và còn có cả một kẻ phàm phu ở
đây. Oh o. Dù có nhắm mắt xuôi tay, ta vẫn phải gặp lại kẻ này. Đức Phật muốn
gì ở người xuất gia này chứ?”
“Nghe cái giọng lưỡi này... đúng
là lão rồi!”
Minh chủ Võ lâm chạy đến và ôm
chầm lấy ông già. Cuối cùng Gongja cũng nhận ra vị sư già này là ai. Ông ấy là
sư tổ của phái Thiếu Lâm, người đã chịu đựng lâu nhất sau Thiên Ma và Minh chủ
Võ lâm.
“Lão đã trở lại! Lão còn sống!
Bạn của ta, lão đã trở lại với chúng ta! “
“Ta không phải là bạn của
ngươi.
“Ahh! Đây chắc chắn là kỳ tích của
trời cao!”
“Đừng làm bẩn lỗ tai của lão
tăng, tên phàm phu! Ngay từ đầu, lẽ ra ta không nên nghe theo lời đường mật của
ngươi và chiến đấu chống lại Ma Giáo. Tốt hơn hết là nên lặng lẽ tu luyện!”
“Ahh! Ta đã rất hạnh phúc khi
nhìn thấy ngươi, nhưng niềm hạnh phúc đã nguội lạnh ngay sau khi ngươi nói
chuyện. Đúng là cái giọng này rồi!! Ta chỉ muốn đấm vào mặt ngươi! “
Các thành viên của Ma Giáo thì im
lặng, còn các chiến binh của Chính phái thì ồn ào với những cuộc tán gẫu.
Họ đã trải qua cuộc hội ngộ này
theo cách riêng của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua.
“……. “
Thiên Ma quay đầu lại nhìn Gongja
. Cả hai cùng nhìn nhau. Đôi mắt cô thâm quầng. Và trong mắt cô, suy nghĩ của
cô hiện lên rõ ràng. Và trong mắt Gongja cũng vậy.
Chỉ nhìn nhau, họ đã hiểu suy
nghĩ của nhau.
“……Ta…”
Sư phụ của Gongja mở miệng.
Thiên Ma nói với Minh chủ Võ lâm.
“Ta là Tô Bạch Hương của Ma
Giáo. “
Minh chủ Võ lâm đang hàn huyên với
các thành viên đồng đạo võ lâm, lập tức dừng lại. Minh chủ Võ lâm để mặc cho
những người đồng đạo ôm ấp nhau, ông đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Thiên Ma.
“Ta là Thiên Ma.”
“Có thể hôm nay là sự ảo tưởng
của hai kẻ loạn trí, nhưng điều đó không sao cả.”
“Thậm chí nếu đây chỉ là một giấc
mơ, cũng không sao”.
Bây giờ là giữa trưa.
Tuyết ở cánh đồng này được gọi là
tuyết vĩnh cửu, không phải vì nó không tan chảy dưới ánh nắng mặt trời. Mà bởi
vì, tuyết tan bao nhiêu thì lại tiếp tục đông cứng bấy nhiêu.
“Nếu đây chỉ là một ảo tưởng sau
khi chết, cũng không sao. Suy cho cùng, cuộc sống vốn dĩ là một gánh nặng mà
chúng ta phải trải qua, và thế giới là giấc mơ mà tất cả chúng ta cùng chia sẻ.”
“Ta vẫn chưa quên căn bệnh mà ta
đã cố gắng chống chịu. Ta vẫn chưa hết ám ảnh về những giấc mơ của mình. Dù
vậy, ta chưa buông bỏ bất kỳ người nào, và ta chưa buông bỏ thế giới. Baraya! Thứ
chứng minh cho nỗ lực của ta là căn bệnh, chứ không phải võ công. Thứ chứng
minh sự tồn tại của ta là ước mơ, chứ không phải nội lực”.
Tuyết rơi vẫn rơi.
“Ta ở đây, và miễn là ta còn ở
đây, ta sẽ tiếp tục là chính mình”.
Ngay cả khi bông tuyết tan ra, bông
tuyết khác lại rơi xuống.
“Ta là trụ cột của Ma Giáo.” -
Thiên Ma đọc lời tuyên chiến - “Ta kêu gọi trận chiến thứ 990 của chúng
ta.
Cánh đồng tuyết trở nên im lặng.
Phe Chính phái đang ồn ào bỗng
trở nên yên tĩnh.
Dù là người lớn tuổi nhất trong
số họ, hay là người trẻ nhất, cũng đều là anh hùng cuối cùng của thế giới Võ
lâm. Họ đến đây vì nghĩ rằng đó sẽ là trận chiến cuối cùng. Đương nhiên, họ
không thể thể hành động hấp tấp.
Những lời cuối cùng có thể là di
ngôn của họ. Và người có tư cách nhất ở đây, chính là người đại diện cho ý chí
của Chính phái.
“Ta là Nam Cung Ân, Minh chủ Võ
Lâm” - Ông già cúi đầu - “Trưởng gia tộc Nam Cung ở Taesang. Ta là Chùy Thánh”.
Một nghìn thành viên Ma Giáo và
một nghìn thành viên Chính phái đối đầu với nhau.
“Ma Giáo các ngươi đã biến những
tiếng la hét thành học thuyết. Tiếng hét chuyển sang mục đích trả thù, và sự
trả thù chuyển sang tội ác diệt chủng, nhuộm thế giới bằng máu. Những tinh linh
nhuốm máu, đầy lòng báo thù! Các ngươi đã nhuộm đỏ đất trời, nhưng các ngươi
vẫn giả vờ là kẻ yếu đuối.”
Minh chủ Võ lâm, bằng chính giọng
nói của mình, giải thích sự khác biệt giữa con đường của Ma Giáo và con đường của
chính phái.
“Các ngươi không ngừng khóc và
nắm lấy vạt áo của Thiên Ma. Các ngươi cầu xin cô ấy thay thế cho các ngươi, để
gánh chịu những điều xấu xa của thế giới này. Và khi các ngươi nắm lấy tay áo
của cô ấy, như thể các ngươi là những người yếu đuối và đáng thương!”
Minh Chủ Võ Lâm gằn giọng.
“Sai lầm! Các ngươi cũng có tay
và chân. Các ngươi sẽ đắm chìm trong những ám ảnh của quá khứ đến bao lâu? Đức
Phật nói rằng nếu cây muốn kết trái, nó phải vứt bỏ hoa của chính mình. Còn các
ngươi thì sao? Các ngươi giao nỗi đau của mình và bắt người khác gánh vác!”
Đáp lại, một nhóm từ Ma Giáo gầm
gừ.
Các giáo đồ nắm lấy chuôi kiếm
của họ. Ác niệm của họ trỗi dậy và sát khí lan tỏa. Đối mặt với họ là các chiến
binh của Chính phái, sẵn sàng chiến đấu.
Không bên nào chịu thua, và bầu
không khí trên cánh đồng tuyết trở nên căng thẳng.
“Tốt. “ - Khóe miệng Thiên
Ma nhếch lên - “Ta cho rằng điều này có nghĩa là ngươi chấp nhận trận
chiến.
“Tất nhiên.”
“Đầu hàng hay là chết?”
“Chiến đấu cho đến chết.”
“Ta chấp nhận.”
Hai người đứng đầu đã thủ thế.
XOẸT!
Cùng lúc đó, một nghìn giáo đồ Ma
Giáo và một nghìn chiến binh Chính phái rút kiếm của họ ra.
Đó là giữa trưa. Hai nghìn lưỡi
kiếm tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.
“Những đứa trẻ của ta! “ -
Thiên Ma nắm chặt tay - “Các con có thể nghĩ về ngày hôm nay như một giấc mơ
hoặc một ảo giác!
“Baraya!”
Một ngàn người tu luyện đồng loạt
thét lên.
“Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ
viển vông! “
“Baraya!”
“Nếu vậy, sao chúng ta không tận
hưởng giấc mơ này?”
“Agabaraya!
“Trái tim của chúng ta là những
ngọn nến!
“Đốt cháy nơi này!”
“Đốt cháy tất cả cùng Ma Giáo!”
Thiên Ma bật cười và quát lớn: “Giết
chết bọn chúng!
Cùng với tiếng quát đó, cuộc
chiến bắt đầu.
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Epic thế nhờ
ReplyDeletecó chap mới chưa ad ơi ?
ReplyDelete