Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 67: Sự sụp đổ của thế giới
Nhà Giả kim nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một lúc sau, môi cô ấy mở ra.
“… Nếu không có anh, Tử Vương, tôi vẫn sẽ ở trong những con hẻm tối tăm của khu ổ chuột. Tất cả thiết bị của tôi đã bị đánh cắp… Thành thật mà nói, tôi không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra.”
Nhà giả kim từ từ mở mắt.
Sau cặp kính cận, đôi mắt của cô ấy đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
“Đúng. Tôi muốn trả ơn anh vì những gì anh đã làm cho tôi. Tôi sẽ chỉ toàn tâm toàn ý tạo ra loại thuốc mà không cần suy nghĩ gì… Nhưng khi tôi toàn tâm toàn ý vào công việc, tôi sẽ không lịch sự. Có lẽ tôi sẽ rất tự mãn. Và…”
“Điều đó không quan trọng” - Kim Gongja gật đầu - “Hãy thể hiện kỹ năng của mình bằng tất cả trái tim”.
Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về cách cư xử. Kim Gongja chỉ cần nhận được thành quả từ khoản đầu tư của mình.
“……Tôi hiểu rồi”.
Nhà giả kim đã sửa kính của cô. Cô quay đầu nhìn Dược Vương.
“Quý ngài.”
“Hmm? Gì?”
“Từ bây giờ, xin hãy hỗ trợ tôi với toàn bộ khả năng của ngài.”
Dược Vương nhíu mày. Những nếp nhăn của ông già ngày càng đậm hơn.
“Hỗ trợ? Hỗ trợ? Thật tởm lợm! Ngay cả con kiến cũng biết phân biệt thứ bậc. Người trên và và kẻ dưới! Tiền bối và hậu bối! Vậy mà đứa trẻ này lại dám yêu cầu Dược Vương…”
“Mở Thẻ kỹ năng!”
“…Huh?
Những lá bài bật ra từ tay Nhà giả kim.
Một thẻ vàng. Ba thẻ bạc.
Nhà giả kim có được bốn kỹ năng hiếm. Hơn nữa, lại là các kỹ năng cao cấp từ hạng B trở lên.
Đôi mắt Dược Vương mở to thành vòng tròn.
“C, cái gì thế này? Cô đang cố gắng thể hiện kỹ năng của cô với ta? Chà. Đứa trẻ này nghĩ rằng mọi thứ đều có thể làm được chỉ cần có thẻ kỹ năng. Cô không biết…”
Nhà giả kim đáp:
“Ông có thể nhìn vào nó.”
“Gì?”
“Ông có thể xem kỹ năng của tôi là gì.”
Dược Vương lúng túng.
Đó là lẽ tự nhiên. Kỹ năng là vũ khí bí mật cho Thợ săn. Bất kỳ Thợ săn nào cũng biết rằng họ không bao giờ được để người khác xem kỹ năng của mình. Việc bộc lộ các kỹ năng giống như thú nhận cả điểm mạnh lẫn điểm yếu của bản thân.
Nói một cách dễ hiểu, đó là sự ngu ngốc thuần túy. Một hành động ngu xuẩn và dại dột.
“Hay là tôi đọc cho ngài nhé?” - Nhà giả kim không hề do dự - “Kỹ năng này được gọi là [Bệnh viện di động].
Cô lật tấm thẻ ra và đưa cho Dược Vương xem.
“Mọi thứ từ xét nghiệm máu đến xét nghiệm điện não đồ đều có thể thực hiện được trong thời gian thực. Tôi cũng có thể lấy ra và sử dụng trước các loại thuốc mà tôi dự trữ. Tuy nhiên, có 2% khả năng bị chẩn đoán sai. Còn kỹ năng này là [Chẩn đoán sự sống]. Nó cho tôi thấy tình trạng của một bệnh nhân. Tôi có thể kết hợp cả hai kỹ năng để giảm thiểu xác suất chẩn đoán sai…”
“Ch, chờ một chút! Chờ một phút đã!” - Dược Vương lắp bắp - “Cô! Tại sao cô lại cho tôi thấy kỹ năng của mình !?. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tiết lộ điều này cho Lâu đài Giả kim thuật hoặc cho các đối tác kinh doanh khác!”
“Không sao đâu. Tôi đã thề rằng tôi sẽ không quan tâm đến những suy nghĩ vụn vặt như vậy nữa” - Nhà giả kim nói - “Nếu ngài muốn công khai, cứ việc. Nhưng xin ngài hãy hỗ trợ tôi lần này, cho đến khi chúng ta đưa ra phương pháp điều trị.
“Không, nhưng tại sao cô lại hỏi tôi…”
“Bởi vì tôi cần đẩy nhanh thời gian phát triển thuốc, dù chỉ là một ngày.”
“…….”
“Ngài ghét tôi, phải không?”
Nhà Giả kim nhìn Dược Vương. Đó là một vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng. Nhà giả kim trước đây thường rụt rè, nhưng bây giờ khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn điềm tĩnh.
“Ông tức giận vì ‘kẻ hậu bối’ nói những lời này đúng không? Ông cảm thấy khó chịu vì phải hỗ trợ tôi đúng không? Ông đang bực mình như phát điên lên vì ông biết tôi sẽ sống lâu hơn và được mọi người ngưỡng mộ lâu hơn, phải không?”
“…….”
“Lần này, nếu ông chịu giúp tôi với tất cả tri thức của mình…” - Nhà giả kim sửa kính và nói - “Các công thức thuốc tôi đã làm cho đến nay. Tôi sẽ cung cấp cho ông tất cả mọi thứ. Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai rằng đó là công thức của tôi. Ông có thể lấy chúng. Sử dụng chúng. Hãy nói với mọi người rằng đó là công thức ông đã phát minh ra và— “
Đúng lúc đó, chiếc kính của Nhà giả kim bị trượt và rơi xuống sàn.
Ông già đã tát cô một cái vào má.
“…….”
Nhà giả kim nhặt kính của cô ấy lên. Sau đó, cô lặng lẽ lau kính bằng tay áo. Một dấu tay đỏ vẫn còn trên má trái của cô. Nhà Giả kim lại đeo kính vào, sau đó im lặng nhìn ông lão.
Ông già run rẩy.
“Đồ xấu xa...”
“Hãy cùng tôi phân tích virus zombie.”
“Rồi cô sẽ sớm học được câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
“Trước hết, thưa ông, xin vui lòng làm những điều tôi bảo ông làm.”
“Sẽ đến ngày lòng kiêu hãnh của cô bị hủy hoại và cô sẽ thối rữa!”
“Tôi sẽ viết ra những gì tôi cần và đưa nó cho ngài.”
“Một ngày nào đó cô cũng vậy—“
“Vào lúc đó, thưa ông —“
Ông già và người phụ nữ đồng thời lên tiếng.
“Cô sẽ gặp một người còn giỏi hơn cô.”
“Xin hãy tìm và đưa chúng cho tôi.”
Và hai người im lặng.
Nhà Giả kim bên trái và Dược Vương bên phải, họ ngồi hai bên thi thể của Đạo sĩ Võ Đang. Khi Nhà giả kim lẩm bẩm điều gì đó, và Dược Vương viết ra. Đó là một bầu không khí nghiêm trang. Hai người trông giống một tác phẩm nghệ thuật tĩnh vật hơn là sinh vật sống.
“Tử Vương-nim. Tôi xin lỗi, nhưng xin hãy rời đi” - Nhà giả kim lầm bầm, dùng dao phẫu thuật cắt vào đầu xác chết - “Ngay cả tiếng thở của anh cũng đang làm phiền tôi. Rất nhiều.”
“Đi và bắt thêm sáu thây ma về đây” - Dược Vương chăm chú vào cái miệng tối tăm của tử thi.
Dược Vương dùng kẹp véo cái lưỡi của con thây ma, vốn đã nhuộm màu tím đen.
“Ta cần nhiều mẫu hơn. Trẻ con. Thanh niên. Người già. Mỗi loại một giới tính khác nhau. Và nếu có bất kỳ loại dược liệu nào, hãy lấy chúng.”
Kim Gongja gật đầu: “Để đó cho tôi.”
Từ ngày đó, họ đã chuyển sang trạng thái nhập tâm vào công việc.
Ngay cả việc ăn uống cũng bị coi là lãng phí thời gian. Tắm rửa là một điều xa xỉ. Mặc dù có một bồn tắm lộ thiên ngay bên cạnh họ, nhưng Nhà giả kim và Dược Vương không hề tắm. Dù là đêm hay ngày, hai người chỉ nghiên cứu những thây ma ở góc hang.
“Wow… Bầu không khí đã thay đổi dữ dội nha.” - Thiên Ma nhìn nhóm của họ như thể cô tò mò - “Các ngươi đang cố gắng đi vào trạng thái giác ngộ ư?”
“Này, tại sao ông không nấu súp hải sản hoặc cháo nữa?” - Minh chủ Võ Lâm năn nỉ Dược Vương - “Tay nghề của ông điêu luyện đến nỗi ngay cả đầu bếp của hoàng gia cũng phải khóc thét. Nếu thế giới bình thường trở lại, tôi sẽ bổ nhiệm ông làm bếp trưởng của phủ Minh chủ.”
“Tôi đang bận. Im đi,”
Dược Vương đáp mà không ngẩng đầu lên. Ông ta chỉ đút một tay vào túi không gian và ném ra một chai nước.
“Nếu đói, hãy uống nước”
“Hức!”
Minh chủ Võ Lâm trề môi tiếc rẻ. Ông ta bắt lấy chai nước của Dược Vương và uống cạn.
“Lão già. Đừng làm phiền những người bận rộn. Đi đi.”
“Ờ, chờ một chút… Mấy hôm nay cơ thể ta chẳng chịu nghe lời gì cả”. - Minh chủ Võ Lâm càu nhàu như thể đang rất mệt mỏi - “Hôm nay đám cương thi phân tán xa quá…”
“Xa cỡ nào thì cũng không lên tới trời được đâu. Tìm là sẽ thấy”.
“Được rồi, được rồi!”
Minh chủ Võ Lâm càu nhàu và rời khỏi hang cùng với Thiên Ma.
Giống như ngày hôm qua, họ cố gắng thu thập và xếp hàng các thây ma. Để trải qua ngày thứ 991 của cuộc đại chiến.
Thêm một ngày trôi qua.
Thời điểm thế giới này kết thúc, đã rút ngắn thêm một ngày.
Rồi một ngày nữa đã trôi qua.
Một ngày khác.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Rồi một tuần.
Hôm đó, Thiên Ma nhìn lên trần hang.
“…… Hôm nay chúng ta không thể ra ngoài.”
Bên ngoài, một trận bão tuyết đang hoành hành. Không thể phân biệt được đâu là trời đâu là dưới đất. Thế giới bị bao trùm bởi bão tuyết, che lấp cả ánh mặt trời.
Đây là lần đầu tiên Kim Gongja biết rằng, tuyết màu trắng có thể trở thành màu tối như thế này.
“Thực ra thì, mấy ngày nắng vừa qua thật là may mắn” - Thiên Ma nhún vai - “Trong trường hợp nghiêm trọng, bão tuyết có thể kéo dàig hơn 30 ngày.”
“Nếu vậy, cương thi sẽ liên tục di chuyển. Như vậy có ổn không? Nếu cương thi đi quá xa, chúng ta sẽ lạc mất chúng.”
“Trong trường hợp đó, đành chịu thôi” - Thiên Ma thở dài - “Ba năm trước, Ma Giáo có 1.000 chiến binh ở đây. Nhưng năm tháng trôi qua, có những cương thi đã đi xa đến nỗi chúng ta không thể tìm thấy chúng.”
Thật vậy.
Mỗi khi một trận bão tuyết xảy ra, Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm sẽ mất đi một số cương thi của họ.
“Đây là điều đáng sợ nhất.”
“Hm?
“Thức dậy và đi đến cánh đồng tuyết, rồi phát hiện ra rằng một số thuộc hạ của mình đã biến mất ở đâu đó.”
“…….”
Thiên Ma lặng lẽ nhìn Kim Gongja.
“Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ cảm thấy sợ hãi không?”
Đôi mắt của người phụ nữ thâm đen. Tóc của cô cũng vậy. Ngay cả những bộ quần áo mà cô ấy đã mặc cũng thế.
Vẻ ngoài của cô, chỉ có một màu đen, dường như tuyệt vọng chống lại thế giới đã trở thành một cánh đồng tuyết trắng tinh.
“Vâng. Tôi nghĩ vậy.”
“Chắc chắn thế giới đã đảo lộn rất nhiều. Hồi đó các trưởng lão cũng nói như vậy. Đứa trẻ đến từ Quan Ải. Ngươi nên coi mình là kẻ may mắn...”
“Thiên Ma và Minh chủ Võ Lâm là những cao thủ bậc thầy. Hai người rất thông thạo võ công…” - Kim Gongja lặng lẽ nhìn ra chỗ Minh chủ Võ Lâm đang ngủ say bên suối nước nóng - “Nhưng dù các vị có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng không phải là vô hạn.”
“Ngươi đang nói về cái gì vậy?
“Khi nào thì ông ta sẽ tới giới hạn?
Thiên Ma khựng lại.
“Hai người đang chặn tủy sống bằng khí công của mình. Nhịp tim, nhịp thở và cử động chân tay đều được kiểm soát bằng khí công”.
Việc đó giống như sử dụng ngự khí chi kiếm suốt 24 giờ trong mỗi ngày qua.
Kim Gongja lắc đầu.
“Dù có mạnh đến mấy, hai người cũng không thể tiếp tục tình trạng này mãi mãi.”
“…”
“Tôi hỏi lại. Khi nào thì cô sẽ tới giới hạn, Thiên Ma-nim?”
Người phụ nữ đó, mới hôm trước đã nói rằng.
「Một ngày nào đó, người ta sẽ phải chết. 」
Đó không phải là lời nói lý thuyết suông. Đó là lời của người đã phải tự mình trải nghiệm điều đó.
“…… Chà.. “ - Thiên Ma rên rỉ - “Tiểu tử, ngươi rất thông minh.”
“Cô không còn nhiều thời gian nữa, phải không?
“…… Ta sẽ sửa lại lời nói của mình một chút. Tên tiểu tử này quá sức thông minh.”
Khi nào [Biên niên sử của Thiên Ma] sẽ dừng lại?
Rất đơn giản. Đó là khi Thiên Ma chết.
“Nếu khí công của cô cạn kiệt, cô sẽ không thể di chuyển cơ thể của mình.”
“Đúng.”
Thiên Ma nhìn lên trời.
Từ lỗ thủng trên trần hang, một trận bão tuyết tuôn xuống từ bầu trời.
“Đầu tiên, đầu ngón chân và các đầu ngón tay sẽ bị phá hủy. Sau đó, bắp chân và cổ tay. Đầu gối. Vai. Eo. Khí công không thể hỗ trợ các bộ phận cơ thể, và cơ thể cuối cùng sẽ thối rữa.”
Theo nghĩa đen, đó là sự hoại tử.
Giống như các tầng của một tòa nhà lần lượt ngừng hoạt động khi hết nhiên liệu.
“Trái tim. Phổi.”
Người phụ nữ sờ vào ngực mình. Sau đó, cô ấy gõ vào đầu.
“Và đầu. Ba bộ phận này là cuối cùng”.
“… Cô đã biết ư?”
“Vị cao tăng Thiếu Lâm đó đã chịu đựng được một năm…” - Thiên Ma cười khổ - “Sau đó, ông ta đi trốn, xấu hổ vì không muốn những người khác có thể nhìn thấy mình. Vào phút cuối, ừm. Ngoại trừ khuôn mặt, nó không khác mấy so với cương thi. Toàn thân đã thối rữa màu đen… Ông ấy thậm chí không thể niệm A Di Đà.”
“…”
“Ngươi hỏi ta có sợ không. Phải. Ta sợ.”
Kim Gongja cảm thấy giọng nói của Thiên Ma nghe rì rào êm đềm như tiếng cánh hoa rơi.
“Ta sợ rằng khí của ta cạn kiệt. Ta sợ rằng ngay cả sự kiên trì của ta cũng sẽ cạn kiệt. Ta sợ bão tuyết. Ta sợ ánh mặt trời không ló dạng. Ta sợ thuộc hạ của ta sẽ biến mất. Mỗi lần thở, ta lo lắng không biết mình còn thở được bao nhiêu hơi nữa. Mỗi khi tim đập, ta lại lo lắng liệu mình có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình chỉ vài lần nữa trong tương lai hay không.”
Thiên Ma thở dài.
“Ta e rằng mình không thể giết được lão ta. E rằng lão giá thối sẽ không giết được ta. Ta sợ có ngày ta và lão chỉ có thể cùng nhau nằm vật ra và chờ chết”.
Một cái chết vô nghĩa.
Họ sẽ chết. Trong thế giới chết chóc, chỉ có tuyết rơi và rơi, chỉ còn lại những bức tranh phong cảnh bát ngát.
Đây là cái kết được ghi trong [Biên niên sử của Thiên Ma]. Đó là sự kết thúc của thế giới này.
Một ngày nữa trôi qua.
Đó là ngày thứ tám sau khi họ tới.
Chỉ còn hai ngày nữa là thế giới sẽ bị hủy diệt.
“Thiên Ma…” - Minh chủ Võ Lâm lẩm bẩm, nằm trên giường. Ông đang mỉm cười. Và ông ấy cũng đã khóc.
“Ta xin lỗi.”
Một tiếng nói nhỏ vang lên.
Nhưng đó là âm thanh báo hiệu sự sụp đổ của thế giới.
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Hay wá
ReplyDelete