Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 36: Điểm yếu của Kiếm Vương

 

“Kim Gong-ja. Chúng ta đang đi đâu vậy?" – Thánh Hiệp sĩ bối rối – “Hướng này là tới khu ổ chuột tối tăm. Anh định làm gì? …”

 

"Tôi muốn giới thiệu cho cô một cửa hàng."

 

"Cửa hàng?"

 

"Đúng. Đó là một cửa hàng do một dược sĩ vô danh điều hành. Ngạc nhiên lắm phải không? Chưa ai biết đến cô ta cả. Nếu cô thấy hàng của dược sĩ đó tốt, hãy giúp cô ấy bán hàng. "

 

“Mmmmm…”

 

Thánh Hiệp sĩ nhìn thẳng vào mặt anh.

 

Kim Gongja biết cô ấy đang làm gì. Cô ấy đã kích hoạt kỹ năng Phát hiện nói dối của mình.

 

Thánh Hiệp sĩ lên tiếng.

 

 "Những gì anh vừa nói có đúng không?"

 

"Đúng. Tất nhiên. Tại sao tôi phải nói dối cô?"

 

Đúng là anh thực sự muốn giới thiệu cô ấy đến cửa hàng. Đó không phải là một lời nói dối.

 

"Anh có âm mưu gì đáng ngờ không??"

 

“Tôi đang muốn nhờ cô giúp đỡ. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì người gặp nguy hiểm là tôi, không phải cô. Hãy tin tôi. ”

 

"Hmm."

 

Cô chậm rãi gật đầu. Có lẽ kỹ năng của cô ấy đã xác nhận rằng tôi nói thật.

 

"Xin lỗi." - Cô ấy ngượng ngùng cười - “Là tôi đa nghi thôi. Tiếp tục đi."

 

Thế là họ băng qua đường và đến cửa hàng của nhà giả kim. Cô ấy đang di chuyển một thứ gì đó có vẻ khá nặng. Lúc đầu, cô ấy nghiêng đầu nhìn xem ai đang đến , sau đó cô ấy cười rạng rỡ khi nhìn thấy khuôn mặt của anh.

 

"Ah! Quý ngài!"

 

"Cô còn mở cửa hàng không, cô chủ -nim?"

 

“Ahaha. Của hàng đã đóng, nhưng anh muốn mua gì cũng được. Anh là khách quý của tôi mà… Huh? ”

 

Cô ấy đặt thứ mình đang mang xuống.

 

Chỉ vài ngày trước cô ấy trông khá bẩn thỉu, nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn gọn gàng. Bây giờ trông cô ấy giống một chủ cửa hàng rồi.

 

“Chà… xin lỗi. Đây là…?"

 

“Đây là Phó Bang chủ của Dân quân Tự vệ. Cô đã nghe tên cô ấy, phải không? Cô ấy là Thánh Hiệp sĩ ”

 

"…Huh?" - Đôi mắt nhà giả kim run lên – “  P, phó  Phó Bang Chủ của Dân quân Tự vệ?!"

 

"Đúng vậy."

 

"Một người cao quý như thế!"

 

“ … ”

 

“T, tại sao một người cao quý như vậy lại đến đây…Á ? Ma túy ?! Đây có phải là để truy bắt kẻ buôn ma túy? Tôi, tôi không bán ma túy ! Tôi đang làm việc ở một khu ổ chuột, nhưng tôi không đụng đến ma túy, thật đấy ! T ôi không làm một gam nào!! ”

 

"····"

 

“Tôi đã sống rất lương thiện !! Và tôi sẽ tiếp tục làm như vậy! Vì vậy, xin đừng bắt tôi! "

 

Cô ấy cúi rạp xuống mặt đất. Chà, cái này không phải là một phản ứng bình thường.

 

“Mm…”

 

Thánh Hiệp sĩ bối rối. Dường như kỹ năng Phát hiện nói dối đã thông báo rằng tất cả đều là sự thật. Và bây giờ, Thánh Hiệp sĩ không hiểu cô gái trước mặt mình là một chủ cửa hàng hay một cô nàng tâm thần.

"Nào nào. Chủ cửa hàng-nim. Đừng lo lắng. "

 

Kim Gongja cúi xuống và vỗ vai cô ấy.

 

“Tôi không rủ Thánh Hiệp sĩ đến đây để bắt cô. Cô là một người tốt. "

 

"Thế thì…?"

 

“Cửa hàng này không xứng với tài năng của cô. Vì vậy tôi muốn giới thiệu cô với Phó Bang chủ này... ”

 

Cô chủ tiệm ngẩng đầu, há hốc mồm.

 

"Gi-giới thiệu…?"

 

“Chính xác. Hãy thử đưa cho cô ấy vài loại thuốc trị thương. Biết đâu Thánh Hiệp sĩ sẽ ký hợp đồng với cô. "

 

"····"

 

"Nếu Dân quân Tự vệ sử dụng thuốc của cô, tình hình kinh doanh sẽ thay đổi, phải không ??"

 

Cô chủ tiệm chớp mắt. Mãi một lúc lâu sau, cô ấy mới hiểu được tình hình.

 

Cô vồ lấy tay anh.

 

“N-ngài Thiên thần …!”

 

“ A… Tôi không phải là thiên thần mà là Kim Gongja ”.

 

“Anh đã giúp tôi khi cửa hàng của tôi gần như sụp đổ ! Giờ anh lại còn giúp tôi kinh doanh… Anh đúng là một thiên thần… Làm thế nào tôi có thể trả ơn anh…? ”

 

Đôi mắt của Chúa tể của Lâu đài Giả kim thuật tương lai, đã sáng lên.

 

Ngay khi đó…

Có tiếng bước chân vọng lại. Bước chân khá nặng nề nên cả ba người đều quay đầu lại nhìn.

 

"Giờ thì."

 

Chủ nhân của bước chân là một ông già.

 

"Ngoại trừ tên đó, những người khác có thể bước sang một bên không?"

 

Và ông già lạnh lùng trừng mắt nhìn Kim Gongja

 

Đó là Kiếm Vương. Ông già này vẫn đang muốn giết anh.

 

Giọng nói lạnh lẽo của ông ta vang lên trong ngõ.

 

"Tôi muốn nói chuyện với tên đó. Một mình."

 

Kim Gongja gật đầu. Đã đến lúc hoàn thành điều kiện thứ hai.

 

***

 

 “Kiếm Vương…? ” – Thánh Hiệp sĩ cau mày - "Ông đang làm gì ở đây?"

 

Chắc cô không ngờ lại gặp ông ta trong con hẻm nhỏ này. Một nơi bất ngờ, một con người bất ngờ. Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp.

 

"Cô gái trẻ vậy mà đã bị điếc rồi sao?” - Ông già đang toát ra sát khí về Kim Gongja - “Tôi đã nói rất rõ là tránh ra. Tôi muốn nói chuyện với tên kia”.

 

"Ý ông là, ông có việc riêng với thợ săn Kim Gong-ja?"

 

"Huh. Tôi không quan tâm đến tên của hắn. "

 

"····"

 

Không khí trong con hẻm thay đổi hẳn.

 

Thánh Hiệp sĩ không cau mày nữa. Cô ấy vô cảm trừng mắt nhìn Kiếm Vương, và đề cao cảnh giác.

"Tránh ra" - Kiếm Vương gằn giọng - "Tôi đã nói 3 lần rồi đấy."

 

 

 

 

 

“Một lời vô nghĩ thì nói 3 lần hay 30 lần cũng vô dụng. Kiếm Vương. Ông lú lẫn rồi sao ?? ”

 

Thánh Hiệp sĩ nắm lấy thanh kiếm của cô.

 

“Thợ săn Kim Gong-ja đã gia nhập năm bang hội, kể cả Dân quân. Tôi không biết ông đang nghĩ gì nhưng… đừng nghĩ rằng tôi sẽ để yên ”.

 

"Ha!" – Kiếm Vương khịt mũi - "Tôi biết mà. Các bang hội đều hợp tác cùng nhau trong chuyện này. Tôi biết mà."

 

"… Tôi không biết ông đang cố nói gì. "

 

Khi thời gian trôi qua, bầu không khí trở nên tồi tệ hơn.

 

“Kiếm Vương. Có nhiều báo cáo nói rằng ông săn giết người khác. Tất nhiên, nếu những kẻ đó gây hấn với ông, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng nếu ông định làm điều đó ngay trước mặt tôi thì… "

 

"Thì sao?"

 

"Tôi sẽ ngăn chặn ông. Bằng cả cuộc sống của mình."

 

“Cô có nghĩ rằng mình sẽ làm được điều đó không?”

 

"Không." – Thánh hiệp sĩ vô cảm nhìn Kiếm Vương.

 

“Tôi sẽ chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình, và chết. Và khoảnh khắc tôi chết, ông sẽ là kẻ sát nhân, vừa giết một người vô tội. Nếu ông muốn thế, thì xông lên đi”.

 

"····"

 

Gương mặt già nua của Kiếm Vương nhăn lại.

 

Trời đã tối. Mặt trời lặn nhanh trên ngõ hẻm.

Nơi đây hoàn toàn vắng lặng.

 

Kim Gongja đưa Kiếm Vương đến đây để tạo ra hoàn cảnh này.

Ông ta yếu đuối khi đối mặt với những người vô tội.

 

Và Thánh hiệp sĩ có lẽ là người vô tội duy nhất trong các thủ lĩnh bang hội lớn.

 

Khi Kiếm Vương cố gắng giết anh ở đại sảnh, Thánh Hiệp sĩ đã chen vào giữa hai người.

 “Thánh Hiệp sĩ. Cô là người duy nhất ở đây không giết ai. Tôi sẽ tin tưởng cô”.

 

Ông ấy đã nói thế.

 

Số “nạn nhân” của Thánh Hiệp sĩ là 0.

 

Kiếm Vương không thể làm hại Thánh hiệp sĩ.

Đối với những kẻ xấu xa, ông là một kẻ giết người, nhưng với những người tốt, ông là một ông già vô hại.

 

Và…

 

Ở đây không chỉ có Thánh Hiệp sĩ.

Còn một người nữa. Đó là cô nàng giả kim.

Sau khi do dự, cô ấy dang tay ra.

 

"Eh, xin lỗi."

 

Dược sĩ nói. Ngay cả cằm của cô ấy cũng đang run lên có lẽ vì cô ấy quá lo lắng. Nhưng sau khi cắn môi nhiều lần, cuối cùng cô ấy đã nói được.

 

“Tôi không biết các vị đang nói về cái gì… nhưng người này là khách hàng của tôi ! Anh ấy là vị cứu tinh của tôi! ”

 

Chúa tể của Lâu đài giả kim tương lai, đang nói bằng giọng quyết đoán.

 

“Ở Babylon đúng là không có luật pháp như thế giới bên ngoài nhưng… bảo vệ khách hàng là điều hiển nhiên… ! Và… dù ông là Kiếm Vương, tôi cũng không cho phép ông làm hại vị cứu tinh của tôi !! "

 

"····"

 

“Xin lỗi, nhưng xin hãy rời khỏi đây! ”

 

Nữ dược sĩ hét lên. Nếu chống lại Kiếm Vương, cô ấy sẽ chết trong giây lát. Nhưng ông không thể ra tay được.

 

Thánh nữ. Thánh Hiệp sĩ. Chúa tể của Lâu đài giả kim.

Ba thợ săn này nổi tiếng là những người tốt bụng.

 

Họ luôn tỏ ra lép vế trong những trận chiến, nhưng họ là

những người duy nhất có thể ngăn cản Kiếm Vương.

 

"Ông định làm gì?" – Thánh Hiệp sĩ nói - "Nếu ông muốn tạo ra một mớ hỗn độn, hãy tiếp tục đi."

 

"····"

 

Kiếm Thánh do dự. Kim Gongja đã đúng.

 

Không lâu sau, ông già thu kiếm lại.

 

“… Để hôm khác vậy.”

 

Kiếm Vương đã thu lại sát khí của mình. Dù vậy, ông ta vẫn trừng mắt nhìn anh.

 

“Tôi hy vọng chúng ta không gặp lại nhau. Nếu không có cô, đầu hắn sẽ nằm trên mặt đất. "

 

Tốt.

 

Đã đến lúc rồi.

Trước khi ông già quay đi hoàn toàn, Kim Gongja đã hét lên.

 

"Kiếm Vương! ”

“ … ”

“ Tôi sẽ đợi ở cánh đồng trống vào sáng mai!"

 

"····"

 

“Hãy đến đó. Tôi sẽ đợi. Thật đấy !! Nếu ông muốn biết tôi là người như thế nào, hãy đến vào sáng mai! ”

 

Ông già quay đầu lại trừng mắt nhìn anh. Nhưng chỉ có thế thôi. Sau đó, ông ta quay lưng bước ra khỏi con hẻm.

 

Khi ông ta đi khuất, Thánh Hiệp sĩ thở dài.

 

“Chà! Nguy hiểm quá. Không ngờ lại gặp một kẻ sát nhân. ”

 

".. Kiếm Vương nổi tiếng là một kẻ giết ngườiư?"

 

"Không hăn. Nhưng Ngũ đại Bang hội biết rõ. ” – Thánh Hiệp sĩ lắc đầu - "Tôi nghe nói con trai ông ấy đã bị một kẻ sát nhân giết ở bên ngoài tòa tháp."

 

"····"

 

“Chính vì vậy, Kiếm Vương không buông tha cho những kẻ giết người. Ông ta rất cứng đầu. Chà, đây rõ ràng là một bí mật ”.

 

Bae Hu-ryeong cũng thì thầm.

 

“ Đúng đó. Ông già đó từng kể ta nghe một lần trước đây. Con gái và con rể của ông ấy đã bị giết bởi một kẻ giết người hàng loạt. Các cháu của ông ta cũng suýt chết. ”

 

"Sao bây giờ ông anh mới nói thế?"

 

“ Huh? Cậu đâu có hỏi ? ” -  Bae Hu-ryeong gãi đầu.

 

Hừm. Cái lão này luôn như thế.

 

"Tôi cũng hơi đồng cảm với ông ta" -  Thánh Hiệp sĩ cay đắng nhìn quanh – “Ở Dân quân Tự vệ, chúng tôi thường bắt được những kẻ khốn. Đôi lúc, bạn cũng muốn giết chúng. Thậm chí đôi khi tôi cũng bị cám dỗ ”.

 

Thánh Hiệp sĩ lầm bầm.

 

“Tất cả các chủ Hội đều có một quá khứ. Kim Gong-ja, có lẽ anh sẽ sớm thấy những điều kinh tởm về chúng tôi. Anh sẽ phản ứng như thế nào… mm. ”

 

Cô ta lắc đầu. Dường như cô ấy vừa lỡ nói quá nhiều.

 

"Chúng ta đã lạc đề rồi." – Cô vui vẻ quay sang chủ cửa hàng - “Vậy, dược liệu ở đây giá cả như thế nào? Chúng tôi cũng không có nhiều tiền, nên nếu nó đắt thì phiền lắm…”

No comments

Powered by Blogger.