Thợ săn hạng SSS đi vào cõi chết - Chương 13: Kỹ năng gian lận

 

 

“ Graooo ! ”

Con Orc gầm lên.

 

Đó có thể là một tiếng gầm gừ ngắn chứ không phải là một tiếng rống lớn. Nhưng với Kim Gongja, âm thanh đó có dư âm tới 50 giây!

Trong suốt khoảng thời gian đó, âm thanh của con Orc vọng vào tai Kim Gongja.

 

“Ke, uk…!”

 

Đó là một nỗi đau khủng khiếp.

 

“Này!” - Bae Hu-ryeong lửng lơ bên cạnh Kim Gongja. – “Đừng sợ hãi mấy con Orc. Chúng chỉ có sức mạnh khủng khiếp, nhưng cách tấn công của chúng rất đơn giản. Nếu cậu biết được hướng tấn công, cậu có thể dễ dàng né tránh chúng và đánh trả. Dễ như ăn bánh vậy á!”

“Thôi…đi! Nói… lúc nào chẳng… dễ hơn…làm!”

“Nó đến kìa”.

 Con Orc vung cây chùy xuống. Không, nó đang vung cây chùy.

Cây chùy từ từ hạ xuống nhưng đang hướng tới đầu Kim Gongja. Nếu Kim Gongja đứng yên, đầu anh ta sẽ nổ tung.

 

“Chết tiệt!”

 

Kim Gongja nhảy sang một bên bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng cơ thể Kim Gongja không tuân theo lệnh của anh.

 

“Chết tiệt!!”

 

Chỉ cần nhảy một bước. Kim Gongja có thể tránh đòn tấn công của nó. Nhưng cử động của anh quá chậm. Kim Gongja cảm thấy thất vọng. Anh uất ức đến phát khóc. Anh có thể tránh nó mà! Thậm chí anh còn biết rằng nó sẽ tấn công vào đâu!

 

“Nào nào. Chú mày có thể tránh được. Đừng bỏ cuộc.”

 

Bae Hu-ryeong nói với giọng nghiêm trang.

 

“Tập trung Aura của cậu vào chân. Khuếch đại các giác quan lên! Giống như dồn tất cả dòng chảy trong cơ thể xuống chân. Nhanh lên!”

 

Chết tiệt.

Cái con ma này nói như thể dễ lắm vậy!

 Lần đầu tiên trong đời, Kim Gongja cảm nhận được Aura là gì. Làm sao anh có thể điều khiển được Aura dễ dàng như Bae Hu-ryeong nói?

Nhưng… không còn cách nào khác. Kim Gongja phải hành động. Phải làm một cái gì đó. Ngay cả khi Kim Gongja không sợ chết, anh cũng không muốn toác đầu dưới tay con Orc kia!

 

“Di chuyển đi nào!”

 

Aura trong tim Kim Gongja. Nó mát mẻ và sạch sẽ, giống như một dòng nước tinh khiết. Kim Gongja tập trung vào cảm giác mát mẻ đó và cố gắng truyền nó xuống chân phải.

Giật giật

 

Aura trong trái tim Kim Gongja co giật theo những nỗ lực của anh, nhưng mà-

 

“Khó lắm hả?”

 

Phải, rất khó.

 

“ Đó là vì kinh mạch của cậu chưa phát triển. Con đường dẫn “khí” chưa được tạo ra! Cơ thể của cậu bây giờ giống như con đường trên núi. Cậu phải nỗ lực dọn sạch nó và biến nó thành một đường cao tốc”.

 

“Hừ…!”

 

Kim Gongja tiếp tục tập trung vào chân phải của mình trong khi Bae Hu-ryeong nói lảm nhảm. Nếu trái tim Kim Gongja là một vòi nước bị tắc nghẽn, thì chân phải của Kim Gongja giống như một cái cốc nhỏ.

Tách. Tách.

Aura từ từ chảy ra khỏi vòi nước bị tắc và hướng về phía cái cốc.

Cuối cùng, chân anh đã tích đủ Aura và anh có thể vận lực để nhảy khỏi chỗ đang đứng/

“Nhờ thần dược nên cậu mới có thể cảm nhận được điều đó. Bình thường thì… mơ đi nhé. Hmm, cô gái đó trông như một con nhỏ ăn mày nhưng công nhận là cô ta giỏi thật”.

Cây chùy lao vù vù gần Kim Gongja. Anh có thể cảm thấy gió lướt qua. Gió va chạm vào da Kim Gongja. 1 giây. Không, nếu Kim Gongja chậm nửa giây, cơ thể anh sẽ bị đập bẹp.

 

“Grr, gr…”

 

Tình huống chỉ kéo dài trong tích tắc.

 

Con Orc càu nhàu. Có lẽ nó cảm thấy bực bội khi một con mồi trông yếu ớt như Kim Gongja lại thoát được đòn trực diện ban nãy. Nó lập tức nâng chùy lên lần nữa.

Lần này là đòn quật ngang lưng.

 

Không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.

 

“Làm… thế nào… để biến… một con đường núi… thành một đường cao tốc…?!”

 

Thật khó khăn. Khí trong cơ thể Kim Gongja vẫn đang bị tắc nghẽn. Kim Gongja cố dồn ép, nhưng Aura của cậu chỉ lăn đi từng giọt một.

 

Anh không muốn thừa nhận, nhưng Bae Hu-ryeong đã nói đúng.

 

Một con đường núi đơn sơ đầy cỏ dại.

Đó là một phép ẩn dụ hoàn hảo để mô tả kinh mạch của Kim Gongja.

 

Vì vậy, anh rất tò mò.

 

Nếu Kim Gongja có thể vượt qua chuyện này.

 

Nếu Kim Gongja có thể trốn thoát.

 

“Sau đó… chuyện gì…sẽ…  xảy ra!”

 

“ Này ”.

 

Kiếm Đế nhếch mép.

 

“ Khi lão già Marcus giết cậu, cổ cậu đã bị cắt mà không có cơ hội để chống trả, phải không?”

 

Đúng vậy.

 

Kim Gongja nhớ đến cảnh bầu trời đêm và vầng trăng khuyết.

 

Những lời của Bae Hu-ryeong đã in sâu vào não Kim Gongja.

 

“ Kinh mạch của ông ta có thể coi là một đường phố sạch sẽ.”

 

“…”

 

Một con phố sạch sẽ.

 

Một cuộc tấn công đẹp mắt như thế, mà kinh mạch của Kiếm Vương cũng chỉ là một con đường sạch sẽ.

 

“ Ông già Marcus đó vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Còn chú mày thì… Zombie à. Ta không cằn nhằn cậu vì ta thích thế. Mà là vì cậu xứng đáng bị cằn nhằn ”.

Kim Gongja nghiến răng.

 

“ Kim Gongja? Cậu sao thế ? ”

 

Khi nhớ đến chuyện đó, một nỗi ám ảnh bùng cháy trong tim Kim Gongja.

 

“Hừ…!”

 

Kim Gongja cúi xuống.

Ầm ầm ầm!

Cây chùy của con orc bay lên không trung phía trên lưng Kim Gongja. Nó đã gần kề. Kim Gongja hầu như không tránh được đòn tấn công thứ hai. Và anh ta cũng biết rằng mình không có cơ hội để tránh đòn thứu ba.

Anh ta dồn sức vào đầu gối.

 

“ Ái chà ” - Kiếm đế thốt lên.

Kim Gongja tập trung Aura vào đôi chân của mình. Không chỉ tập trung mà còn đè né nó.

5 giây. 3 giây. 1 giây.

Dù rất lộn xộn, nhưng Aura vẫn tập trung thành một khối dưới chân Kim Gongja. Anh ta bật dậy với tất cả sức mạnh của mình.

 

Kim Gongja vung kiếm lên.

 

Mục tiêu là cổ của tên Orc!

 

“ Huh ? ”

 

Con Orc bối rối nhìn xuống. Thanh kiếm của Kim Gongja lóe lên, và cắt cổ nó. Khuôn mặt của con Orc nhăn lại vì đau đớn.

 

“ Argggg ”

 

Giữa trời tối. Trong bãi săn rộng lớn, một tiếng hét vang lên thảm thiết.

 

Khi Kim Gongja nghĩ rằng mọi chuyện đã xong….

 

“ Đừng lơ là ! Hãy cảnh giác cho đến phút cuối cùng! ” - Bae Hu-ryeong hét lên – “ Da của Orc rất dày ! Dồn Aura của cậu vào kiếm ! À không, hơi quá sức của cậu rồi ! Cứ đâm mạnh vào, nhiều vào ! ”

 

Và Kim Gongja đã làm như vậy.

 

Tiếng hét của con Orc vang lên thảm thiết. Kim Gongja vắt kiệt từng giọt Aura trong trái tim mình và dùng nó để đâm xuống.

 

Mỗi khi Kim Gongja đâm vào cổ con Orc, tiếng hét của con quái vật lại trở nên đau đớn hơn.

 

“ Arg… krrrr…! ”

 

Máu bắn tung tóe khắp nơi. Máu của con Orc phủ lên mặt Kim Gongja một cách chậm chạp, nhưng anh không né tránh. Thậm chí anh còn không chớp mắt. Vì anh muốn để dành từng chút Aura cuối cùng dồn vào thanh kiếm.

 

“Chết đi…!”

 

Cuối cùng…

 Kim Gongja cảm thấy thanh kiếm xuyên qua da của con Orc.

 

“ Grrrrr… rr… ”

 

Con quái vật đã nằm im. Còn Kim Gongja ngã vật ra.

 

Ngay cả thời gian mà anh ấy ngã xuống cũng rất lâu. Từ từ. Chậm chạp.

 

“Hu… k, uk…!”

 

Kim Gongja thở hổn hển khi nhìn xác con Orc.

 

Đó không chỉ là hơi thở mệt mỏi.

 

Ttoàn thân Kim Gongja đau nhức. Anh cảm thấy toàn bộ cơ thể như bị xé toạc.

 

“Uuk… ?!”

 

“Đau lắm hả? Phải, ta biết. Đau cực kì luôn”.

Bae Hu-ryeong cười khẩy trong khi bay quanh Kim Gongja.

“Vì cậu đã sử dụng Aura của mình khi con đường kinh mạch vẫn chưa được khai thông. Cơ thể yếu ớt của cậu không thể nào chịu được! “.

 

“Ông, ông ….”

 

“Ah. Nhưng ta rất vui khi thấy cậu dồn ép Aura của mình vào phút cuối. Làm tốt lắm. Rất đáng khen, rất sáng tạo. Không phải ai cũng thông minh như cậu đâu”.

 

Kim Gongja không có sức để đối đáp với Kiếm Đế nữa.

 

“Hee, huk… keuk…!”

 

Cơn đau này!

 

Cơn đau như thể xương Kim Gongja bị bóp nát và mạch máu của Kim Gongja nhức mỏi như muốn nổ tung. Mối quan tâm duy nhất của anh bây  giờ là làm thế nào để xoa dịu cảm giác này. Thông thường, người ta chỉ cần chờ đợi cho cơn đau mỏi tan dần theo thời gian, nhưng vì thời gian của Kim Gongja đang bị kéo dài, nên anh không thể chọn phương án đó.

 

Kim Gongja cảm thấy mình sắp chết.

 

“Đau muốn chết hả?”

 “Ông không …thấy…à?”

“Thế thì chết đi cho đỡ đau”.

“Gì cơ?”

“Những kẻ dồn ép Aura khi kinh mạch chưa thông, thường sẽ bị tàn tật. Thuốc tiên cũng không chữa được đâu”.

 “G, Gì cơ…”

“Ta nói rồi mà, Zombie. Vì cậu có kỹ năng hồi quy, nên ta mới đề xuất loại hình đào tạo này. Ông già Marcus cũng uống elixi nhưng ông ta chỉ dám tự tập luyện mà thôi. Chỉ có cậu mới có thể tập luyện thông qua chiến đấu ”.

Kim Gongja sững sờ.

“ Cậu có thể quay về từ cõi chết. Đó là điều tuyệt vời nhất! Ngay cả khi tập luyện khắc nghiệt, cơ thể của cậu vẫn ổn. Chà, ta ghen tỵ đấy. Nếu ta cũng có kỹ năng hồi quy như cậu thì tốt biết mấy ! ”

Khốn kiếp.

 

‘Sao anh ta có thể chơi xỏ mình như vậy?’

 

‘Hay là gã này có một kỹ năng bị động như [Thằng chó đẻ] hay [Tên chết tiệt]? ‘

 

“Chà. Nếu cậu tự sát, số lần giết người của cậu lại tăng lên.”

 

“Thì… thì sao?”

 

“Để con quái vật đằng sau xử lý nốt đi”.

 Một âm thanh ghê rợn phát ra từ phía sau. Đó là điều mà Kim Gongja đã nghe cách đây không lâu. Kim Gongja nhìn lại, và anh đã đoán đúng.

Thêm một con Orc nữa đang chảy nước dãi sau lưng Kim Gongja.

 

“Chết tiệt.”

 

Đúng như Bae Hu-ryeong nói, cơ thể Kim Gongja gần như đã tàn phế. Ngay cả khi nhấc một ngón tay cũng đau đớn.

 

“Đừng lo. Rất nhiều kẻ mất cả đời vẫn không cảm nhận được Aura, còn cậu chỉ mất một mạng mà đã điều khiển được nó. Có lẽ sau 100 mạng, cậu sẽ thành thạo thôi” -  Bae Hu-ryeong cười khẩy - “Tạm biệt nhé, Zombie! Cái chết sắp tới rồi”!

 

Cùng lúc đó, cây chùy của tên Orc bắt đầu đi xuống. 

Chậm rãi. Từ tốn. Cây chùy nhắm thẳng vào đầu Kim Gongja. Nhìn cây chùy ngay trước mũi, Kim Gongja há hốc mồm.

 

“…Chết tiệt.”

 

Bạn đã bao giờ cảm thấy mũi mình bị gãy, và sau đó cảm thấy não của bạn nổ tung thành hai ngay chưa?

 

Chắc chắn là chưa. May cho bạn đó, vì cảm giác đó không vui chút nào đâu.

 

[Bạn đã chết.]

 

Thế giới của Kim Gongja trở lại bình thường.

 

Chính xác mà nói, cảm giác về thời gian của anh ta đã quay trở lại như cũ.

 

‘Chà…’

 

Một vùng tối đen như mực.

 

Đó là nơi anh sẽ ở lại và chờ tái sinh.

 

Tuy nhiên, lần này có thêm một người nữa ở bên cạnh anh.

 

“ Kim Gongja?” - Bae Hu-ryeong ngơ ngác- “Đây là gì?”

 

“… Đây là nơi tôi chuẩn bị quay về sau khi chết. Khi tôi bị giết bởi Hỏa Đế và Kiếm Vương cũng vậy…Chà, tôi tạm gọi nó là “ngoại giới. “

 

-”Ngầu thật”  - Bae Hu-ryeong quay xung quanh không gian tối – “Nhưng Zombie này, sao ta cũng ở đây?”

 

“Ai mà biết? Có thể là vì ông anh là kỹ năng của tôi” -  Kim Gongja thở dài - “Nếu chúng ta chờ đợi như thế này, tôi sẽ hồi quy và … '

 

Khi Kim Gongja đang giải thích thì một âm thanh vang lên.

 

 [Đã đáp ứng điều kiện của kỹ năng.]

 

[Kỹ năng của quái vật orc đang được sao chép.]

 

'…Huh?'

 

‘Gì cơ?’

 

Bae Hu-ryeong và Kim Gongja cùng khựng lại và nhìn nhau.

Bae Hu-ryeong trông có vẻ bối rối, và khuôn mặt Kim Gongja có lẽ cũng vậy.

 

[Thẻ kỹ năng đang được tạo.]

 

Hai kỹ năng màu đồng bật ra từ bóng tối.

 

Kim Gongja thẫn thờ: ‘… Quái vật cũng có kỹ năng ư?’

 

Và Bae Hu-ryeong hét lên : “ Cái quái gì thế này ? Hack rồi, hack rồi, cái này chắc chắn là hack rồi ! ”


No comments

Powered by Blogger.