Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 76: Chinh phục Thiên Kinh Ma Kỹ

 

Lần đầu tiên lúc Gongja cố gắng học [Ngạ Trảm].

 

Gì cơ? 」- Thiên Ma hỏi với giọng thất vọng – [Ý cậu là… thời gian cậu nhịn đói lâu nhất chỉ có ba ngày?

Thiên Ma không nhìn nhận sự cố gắng của Gongja . Cô ấy đã từ bỏ Gongja. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Gongja  vung kiếm một lúc. Sau đó, cô ấy quay lưng và bỏ đi.

[Chuyện của ta không liên quan đến cậu.]

[Làm sao cậu có thể dùng Thiên Kinh Ma Kỹ, khi cậu thậm chí không biết được cảm giác của cơn đói?]

 

Thiên Ma bắt Gongja phải bỏ cuộc.

Bởi vì cô không còn mong đợi gì ở thế giới này nữa. Bởi vì cô ấy cảm thấy mọi nỗ lực là vô ích.

 

Thôi đủ rồi.

 

Đây là lỗi của ta.

 

Đó là những gì đã xảy ra khi Gongja học ''cơn đói''.

Nhưng khi Gongja  bắt đầu tìm hiểu về ''cơn khát'', thái độ của cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc đầu, Gongja  cũng bị giết trong một đòn duy nhất.

 

Nhưng thời gian trôi qua, sau khi Gongja tập luyện với những Cương Thi mà Preta mang đến, cậu bắt đầu đủ sức đối phó với những thử thách của Thiên Ma.

Mỗi khi tiếp nhận nghiệp chướng của những xác chết khát, thanh kiếm của Gongja  càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Và Thiên Ma cũng nói nhiều hơn.

“Đường kiếm của cậu quá đơn giản” - Thiên Ma bình luận.

Rõ ràng là cái nhìn của cô ấy đang dần thay đổi. Đôi khi Gongja mắc lỗi gì đó, và Thiên Ma cau mày. Nhưng cô ấy không quay lưng lại với Gongja . Đúng hơn, cô đã cho cậu lời khuyên.

“Ta không thấy được sự thành thục trong đường kiếm của cậu. Nó trung thực và ngay thẳng, nhưng nó cũng dễ bị dao động”. 

 

Rõ ràng là Thiên Ma bắt đầu đặt hy vọng vào Gongja, với tư cách là một thành viên của Ma Giáo.

 

“Đó không phải là phong cách chiến đấu của Ma Giáo, mà là của Chính phái. Thật bất ngờ.” 

 

 

“Ta sẽ dạy cho cậu cốt lõi trong đường kiếm của Ma Giáo chúng ta.

 

Cuối cùng, đến một ngày, Thiên Ma cũng bắt đầu dạy cậu.

 

“Cốt lõi? Như thế nào?” 

 

“… Chà, đó là một bí mật của giáo phái… Thật khó để nói cho với một đứa trẻ của thế giới bên ngoài.”

 

Thiên Ma khịt mũi và hắng giọng.

 

“Hãy nghĩ về khoảng thời gian khi cậu học Ngạ Trảm. Cậu đã nghĩ gì khi vung kiếm? “

 

“Tôi đã nghĩ đến cơn đói.”

 

“Tất nhiên rồi. Nhưng nó không chỉ có vậy. Có thể cậu chưa nhận ra, nhưng cậu đã thâm nhập được vào bản chất của ma đạo rồi.”

 

Bản chất của Ma đạo.

Gongja thần mặt ra.

 

“Chờ chút, ta sẽ cho cậu biết đó là gì”.

 

Họ ngồi đối mặt nhau trên cánh đồng tuyết.

 

“Bây giờ. Hãy nghĩ về một [quả táo]. Nếu đó là một quả táo… Cậu có thể ăn nó không?”

 

“Đương nhiên, một quả táo là để ăn.” – Gongja bắt đầu tưởng tượng ra một quả táo.

 

“Cậu đang nghĩ về nó?

 

“Vâng.

 

“Quả táo đó thế nào?”

 

“Cái gì?

 

Câu hỏi của Thiên Ma thật kỳ lạ. Qủa táo đó  thế nào? Gongja  thực sự không có một quả táo trong tay. Làm thế nào Gongja có thể nói về nó?

 

Gongja thực sự bối rối.

Thiên Ma nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

 

“Cậu không biết?”

 

“Nếu cần thì, tôi có thể tưởng tượng…”

 

“Không sao. Nếu cậu không biết, hãy nói rằng cậu không biết.”

 

“À vâng...”

 

“Hừ…” - Thiên Ma mỉm cười. Người phụ nữ có vẻ vui mừng.

 

“Thành thật thế là tốt! Bây giờ, hãy nghĩ đến [đói].”

 

“…”

 

Gongja suy nghĩ miên man.

 

Gongja  nghĩ đến chiếc cuốc mà người nông dân đập xuống mặt ruộng khô cằn. Gongja  nhớ lại cái tát mà anh ta đánh con mình. Cậu nhớ lại những đứa trẻ đào đất mềm ven sông và làm bánh quy bùn.

 

“Cậu nghĩ được chưa?” -  Thiên Ma thì thào.

 

“Vâng. Tôi đã nhớ lại được rồi”.

 

“Cảm giác đói như thế nào?”

 

Cảm giác lạo xạo trên đầu lưỡi khi Gongja  ăn bánh quy bùn. Cảm giác nhớp nháp. Và bụi bẩn.

 

“…… Nó rất cứng”.

 

“Hương vị của đói là gì?”

 

“Đó là vị của đất.”

 

“Oho. Đó là loại đất gì? Có nhiều loại đất. Có loại để làm ruộng và loại để làm đồ gốm. Có đất đen và đất đỏ.” Thiên Ma tò mò hỏi – “Đất của đói là gì?” 

 

“Đó là bùn” – Gongja nhắm mắt và nói - “Nhưng không phải là bùn bốc lên từ sông. Nó phải được nhặt sỏi và đãi cát.”

 

“Ta hiểu rồi. Ta hiểu. Cảm giác đói như thế nào? 

 

“……”

 

“Tiểu tử” - Thiên Ma nhẹ giọng nói - “Ta hỏi cảm giác của cơn đói là gì. Sao cậu chưa trả lời ngay?”

 

“…… Bởi vì nó buồn” - Gongja  nói - “Những đứa trẻ phơi những chiếc bánh quy bằng bùn dưới ánh nắng mặt trời. Chúng chẳng có việc gì để làm, vì vậy những đứa trẻ ở lại bên những chiếc bánh bùn. Để chờ bánh khô… “

“…”

“Chúng là những đứa trẻ đang chờ đợi ánh sáng mặt trời.”

 

“… Nói tiếp đi.”

 

“Đói là trẻ em chờ đợi mặt trời.”

 

 “Tiểu tử. Đó chính là [cơn đói] của riêng cậu.” - Giọng của Thiên Ma rơi xuống lặng lẽ và lạnh lẽo như tuyết.

 

“Khi ta yêu cầu cậu mô tả cảm giác của một quả táo, cậu trả lời rằng cậu không biết. Nhưng khi ta hỏi cậu về đói? Cậu cảm thấy bùn. Cậu có thể ngửi thấy mùi bùn.Cậu đã nhai bùn và nuốt nó! Cậu đã nhìn thấy dòng sông chảy, và cậu hẳn đã nghe thấy những âm thanh của dòng sông.”

 

Gongja gật đầu. Cậu nhớ lại những giây phút cuối cùng của một ông già. Con thuyền gỗ. Bầu trời về đêm.

Một kẻ cô độc cố gắng không gây rắc rối cho thế giới nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ phiền toái, kẻ gây ra cái chết cho lũ trẻ.

 

“Cảm giác đói trong lòng cậu là bùn, ánh sáng mặt trời, nước sông và trẻ em. Cậu đã làm rất tốt” - Thiên Ma nói - ““Tiểu tử! Đó chính là tài năng của cậu. Bây giờ hãy mở mắt ra.”

 

Gongja làm theo lời Thiên Ma. Cậu mở mắt và thấy Thiên Ma đang di chuyển bàn tay.

 “Tại sao cậu không biết quả táo như thế nào? Lý do rất đơn giản. Bởi vì nó không kích thích [trí nhớ] của cậu.” - Thiên Ma đưa tay mỉm cười - “Nếu cậu đã từng ăn một quả táo, cậu sẽ biết ta đang làm gì”.

 

Gongja chớp mắt. Cậu đã nhận ra.

Thiên Ma đang giả vờ cắt đôi quả táo trong tay.

 

“Táo có vỏ mềm. Nó sáng bóng và láng mịn. Ta thường thích ăn táo cả vỏ, nhưng trẻ con thì khác. Ta sẽ cắt nó làm đôi…” 

 

Như thể có một quả táo trong tay cô ấy.

 

“Cạo táo ra bằng một cái thìa. Và đưa cho đứa trẻ’.

 

“……”

 

“Cậu đã bao giờ ăn táo nạo khi còn nhỏ chưa?”

 

Gongja gật đầu.

 

Một giáo viên ở trại trẻ mồ côi đã làm điều đó. Khi Gongja bị cảm, cô giáo ấy bắt Gongja  phải nằm xuống và cho Gongja  ăn táo bằng thìa.

 

“Miếng táo nạo đó ra sao?”

“… Nó hơi sần sùi.”

 

“Đúng! Quả táo ban đầu đã bị cạo, và miếng táo trở nên sần sùi. Nhưng đó có phải là tất cả không? Vị của nó thì sao?”

“Nước ép màu vàng đang tràn đầy miệng tôi.”

 

“Tốt! Rồi sao nữa? Nếu nạo táo rồi, thì phần vỏ táo còn lại sẽ nhăn nheo. Bàn tay người mẹ nạo táo cho cậu cũng bị vàng bởi nước táo vương vãi. Nào, tiểu tử. Cảm giác của cậu về quả táo. Cậu có cảm giác gì? Quả táo cho cậu cảm giác gì?”

“…”

 

Gongja câm lặng. Cậu đã bị mắc kẹt trong những suy nghĩ của chính mình.

 

Thiên Ma tiếp tục hỏi Gongja một cách giục giã.

 

“Nó có phải là một quả táo bị cắt đôi không? Hay là quả táo bị ép thành nước? Hay là quả táo nguyên vỏ? Nó có gắn liền với bàn tay của mẹ không? Quả táo của cậu như thế nào? 

 

Như thế nào ư?

Gongja khẽ mở miệng.

 

“Tôi đã thấy một người mẹ ăn vỏ táo, sau khi cho con mình ăn hết phần thịt của quả táo.”

 

“……”

 

“Trong tôi, quả táo là phần vỏ mà người mẹ đang nhấm nháp. Đó là tấm lòng của người mẹ đã từng mài từng thìa một để cho con ăn”.

 

Không hiểu sao trái tim Gongja  lại trở nên ấm áp. Mặc dù họ đang ngồi giữa cánh đồng đầy tuyết.

 

Có lẽ đó là bởi vì Thiên Ma đã mỉm cười.

Nhưng nụ cười của Thiên Ma không tồn tại được lâu.

 

 

“Nhưng cũng có những đứa trẻ mà chưa bao giờ được mẹ cho ăn táo”.

 

“…”

 

“Hãy nghĩ đến một người mẹ không mua được táo. Hãy nghĩ đến một người mẹ có thể mua táo nhưng không chăm sóc con. Hãy nghĩ đến một đứa trẻ đã chết vì không được chăm sóc.”

 

Sự tức giận của cô toát ra như một luồng hắc khí đáng sợ.

 

Đôi mắt đen của Thiên Ma, bằng cách nào đó trông càng tối hơn.

 

“Không có nơi nào trên thế giới này không có ký ức của con người chạm vào, và vì vậy, không có nơi nào trên thế giới này mà không có sự oán hận!”

 

Gongja  cảm thấy buồn nôn.

 

“Ai nói rằng cơn đói không có mùi vị, không có mùi hương. Sai lầm! Tiểu tử, nếu cậu dùng “bùn” để đại diện cho cơn đói, hãy làm như vậy với cơn khát! Đó chính là Thiên Kinh Ma Kỹ của cậu! 

 “

 

“……”

 

“Hãy cảm nhận cơn khát trong cổ họng của cậu! Hãy lấp đầy bản thân với hương vị của nó. Hấp thụ nó. Chạm vào nó. Ma Kỹ là hiện thân của ký ức! Trí nhớ cũng là một loại sức mạnh. Đây là chìa khóa cho tất cả các kỹ năng của Ma Giáo!”

 

Sống lưng Gongja  lạnh ngắt. Như thể có một dòng điện chạy lưng Gongja .

 

“Có nhiều người đã phải chịu đựng những điều không công bằng. Họ không thể nói. Họ không thể phản kháng. Sự oán hận tiếp tục tích tụ trong tâm trí, và cuối cùng, nó kết tụ thành nỗi cay đắng…”

“…”

“Tuy nhiên, những chiến binh của Ma Giáo của chúng ta thì khác!” - Thiên Ma nhìn Gongja: “Chúng ta vung kiếm!

 

Ngay lúc ấy, Gongja  nắm lấy chuôi kiếm mà không cần suy nghĩ.

 

“Một vũ nữ hát và một học giả đọc một bài thơ, còn chúng ta vung kiếm.”

 

Khóa đào tạo của Gongja  đã bắt đầu.

 

“Nếu cậu chỉ sống và nhận lấy những gì được cho, làm sao có thể gọi đó là cuộc sống? Đó là cái chết! Nếu một thanh kiếm vung vẩy trong vô thức, liệu có thể gọi là một đường kiếm không? Đó là chỉ là hành động của một con vật. Cậu có muốn chết không? Cậu có muốn trở thành một con thú không?”

 

“Không!” - Gongja  cắn chặt răng hàm của mình - “Tôi là một con người sống!

 

“Nếu vậy, hãy cảm nhận cơn khát. Giống như cách cậu đã làm với cơn đói! “

 

Gongja  đã tập hợp 112 người đã chết vì đói. Từ đó cậu học được Thức thứ nhất của Thiên Kinh Ma Kỹ - [Ngạ Trảm]. 

 

“Cậu đã tìm thấy bùn của đói. Bây giờ cậu sẽ phải tìm một cái gì đó của cơn khát. Đối với cậu, đói là trẻ em chờ đợi mặt trời. Vậy khát là gì?!” 

 

Hôm ấy, Gongja  tập hợp 48 người chết khát.

 

Trong số đó, có một bà lão đã nhiều ngày không được uống gì. Khi ra biển, bà vục miệng xuống và uống nước biển không ngừng. Đến nỗi nội tạng của bà như bị ngâm trong nước mặn.

 

Nỗi đau của bà ngấm sâu vào lòng Gongja.

 

Và Gongja đã học được thức thứ hai của Thiên Kinh Ma Kỹ - [Kiệt Trảm]

 

“Đối với cậu, đói là bùn và khát là biển. Nhưng khát có phải là nỗi đau duy nhất mà biển mang lại? Có cả nỗi đau chết chìm trong làn nước biển. Có nỗi đau chết đuối trên sông. Tiểu tử, nước là gì đối với cậu?” 

 

Gongja  tập hợp 37 người chết vì đuối nước.

 

Trong số đó có một người cha đã trút hơi thở cuối cùng cho con mình. Ông ấy đã cố hà hơi cho con, trước khi chìm xuống dòng nước lạnh giá.

 

Nỗi đau của người cha ngấm sâu vào lòng Gongja.

 

Thức thứ ba của Thiên Kinh Ma Kỹ - [Nịch Trảm]

 

“Đói là bùn. Khát là biển. Chết đuối là hơi thở cuối cùng của một người cha. Tốt lắm, đứa trẻ ngoài Quan Ải. Vậy đối với cậu, mùa đông là gì? 

 

Gongja tập hợp xác của 96 người chết vì lạnh.

 

Trong số đó, có một đứa trẻ sơ sinh bị mắc kẹt bên xác của một người mẹ đã chết.

Đứa trẻ tội nghiệp bám chặt lấy bầu sữa lạnh ngắt của mẹ, cho đến phút cuối cùng.

Nỗi đau của đứa trẻ ngấm sâu vào lòng Gongja.

 

Thức thứ tư của Thiên Kinh Ma Kỹ - [Liệt Trảm]

 

“……”

 

Buổi bình minh. Rồi tới buổi trưa. Rồi buổi tối từ từ trôi qua.

 

Để thế giới trôi qua một ngày, Gongja  đã trải qua 293 cái chết.

 

“Tiểu tử. Thanh kiếm của cậu… “ - Thiên Ma từ từ hé môi - “Thực sự, nó liên tục thay đổi.”

 

Thái độ của Thiên Ma đối với Gongja  cũng đã thay đổi.

 

“Mỗi người có bản chất khác nhau. Võ thuật của mỗi người cũng khác, nó xuất phát từ bản chất của từng người. Những khuynh hướng trong vô thức, những thói quen không thể sửa được. Thiên Kinh Ma Kỹ thể hiện rõ những chuyện như vậy, nhưng cậu… Cậu rất đa dạng. Cậu có nhiều khuynh hướng khác nhau. Như thể đó là bản chất của rất nhiều người”.

 

“À vâng… Người ta cũng hãy nói về tôi như thế”.

“…”

 

“Xin lỗi, nhưng chuyện này có quan trọng không?”

 

“Có. Và ta thấy cậu đang nói nhảm”.

 

“Tôi đang nói nghiêm túc mà”.

 

“Thành thật mà nói, chuyện này thật nhảm nhí.”

 

Gongja khịt mũi. Nếu cô ấy cố chấp như vậy, Gongja  không thể làm gì được—.

 

“Con người khó có thể biết hết nỗi đau trên đời. Và ngay cả khi họ biết điều đó, thì việc chịu đựng được những nỗi đau đó cũng rất khó. Nhưng khi ta xem cậu học Thiên Kinh Ma Kỹ, ta thấy…” - Thiên Ma bỗng nhíu chặt hai hàng lông mày – “… Hm?”  

Cô quay đầu lại.

 

“… Ai đó đang đến.”

Thật vậy, ai đó đang tiến đến trước mặt cô. Vẫn còn là ban ngày, vì vậy đó không thể là một thây ma.

Và thế giới này chẳng còn ai, nên đó không thể là một vị khách lạ.

Hóa ra, kẻ đang đến là Minh chủ Võ lâm và Độc Xà.

Chính xác hơn là Độc Xà đang cõng Minh chủ Võ lâm trên cánh đồng tuyết.

 

“Hừm.” – Mũi Thiên Ma giật giật - “Lão già thối này tới đây để làm gì? Lại còn theo cách thảm hại đó? Ha. Cuối cùng lão cũng chấp nhận rằng mình chỉ là một con gà què sao?” 

 

“Im đi” - Minh chủ Võ lâm nói khi ở trên lưng Độc Xà - “Ta đến vì lo lắng cho cô. Hừ! “

 

“Lo lắng? Ông đã lo lắng? Ngay cả một Cương Thi đi ngang qua cũng sẽ cười. Ông yếu hơn ta, đồ ngốc, vì vậy đừng nghĩ rằng ông đang ở vị trí để lo lắng về… 

 

“Tiểu tử. Ngươi còn chưa vái chín lần để làm lễ bái sư hả? “

 

“…”

 

“HaaHahhaaa. Đó là điều hiển nhiên, hiển nhiên!” – Minh Chủ cười lớn – “Ta biết cô sẽ như thế này mà.” 

 

Thiên Ma ngậm chặt miệng.

 

Trong lúc ấy Gongja  đang bối rối nghiêng đầu.

 

‘Nghi lễ đó là gì?’

 

“Đó là nghi lễ được sử dụng để chính thức hóa mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử.” - Bae Hu-ryeong nói - “Các chi tiết cụ thể hơi khác nhau cho mỗi môn phái. Có những nơi cậu phải vái 9 lần và có những nơi cậu chỉ cần cúi đầu 3 lần… Ta không biết ở Ma Giáo thì thế nào. Nhưng đó là một buổi lễ bí mật và thiêng liêng.’

 

“Ở môn phái của ông anh thì sao?''

 

“Thường thì đệ tử mới phải chịu được chín cú đấm của sư phụ. Ta đã chịu đựng được đến cú đánh thứ 63, đó là kỷ lục lâu nhất trong lịch sử môn phái của ta. Điều đó thật tuyệt vời phải không?”

 

Gongja  nhận ra tại sao Bae Hu-ryeong lại là một kẻ điên rồ như vậy.

Bởi vì môn phái của anh ta cũng điên cuồng không kém.

 

“… Im đi. Bản thân ta sẽ quyết định nhận ai làm đồ đệ và khi nào” -  Thiên Ma nói - “Đây không phải là vấn đề để ông can thiệp vào.”

 

“Bây giờ cô vẫn còn nói nhảm hả? Tất nhiên là ta phải can thiệp!” - Minh chủ Võ lâm nhìn chằm chằm vào Thiên Ma - “Bởi vì lý do cô không thu nhận đệ tử là… vì cô cảm thấy có lỗi với ta!”

 

“Hả? Ông đang nói gì vậy…” 

 

“Chỉ còn lại hai chúng ta. Cô là người duy nhất của Tà Phái và ta là người duy nhất của Chính Phái. Nếu một mình cô thu nhận đệ tử, thì Tà Phái đã có hậu nhân. Điều đó giống như thể cô gian lận để giành chiến thắng trong cuộc chiến Chính Tà!”

 

“……”

 

“Cô và ta đã đồng ý tự mình kết thúc chuyện này. Chúng ta đã thề. Vì thế cô cảm thấy có lỗi với ta, và cô không nhận đứa trẻ đó làm đồ đệ của mình!” 

 

“Huh.” – Gongja khịt mũi – ‘… Ông ấy nói có lý. Đây cũng có thể là một nguyên nhân.’'

 

Họ đang ở trong hoàn cảnh tương tự, nhưng thật bất công nếu chỉ có một người tìm được đệ tử.

 

Nhìn vào cảm xúc của Thiên Ma, có vẻ như ông lão nói đúng. Cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi với Minh chủ Võ lâm.

 

“Chậc chậc chậc. Không cần phải suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy!!” 

 

“……”

 

“Ta biết tính cô, nên ta đã chủ động…” - Minh chủ Võ lâm vỗ vào vai Độc Xà.

 

Độc Xà gãi má ngượng ngùng: “Chà…” 

 

Thiên Ma trố mắt: “L, lão già… Lẽ nào, tên tiểu tử đó…”

 

“Đúng vậy! Hôm nay ta đã phong hắn làm đại đệ tử!” 

 

“Tên khốn, ông dám làm vậy mà không nghĩ tới bổn tọa sao?!

 

Thiên Ma lao vào Minh chủ Võ lâm.

Chát! Chát!! Hai vị sư phụ lăn lộn trên tuyết.

 

“Ông có biết ta đã băn khoăn đến mức nào không ?! Vậy mà lão già thối này đã bỏ qua nỗi lòng của bổn tọa như thể nó chẳng ra gì…!” 

 

“Đồ điên!! Nếu định mệnh đã đến, cô hãy học cách chấp nhận điều đó! Đừng bỏ qua một cơ hội chỉ vì những suy nghĩ ngu ngốc!”

 

“Thế còn trận Đại chiến Chính Tà ?!

 

“Ai nói là chỉ có hai chúng ta mới có thể thực hiện trận chiến? Nếu đệ tử của chúng ta giao chiến thì cũng được chứ sao! “

 

“Ta không thể chấp nhận chuyện đó! Ông phải là đối thủ của ta!”

 

“Cô đúng là một kẻ bảo thủ cứng đầu!” – Nam Cung Ân khịt mũi.

 

“Ông nói gì ?!” - Thiên Ma túm cổ ông lão.

 

Ông lão cũng không chịu thua, nắm lấy tóc người phụ nữ và trừng mắt.

 

“Agh, đồ quỷ! Cô luôn luôn như thế này. Tuổi thì trẻ mà đầu óc cứng như đá! Đồ ngốc! Cô không hiểu rằng thời thế luôn thay đổi sao?”

“Ta không cần biết thế giới bây giờ như thế nào, nhưng thứ mà ta thấy chỉ có tuyết và tuyết! Dù sao, thanh kiếm của ta sẽ không bao giờ đổi thay!”

 

“Làm gì thì làm, phải chống lại tuyết đã!”

 

“Thì cứ làm tan chảy nó!”

 

“Đương nhiên! Ma Giáo sẽ làm tuyết tan chảy! Và những thành viên của Ma Giáo là củi!” 

 

“Nếu vậy, lấy thêm một thanh củi nữa có sao đâu” – Ông già nói và chỉ vào Kim Gongja.

Thiên Ma tức đến nỗi đầu cô bốc khói.

“Chùy Thánh, ông…! Đồ đạo đức giả của Chính Đạo, ông chỉ lấy đầu đuôi lời nói của ta để chống lại ta…! 

 

Đó là một cuộc tranh cãi nảy lửa. Dù những đòn thế của họ tung ra giống như trẻ con đánh lộn, nhưng với họ, cuộc chiến Chính Tà vẫn diễn ra bất tận.

Bỏ mặc cả hai đang chiến đấu, Gongja  nhìn vào Độc xà.

 

“Tôi hơi ngạc nhiên đấy.”

 

“Cậu đang nói về cái gì vậy?

 

‘Làm thế nào mà một tên wibu như anh, lại nhận Minh chủ Võ Lâm làm thầy?’ – Gongja rất muốn hỏi câu đó, nhưng cậu hơi ngại ngần. Vì vậy, cậu lái câu hỏi đi một chút.

“Không phải anh là Môn chủ của Thiên Võ Môn sao? Lãnh đạo một hội lại đi nhận sư phụ mới, như vậy có ổn không?” 

“Ôi dào. Có kiếm thì múa, có thầy thì học. Tôi không thể chỉ ngồi lãng phí thời gian được” - Độc xà mỉm cười.

 

“Độc Xà-nim.”

 

“Gì vậy?”

 

“Tôi sẽ nói rõ cho anh hiểu. Tôi không biết anh làm chuyện này vì bị ông già kia ép buộc hay vì sự thương hại. Nhưng anh sẽ phải hối hận nếu làm chuyện này một cách bất cẩn”. 

Độc xà buộc phải bước vào [Biên niên sử của Thiên Ma] bởi lòng kiêu hãnh của anh ta và đám đàn em. Anh ta thực sự không muốn thế, và Kim Gongja biết điều đó.

Theo quan điểm của Gongja, nếu Độc Xà nhận làm đệ tử của Minh Chủ Võ Lâm do cao hứng hoặc vì lý do vớ vẩn nào khác, thì đó là một sự xúc phạm đối với hai người kia.

Gongja sẽ không thể tha thứ cho anh ta.

 

“… Tôi thực sự không biết cậu đang nói gì” - Độc Xà gãi má, sau đó ngước con mắt chột của mình lên - “Này, tại sao cái gã được mệnh danh là Tử Vương lại luyên thuyên về chuyện này mãivậy? Nếu cậu muốn xác nhận điều gì đó, hãy dùng thanh kiếm của cậu.”

 

Vừa nói, Độc Xà vừa giơ kiếm lên.

Thực ra, Gongja chỉ cần mở cửa sổ trạng thái tâm lý của Độc Xà là biết được câu trả lời.

 

Nhưng thay vì làm điều đó, Gongja  nói khẽ, 

 

“Độc Xà-nim.”

 

“Hả?”

 

“Anh đã bao giờ đói chưa?”

 

“Cái gì?” - Độc Xà chớp mắt.

 

 

Ngay lúc đó, Gongja lao về phía trước.

 

Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:

Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/


Mục lục: 

Chương 78

Chương 77

Chương 76

Chương 75

Chương 74

Chương 73

Chương 72

Chương 71

Chương 70

Chương 69

Chương 68 - Phần 2

Chương 68 - Phần 1

Chương 67

Chương 66

Chương 65 - Phần 2

Chương 65 - Phần 1

Chương 64

Chương 63

Chương 45

Chương 44

Chương 43

Chương 42

Chương 41 - Phần 2

Chương 41 - Phần 1

Chương 40 - Phần 4

Chương 40 - Phần 3

Chương 40 - Phần 2

Chương 40 - Phần 1

Chương 39

Chương 38

Chương 37

Chương 36

Chương 35

Chương 34

Chương 33

Chương 32

Chương 31

Chương 30

Chương 29

Chương 28

Chương 27

Chương 26

Chương 25

Chương 24

Chương 23

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

Chương 15

Chương 14

Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1


1 comment:

Powered by Blogger.