Thợ săn SSS hệ tự sát - Chương 77: Độc Xà và Tử Vương
Gongja lao vào anh ta.
Gongja nâng kiếm lên.
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ nhất: Ngạ Trảm
Cơ thể của Gongja đã trở thành cơ thể của một người nông dân đói khát. Thanh kiếm của Gongja đã trở thành một cái cuốc. Khi lưỡi kiếm của Gongja đi ngang qua, không khí vỡ vụn như bùn khô.
Mục tiêu tấn công là đầu của Độc xà.
“Gì thế này…?”
Độc xà nao núng. Ánh mắt anh ta nhuốm màu bàng hoàng.
Vai của Độc xà định di chuyển, nhưng nó dừng lại ngay. Anh ta định tung một đòn phản công nhưng buộc phải từ bỏ ý định, và giờ đang cố gắng né tránh.
Tuy nhiên, cái cuốc của người nông dân không bao giờ bổ chệch khỏi mặt đất.
Thanh kiếm của Gongja đã đào sâu vào khoảng không. Độc xà lùi mình lại. Anh đã tránh được lưỡi cuốc, nhưng bầu không khí trước mặt anh ta thì không. Nó bùng nổ.
Bang!
Tuyết quay cuồng cùng với âm thanh vỡ vụn của không khí. Đây là mùa đông. Sóng xung kích sắc lạnh như dao và tạo thành một vết xước trên mũi Độc xà.
“—Đồ chết tiệt.”
Độc Xà giơ kiếm lên. Giữa tuyết rơi, con mắt của Độc Xà sáng lên. Chủ nhân Thiên Võ Môn không giấu được sự bàng hoàng.
“Chuyện này là sao?”
Gongja lao vào anh ta.
Một lần nữa, Gongja lại giơ kiếm lên.
Gongja đâm và cắt.
“Ặc!”
Độc Xà tiếp tục nhảy lùi lại, thay vì chặn kiếm của cậu.
“Chết tiệt.”
Với một tiếng nổ, những viên băng bắn tung tóe trong không khí.
“Mẹ kiếp!”
Bất cứ khi nào Gongja vung kiếm, Độc Xà đều phải lui bước.
Anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tránh né.
“Mẹ kiếp!
Khi Gongja chạy tới chỗ anh ta một lần nữa, cậu dừng lại.
Chính xác mà nói, cơ thể Gongja đột ngột dừng lại.
Gongja không thở. Cậu quên mất là nãy giờ mình không hít một ngụm không khí nào.
“Hít hà”
Khi cậu hít vào, không khí khô và lạnh tràn vào cổ họng. Có một cơn lốc xoáy đang hoành hành trong phổi cậu.
“Khụ!”
Gongja cảm thấy dường như ruột của cậu đã teo lại.
“Haaah.
Mỗi khi cậu thở, cơ thể cậu đau và run rẩy.
Nhưng Gongja vẫn không buông kiếm của mình.
Hiệp đầu tiên của trận chiến đã kết thúc.
“Chết tiệt…” - Độc Xà nhìn Gongja và toát mồ hôi lạnh - “Tử Vương, tôi tưởng cậu chỉ giỏi nói mồm thôi… Nhưng kiếm thuật của cậu cũng khá đấy. Mẹ kiếp. Thực sự, cái quái gì vậy? Những cú đánh này y như chiêu thức của [Dị Ma Kiếm]!”
“Đúng đó, đệ tử! Đó thực sự là kiếm thức ẩn chứa sức mạnh của ác ma, nó đóng băng và phá hủy thế giới. Đó chính là [Bất Diệt Ma Kiếm]! - Minh chủ Võ lâm kêu lên.
Có một sự khác biệt vô cùng lớn giữa thanh Ma Kiếm mà Độc Xà đề cập, và Ma Kiếm mà Minh chủ Võ lâm đang nói đến. Một bên là thứ trong tiểu thuyết, còn một bên là chiêu thức của Thiên ma. Tuy nhiên, chẳng ai biết được điều này – trừ khi người đó là một Toàn Trí Độc Giả, hoặc là người có thể đọc tâm trí.
Thiên Ma cũng vậy. Vì không biết, nên cô tặc lưỡi: “Đệ tử của ông khá sắc sảo đấy… Dù chỉ có một mắt.”
“Tất nhiên! Thật không may khi hắn hơi nhiều tuổi, nhưng tiểu tử đó có con mắt của người luyện võ chân chính. Nếu không, còn lâu Minh Chủ Võ lâm ta đây mới nhận hắn làm đồ đệ!” - Minh chủ Võ lâm khịt mũi và liếc nhìn Gongja - “Hừ. Cô cũng kiếm một đệ tử giỏi hơn cả kỳ vọng của ta. Cậu ta chỉ mới theo cô chưa được bao lâu, vậy mà đã sử dụng được kiếm thức đáng sợ như vậy, haha. Hạt giống nhỏ bé của Thiên Ma đã vượt qua cả Tứ Hộ Pháp của Ma Giáo rồi!”
“Ta đã nói rồi, ta vẫn chưa nhận hắn làm đệ tử...”
“Đừng bối rối nữa! Cô vẫn cố lấp liếm sao ?!
“…….
Thiên Ma ngậm miệng lại.
Trong lúc ấy, Gongja vừa nghĩ, vừa thở hổn hển - ''Đây không phải là cuộc chiến để mình đánh bại Độc Xà, cũng không phải cuộc chiến để Độc Xà đánh bại mình.''
Mục đích của trận đấu này là…
''Để khiến Thiên Ma chấp nhận mình.''
Về mặt này, Minh chủ Võ lâm và Gongja có chung mục đích.
Cả hai người họ đều đang cố gắng giúp Thiên Ma - người chỉ đang chờ đợi sự hủy diệt của thế giới - nảy sinh chút hi vọng về tương lai.
Minh chủ Võ lâm cười toe toét.
“Đệ tử!”
“Vâng, thưa sư phụ!” – Độc Xà hăng hái trả lời.
Minh chủ Võ lâm hét lên: “Từ bây giờ, ta sẽ chỉ giáo cho con! Nghe cho kỹ nhé!”
“Gì cơ…?” - Thiên Ma há hốc mồm - “Lão già thối! Ông đang làm gì vậy?!
“Tại sao? Cô cằn nhằn gì? Không phải ta nói là ta nhận hắn làm đệ tử sao?”
“Đ, điều đó đúng, nhưng… ý ta là, tại sao ông lại đưa ra lời khuyên trong khi hai kẻ đó giao chiến? Thật là thô lỗ! Đây là trận chiến công bằng của nhân sĩ võ lâm mà!”
“Hai kẻ này là nhân sĩ võ lâm?” - Minh chủ Võ lâm cười và vuốt râu - “Trong mắt ta, chỉ có người kế thừa đáng tự hào của Chính phái và tên đệ tử của Ma Giáo. Dù tên tiểu tử kia chỉ mới nhập môn, nhưng hắn đã trở thành kẻ thù của Chính phái rồi! Vì vậy, mọi người trong Chính phái đều có quyền xử lý hắn!”
“Ta …. Lão già thối, ông thực sự…!”
“Hehe” - Minh chủ Võ lâm hét lên đầy phấn khích - “Đệ tử của ta! Tiểu tử Ma giáo kia, những chiêu thức của hắn khá nguy hiểm, nhưng hắn không thể giữ được quá lâu. Hãy né tránh, và đợi tên tiểu tử đó đuối sức!”
“À phải, Sư phụ! Đúng là vậy!” - Độc xà cười toe toét - “Thực ra con biết điều đó từ rất lâu rồi! Sư phụ có lời khuyên nào thiết thực hơn không? “
“Đồ chết tiệt!! “ - Thiên Ma nghiến răng nghiến lợi. Đó là một khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ - “Đó là cách cư xử của đại đệ tử nhà ông đấyi ư?”
“Oh Ho. Thiên Ma, cô sao thế? Cô mong đợi những đứa trẻ từ thế giới bên ngoài cũng biết cách ăn nói giống như chúng ta ư? Hay là cô lo cho đệ tử của mình… Ồ, cô nói hắn chưa phải là đệ tử của cô. Dù sao thì, cô đang sợ đứa trẻ kia bị đồ đệ của ta nghiền nát, có phải không? “”
“Ông…”
“Đệ tử! Sử dụng [Điệp Vũ Kiếm] và [Giới Luật Sinh Tử]! Con sẽ đánh bại cậu ta trong một hiệp!”
Đôi mày rậm của Độc xà nhăn lại.
Với sự hiểu biết của mình, anh ta đã nhận thức được bản chất của hai chiêu thức lạ lẫm đó.
“Hiểu rồi. Nó có phải là [Kiếm pháp của Bươm bướm] và [Lằn ranh giữa sự sống và cái chết] không?”
“Đúng rồi! Ngươi có thể biến tấu bằng thứ võ thuật hàng ngày của ngươi, được chứ?”
“Mẹ kiếp, tất nhiên là có thể! Sư phụ. Đừng coi thường tôi! Tôi là Độc xà, hội trưởng của Thiên Võ Môn!”
Độc xà khịt mũi và nắm chặt thanh kiếm của mình với sức sống mãnh liệt.
Trong khi đó, Gongja cuối cùng đã có thể kiểm soát được nhịp thở của mình.
Khi Gongja thủ thế, Độc Xà thì thầm với cậu: “Tử Vương...”
“Tôi đây”.
“Cậu hỏi tôi rằng tôi đã bao giờ chết đói chưa?”
“Phải”.
“Đó là võ thuật của cậu?”
Câu hỏi của anh ta vang lên cùng ánh mắt sắc bén.
Gongja trả lời bình thản: “Đó chỉ là một chiêu duy nhất thôi”.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” - Độc xà nhếch mép. Sau đó, anh quay đầu lại và mỉm cười - “Tôi sẽ hỏi nó theo cách khác, Tử Vương. Cậu nghĩ thế nào là võ thuật?
Thủ lĩnh của Thiên Võ Môn hỏi về võ thuật.
Nó cũng giống như Truy Dị giáo thảo luận về Chúa, giống như Kiếm Thánh thảo luận về thanh kiếm, và chủ nhân tương lai của Lâu đài giả kim thảo luận về y học.
Thế nên Gongja chú tâm lắng nghe.
“Tôi sẽ trả lời nó cho cậu!
Độc xà hạ thấp thế đứng và nâng kiếm lên.
Giống như một con rắn sẵn sàng tấn công.
Sau đó, anh ta di chuyển.
Không, anh ấy đã “chảy”.
Như thể chính Độc Xà đã trở thành chất lỏng. Như dòng nước chảy từ chỗ cao xuống chỗ thấp, anh chảy êm đềm và nhẹ nhàng. Ngay trước mặt Gongja .
Và trong khoảnh khắc tiếp theo, dòng nước bùng nổ…!
“Võ thuật có nghĩa là—“
Gongja cố gắng lắm mới chặn được lưỡi kiếm vọt từ dưới lên trên.
Ngay lập tức, Độc xà xoắn lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm chạy ngược lại với lưỡi kiếm của Gongja , tạo ra những tia lửa. Độc xà không dừng lại. Như thể chọc thủng bầu trời, anh đứng thẳng và hơi cong cổ tay.
Rồi Sau đó, anh ta hét lên.
“Đánh bại đối thủ chết tiệt trước mắt!
Những đòn đánh đổ xuống như mưa.
“Thế đấy! Đồ khốn kiếp!
Lưỡi kiếm trút như mưa xuống đầu Gongja .
“Chết tiệt!”
Ngay sau khi Gongja chặn nó…
“A!”
Cú đánh tiếp theo ập xuống.
“Ối!”
Đòn tiếp theo lại ập xuốngmột lần nữa,
Khi Gongja gạt kiếm của anh ta, lưỡi kiếm uốn lượn và đột ngột rơi xuống nhai nát khoảng trống mà Gongja đã tạo ra.
“Ặc!”
Lưỡi dao cứa vào má Gongja .
“Điều này…!
Máu đổ ra. Gongja suýt lùi lại vài bước. Nhưng…
“Tôi sẽ không chịu thua đâu!”
Đúng theo cái tên của mình, Độc xà cuộn tròn như một con rắn.
Một lần nữa, một nhát chém chéo từ dưới lên trên.
“Agh.”
Ngay sau khi Gongja chặn được kiếm, Độc Xà lại tung ra hàng loạt chiêu đâm hiểm hóc như rắn săn mồi.
“Chết tiệt.”
Anh ta chắc chắn rất mạnh.
Không phải vô cớ mà anh ta được xếp hạng cao trong số những thợ săn của Tháp!
“Ồ ồ, Tử Vương! Cậu hoảng hốt sau khi chảy máu ư?” - Độc Xà khịt mũi mỉa mai.
Có một người đang tức giận đến bùng nổ khi chứng kiến cảnh này.
Không phải là Gongja mà là một người khác.
“Chết tiệt..!”
Đó là Thiên Ma.
”Tiểu tử!” - Cô ấy cay đắng mắng Gongja - “Cậu đang làm gì đấy? Đó là một cơn mưa ! Đó là nước! Những đường kiếm đó không giống với nước mưa sao? “
Thiên Ma, người đã bị khiêu khích bởi Minh chủ Võ lâm, cuối cùng không thể kìm chế lâu hơn nữa.
Người phụ nữ hét vào mặt Gongja với bàn tay nắm chặt: “Cậu đang sợ cái gì? Đón lấy và uống cạn nó!”
Thiên Ma đang thừa nhận trận đấu này.
Cô thừa nhận rằng đây là cuộc chiến giữa Gongja - người kế thừa của Ma Giáo, và Độc Xà - người kế thừa Chính phái. Cô ấy đang chấp nhận cuộc đối đầu giữa hai người họ, theo sự ''ủy quyền'' của Thiên Ma và Minh chủ Võ lâm.
“Ha” - Gongja bật cười - “Hiểu rồi!”
Gongja nâng người cao lên một chút và xoay thanh kiếm ngược lại.
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ hai
[Kiệt Trảm]
Gongja đã chặn các đòn tấn công dồn dập của Độc xà trước khi nó bắt đầu đổ xuống. Sau đó, như thể Gongja đang uống dòng nước, cậu khéo léo kéo kiếm của Độc Xà theo hướng mình mong muốn.
Dòng nước đã bị đổ.
Dòng nước tràn xuống đất.
“Úi cha!”
Độc xà đã mất đà.
Và Gongja cũng hơi loạng choạng.
Vào lúc ánh mắt của họ giao nhau, giọng nói của một ông già và một người phụ nữ cũng vang lên.
“Đệ tử! Sử dụng [Lá Rụng Về Cội]! Biến đòn thế của cậu ta thành lá mục và cuốn trôi theo dòng nước.”
“Hừ! Tiểu tử, hãy đào một cái hố cho nước chảy vào chỗ trũng!”
Độc xà cúi người và giữ tư thế phòng thủ, trong khi Gongja vận aura vào kiếm.
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ ba.
[Nịch Trảm]
CHÁT CHÁT
CHENG
KEENG!
“Mẹ kiếp…!” - Độc Xà nghiến răng khi hứng chịu một vết chém vào sườn.
Minh chủ Võ lâm hét lên: “Coi chừng! Lùi lại!”
“Áp sát đi!” - Thiên Ma cũng hét lên.
Độc xà rút lui, tuân theo mệnh lệnh của Minh chủ Võ lâm, và Gongja tiến lên, theo giọng nói của Thiên Ma.
Thiên Kinh Ma Kỹ - Thức thứ tư.
[Liệt Trảm.]
“Aaagh, cậu!” - Độc xà tức giận gào rú - “Cậu thực sự dai như con đỉa!”
“Độc Xà-nim cũng không tầm thường!” – Gongja khịt mũi.
“Không, cậu thực sự là một kẻ hút máu! Kiếp trước cậu là loại động vật nào? Đỉa? Vắt? Muỗi?”
“Vậy thì Độc Xà-nim! Có phải kiếp trước anh là một con rắn không?”
Khi cả hai đang xỉa xói về tiền kiếp của nhau, kiếm của Gongja và Độc xà vẫn tiếp tục va chạm.
Một lượng lớn tuyết bay lên cao trong gió mùa đông.
Tuy nhiên, bầu không khí ngày càng trở nên nóng hơn.
“Giữ vững tư thế, đệ tử của ta!”
“Đừng cho hắn thoát!”
“Đừng chặn nó! Hãy tránh nó bằng cách sử dụng [Ba Động Cước]! Sau đó, sử dụng [Cổ Địa Phản Chấn]… “
“Tiểu tử! Đòn đó nguy hiểm đấy! Tránh ra!”
Có những vết sẹo xuất hiện trên da của họ.
Chúng ngày càng nhiều hơn.
Máu bắn tung tóe, thịt bay tứ tung.
Cả Gongja và Độc Xà đều đã trở nên hăng máu. Những vết thương vùi trong gió lạnh nhanh chóng cứng lại thành sẹo.
“Oho, đồ khốn nạn! Không phải bây giờ cô là người can thiệp vào trận đấu của họ sao?” - Minh chủ Võ lâm đang mắng mỏ Thiên Ma, nhưng ông vẫn cười.
“Lão già thối, chẳng lẽ ta lại để ông ăn mảnh hay sao …” - Thiên Ma đang mắng Minh chủ Võ lâm, nhưng cô cũng bật cười.
Bất cứ khi nào hai tiếng cười giao nhau, thanh kiếm của Độc xà lại va chạm với Gongja .
Cả Gongja và Độc xà đều không có ý định giết nhau. Đây không phải là một cuộc chiến để giết chóc.
Nhưng thật sự thì, họ đang chiến đấu như thể sẽ đánh đến khi một bên bị giết chết.
“Hừ!”
“Hự!”
“Haa! “
Gongja đã trở thành thanh kiếm của Thiên Ma. Gongja đã chiến đấu với tất cả sức mạnh của mình theo ý chí của Thiên Ma, trong khi cô ấy phải kìm chế khí công của bản thân, và cơ thể thì bị hoại tử.
Viễn cảnh này là thứ mà cô đã đánh mất.
Độc xà trở thành thanh kiếm của Minh chủ Võ lâm. Anh ta đang dốc sức làm theo những lời của Minh chủ Võ lâm, trong khi cơ thể ông đã nhiễm trùng và không thể cầm vũ khí lên nữa.
Đây là một giấc mơ mà ông đã đánh mất..
“…….”
Thiên Ma bỗng ngừng lại.
Người phụ nữ được mệnh danh là võ sĩ vĩ đại nhất của Võ Lâm, từ từ che mặt.
“Đồ xấu xa… Đồ độc ác…”
Một tiếng nấc nhẹ vang lên.
“Ta đã vứt bỏ tất cả. Ta đã vứt ‘nó’ đi từ lâu, nhưng ‘nó’ đang bắt đầu trở lại…|
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Cả Gongja và Độc xà đều không đủ sức để nhấc kiếm lên, trận đấu của họ cuối cùng cũng kết thúc. Không có người chiến thắng. Cũng không có kẻ thua cuộc.
“……”
Gongja cất kiếm đi.
Thở dốc, Gongja bước những bước gian nan. Gongja đi trên cánh đồng tuyết. Gongja bước đến Thiên Ma, trong khi cô vẫn đang ôm kín mặt.
Và Gongja quỳ xuống.
“Thiên Ma-nim.”
Gongja chạm vào cánh đồng tuyết với đôi tay mỏi nhừ.
“Tôi muốn trở thành đệ tử của người”.
“…”
“Tôi muốn Thiên Ma-nim làm sư phụ của tôi”.
“…”
“Tôi được gọi là Tử Vương."
Cậu muốn trở thành một phần trong tâm trí của cô. Cậu hy vọng viễn cảnh của cô sống lại, giấc mơ của cô sống lại, và khát vọng sống của cô cũng được tái sinh.
“Tên thật của tôi là Kim Gongja. Xin hãy nhận tôi làm đệ tử của người”
Thay vì khuyên Thiên Ma ‘Hãy tiếp tục sống’ , Gongja đã nói những lời như vậy.
“……”
Hoàng hôn nhuộm tím bầu trời.
Những bông tuyết bay phấp phới trong gió một lúc lâu rồi mới từ trên trời rơi xuống cánh đồng tuyết. Có vô số bông tuyết. Và một bông tuyết đậu trên mái tóc đen của một người phụ nữ.
“Ta là Thiên Ma, Tô Bạch Hương.”
Tuyết trắng tan trên mái tóc đen dài.
“Hãy cúi đầu trước ta, trong Nghi lễ bái sư” - Thiên Ma hé môi - “Ta sẽ nhận cậu làm đệ tử đầu tiên và cuối cùng của ta.”
Tham gia nhóm để bàn luận, giục chương và hóng chương mới nhất:
Link nhóm: https://www.facebook.com/groups/397757778223015/
Mục lục:
Leave a Comment