Thợ săn SSS đi vào cõi chết - Chương 2 - Bộ mặt thật của vị anh hùng

 

Một ngày nọ, "Tháp Hệ thống" bất ngờ xuất hiện trên Trái đất.

Bạn có thể nhìn thấy nó lơ lửng trên tầng khí quyển.

Theo lời mời gọi của Tháp, người ta bắt đầu bước vào tháp.

Mỗi tầng của tháp đều đầy rẫy những con quái vật từ thế giới khác.

Và một số người được ngọn tháp lựa chọn và trao cho những "Kỹ năng".


Với mỗi người, điều kiện để thức tỉnh một kỹ năng sẽ có nhiều khác biệt.

 

Có người đã đánh một con bù nhìn 10.000 lần trong phòng huấn luyện. Sau đó, kỹ năng tự nhiên xuất hiện.

 

Có người đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ Thần Linh ban phước lành!

 

Có người bỗng dưng sử dụng được ma thuật, ngay sau khi vào Tháp.

 

Có nhiều người đã phải vật lộn để leo tháp vì họ thiếu kỹ năng. Ngược lại, có những Thợ săn đang gặt hái thành công và sống ung dung tự tại nhờ nhận được Kỹ năng tốt. Thiên Hỏa đế, Thợ săn hạng 1, là dạng thứ hai.

 

 Kim Gongja càu nhàu và loạng choạng bước đi. Anh đã uống say mèm trong quán và không biết trời đất gì nữa.

Không biết bao nhiêu lâu sau, anh ta đã bước vào một con hẻm và nôn thốc nôn tháo.

'Có vẻ như bãi nôn đang tô điểm cho cuộc sống của tôi thêm phần tồi tệ.'

“Chết tiệt…” - Kim Gongja nói nhỏ - “Thà rằng Hệ thống không cho mình kỹ năng... Tại sao nó lại cho mình cái kỹ năng hạng S+ khốn nạn như thế? Niềm hy vọng hão huyền này làm mình muốn chết đi cho xong ”.

 

Khi chơi game, khi nào bạn cảm thấy tuyệt vọng nhất?

Đó không phải là khi bạn quay mãi mà không nhận được tướng 5 sao. Mà là khi bạn nhận được một tướng 5 sao nhưng chất lượng còn tệ hơn cả 3 sao.


Tôi cũng thế đây này. Kỹ năng hạng S+ của tôi còn vô dụng hơn kỹ năng hạng D.


 Kim Gongja khịt mũi và tiếp tục rên rỉ: "Mẹ kiếp!"

 

Thông thường sau khi thức tỉnh một kỹ năng, bạn phải báo cáo nó với Cục thợ săn. Nhưng Kim Gongja không báo cáo. 

Cái kỹ năng chết tiệt này quá tệ hại. Xấu hổ quá. Tại sao tôi phải cho họ xem một kỹ năng rác rưởi như vậy? 

 Thử tưởng tượng mà xem chuyện gì sẽ xảy ra.

 

“Xin chào, Thợ săn -nim,” họ sẽ hỏi - "Anh nhận được kỹ năng trong tình huống nào?""

 

Kim Gongja có thể nói gì? Chả lẽ lại nói :“Uh — tôi ghen tị với người xếp hạng 1”

 

"Xin lỗi? Anh nói cái gì cơ?" - Khuôn mặt của họ sẽ biến dạng vì bối rối.

 

Và anh ta sẽ giải thích: “Có vẻ  tôi đã phát điên vì lòng đố kỵ và ghen ghét. Sau đó Tháp Hệ Thống ném cho tôi một kỹ năng rác rưởi, như thể nó muốn sỉ nhục tôi".

'Nó thậm chí còn nói rằng mình là một kẻ thảm hại với lòng ghen tị chưa từng thấy' - Kim Gongja tự cười chính mình.

 

Làm sao anh có thể nói ra chuyện đó! Anh sẽ cười và đau khổ trước cuộc đời đen đủi, bạc bẽo của mình.

 

Đó là lý do khiến anh uống như điên và cuối cùng đi loanh quanh trong một con hẻm hẻo lánh.

 

Khi tỉnh táo hơn, anh không nhận ra nổi mình đang ở đâu. Thậm chí anh cũng không thể nhớ mình đến đây bằng cách nào và khi nào. 


Đúng lúc ấy...


"Xin đừng!"

 

Một tiếng hét yếu ớt vang lên trong màn đêm. Nó đến từ phía bên kia của con hẻm.

 

Giọng nói đau đớn van xin, “… làm ơn, ugh! Sao ngài lại..…"

 

Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của Gongja biến mất.

Giọng nói đó quá chân thật, không phải là giọng của một kẻ say rượu, cũng không phải là ảo giác. Dù không thể biết đó là ai, Gongja vẫn hiểu rằng người đó đang bị đe dọa tính mạng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” - Anh tự hỏi và nép mình vào tường. Theo bản năng, anh nín thở. Từng bước một, tôi lặng lẽ bước về phía con hẻm nơi phát ra tiếng hét.

 

Khi tôi đến gần, giọng nói trở nên rõ ràng hơn.

 

Đây là-

 

“T-Thiên Hỏa Đế-nim. Sao đột nhiên ngài lại— ”một giọng nữ cất lên.

“—Đừng có kêu la. Chẳng có ai ở đây để nghe cô kêu cứu đâu— ”- một giọng nam cất lên.

 

Đây là sai lầm ngu ngốc thứ hai mà Kim Gongja đã mắc phải trong ngày hôm nay.

 

Sai lầm đầu tiên - uống rượu cho đến say xỉn. Thường thì anh không làm thế, tuy nhiên, hôm nay là một ngoại lệ. Vì quá chán nản và thất vọng, nên anh đã uống rượu như uống nước lã.

Sai lầm thứ hai của anh: không bỏ chạy ngay khi nghe thấy tiếng hét.

 

“Tôi cho thuốc dộc vào cốc của cô rồi” - giọng nam nói. Không hiểu tại sao giọng đó lại nghe rất quen.

 

“T-thuốc độc? Thiên Hỏa Đế-nim, anh nói gì cơ?"

Ngay cả giọng nói của người phụ nữ cũng rất quen.

 

“Woww, cô diễn tốt đấy. Nếu người khác nhìn thấy cảnh này, họ sẽ nghĩ cô là nạn nhân nhỉ”.

 

Một ngõ cụt.

 

Trong con hẻm tối không có đèn đường, quả nhiên có một nam một nữ. Họ không hẹn hò hay ôm ấp. Người đàn ông đang đe dọa người phụ nữ và người phụ nữ đang bị đe dọa.

 

“Axit trong dạ dày của Basilisk,” - người đàn ông nói - “Cô sẽ đầu độc cốc nước của tôi bằng thứ này, phải không. Chà. Nếu không nhờ vào kỹ năng của tôi, tôi sẽ gặp rắc rối lớn."

"...!"

"Hm? Chuyện gì vậy, Thánh Nữ? Cô có vẻ ngạc nhiên vậy?"

 

“Lẽ nào... ngài có kỹ năng Vạn Độc Bất Xâm? Không thể nào! Ngài không thể có một kỹ năng như vậy. "

 

"Dĩ nhiên là không" - Người đàn ông cười khẩy - "Nhưng ta có một kỹ năng tốt hơn cả Vạn Độc Bất Xâm"

 

Cuối cùng, Gongja đã nhận ra người đàn ông này là ai. Dù con hẻm rất tối, Gongja vẫn có thể nhận ra - anh không thể nào bỏ lỡ mái tóc đuôi ngựa đó. 

Anh đã theo dõi người đàn ông này hàng ngày, trong suốt mười năm qua. Và đêm qua cũng vậy.


Gongja luôn ước được giống như anh ấy.

 

“Là Thiên Hỏa đế!” - Kim Gongja rên lên.

Thợ săn hạng 1. Nhân vật chính của thời đại này. Một thần tượng được hàng chục nghìn người ngưỡng mộ. Và vì thế, anh ấy là người hùng nhận được mọi sự chú ý và ghen tị… đặc biệt là sự ghen tị của Kim Gongja

 

Nghĩ một lát, anh lại dụi mắt: "Cô ấy không phải là Thánh Nữ sao !?"

 

Kim Gongja thở hổn hển.


Thánh Nữ. Một Thợ săn Hạng 9, nằm trong Thập đại Cao thủ. Người ta đồn rằng cô ấy đang hẹn hò với Thiên Hỏa đế. Vẻ đẹp tuyệt vời nhất, người mà Kim Gongja chỉ nhìn thấy từ ảnh và video trên Internet, đã ở ngay đó.


Và cô ấy không chỉ đứng đó. Cô ấy đang bị đe dọa 

“Trò chơi đã kết thúc,” Thiên Hỏa Đế nói. "Đã đến lúc cô phải trả giá vì đã chống lại tôi."

 

. “Đ-đợi một chút, Thiên Hỏa Đế-nim,” - cô cầu xin. “Chắc ngài nhầm rồi. Tôi chỉ muốn trở thành đồng đội của ngài để cùng vượt tháp!!”

 

“Ban đầu ta cũng đoán thế, nhưng không phải vậy,” Thiên Hỏa Đế nói.

 

"Xin vui lòng chờ trong giây lát! Hãy suy nghĩ xem. Nếu chúng ta hợp sức, chúng ta có thể dễ dàng vượt qua tầng 40! Chúng ta thậm chí có thể lên đến tầng 50 trong một năm! Đúng rồi! Đó là nơi mà nhân loại vẫn chưa đến được, nhưng nếu đó là hai chúng ta— ”

 

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng không...” - Thiên Hỏa đế tiếp tục cười khẩy.

 

 “Không phải hai người đó… đang hẹn hò sao?” - Kim Gongja ngơ ngác. Internet đã nói như vậy. Ngay cả các đài truyền hình cũng thảo luận về tình yêu cuồng nhiệt của hai anh hùng. 

Nhưng khung cảnh trước mắt anh ta không có bất kỳ yếu tố lãng mạn nào. Và chắc chắn không phải là một cuộc cãi vã của những người yêu nhau.

 

Sát ý ( ).

 

Phải, khung cảnh đó tràn đầy sát ý. Anh chỉ nhìn thấy một người đàn ông muốn ra tay giết người và một người phụ nữ đang cố níu kéo mạng sống.

 

"Làm ơn! Xin hãy nói chuyện để làm sáng tỏ sự hiểu lầm, ”cô ấy khóc lóc.

 

"Nói chuyện? À, cũng được" - Thiên Hỏa Đế nắm cổ Thánh Nữ ’.

 

Cô ấy phát ra một tiếng nghẹn ngào, trước khi bị bóp nghẹt. Sau đó, chỉ có những tiếng rên rỉ nhỏ vang lên.

 

Ta sẽ quyết định các quy tắc” anh ta gầm gừ.

 

Thánh Nữ vùng vẫy khi bị ngạt thở. Kim Gongja nhìn cô ấy vật lộn và cảm thấy như nghẹt thở theo. Không thể tin được. Ôi chúa ơi. Điều kỳ quái này đang xảy ra trước mặt anh.

 

Ta sẽ đặt câu hỏi. Chỉ cần trả lời ta. Ah, cô không cần phải nói chuyện. Chỉ cần gật đầu để trả lời. Được chứ?"

 

Thánh nữ gật đầu, thút thít. Trong khi đó, Kim Gongja nuốt nước bọt sợ hãi và thương cảm.

 

Nếu cô trả lời chân thành, ta sẽ để cô sống. Ta thậm chí sẽ cho cô thuốc giải độc. Nhưng nếu cô dám ngoan cố...Chà, ta có cần giải thích thêm không? Ta nghe nói cô đã tốt nghiệp Oxford. Hãy sử dụng cái đầu thông minh của mình nhé, Thánh nữ .

 

Thánh Nữ tuyệt vọng giằng xé cánh tay của Thiên Hỏa Đế đang kẹp vào cổ cô.

 

Nhưng vô ích.

Thánh Nữ, người nổi tiếng là một trong những Trị liệu sự giỏi nhất, không thể chiến thắng được một Chiến binh Ma pháp như Thiên Hỏa đế.


"Thành thật mà nói, ta chỉ có một câu hỏi thôi."

 

"...!"

 

Ai đã ra lệnh cho cô giết ta. Có phải là Hắc Long Sư không?? "

 

Thánh Nữ nao núng và ngừng giãy dụa.

 

Hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời,” Thiên Hỏa Đế nói. “Ta không có Vạn Độc Bất Xâm, nhưng ta có kỹ năng Phát hiện nói dối. Nếu cô nói dối và ta phát hiện ra, ta sẽ đốt cô thành tro bụi”.

 

Thánh Nữ không trả lời ngay. Trong con hẻm tối, rất khó để nhìn thấy khuôn mặt của cô. Tuy nhiên, Kim Gongja có thể cảm nhận được sự im lặng của cô ấy. Trong khi Thiên Hỏa Đế đang quan sát, Thánh Nữ từ từ gật đầu.

 

"Ta biết mà." Tiếng cười nhỏ của anh ta cất lên. "Tạm biệt, Thánh Nữ Isabelle."

 

Lửa bùng lên.

 

Ngọn lửa nuốt chửng cả con hẻm. Nó lan từ nắm của Thiên Hỏa Đế đến cổ của Thánh Nữ và sau đó toàn bộ cơ thể cô ấy chìm trong biển lửa. Cô bắt đầu đấu tranh tuyệt vọng. Đó là phương sách cuối cùng của cô để sống. Nhưng cho dù cô có nỗ lực đến mấy cũng vô ích.

 

Thiên Hỏa Đế chỉ nhìn chằm chằm vào Thánh Nữ đang cháy. Không một chút thương xót.

 

Trước ngọn lửa thiêu đốt, Thiên Hỏa Đế vẫn bình tĩnh. Hoàn toàn bình tĩnh, người đàn ông đó giữ chặt cổ Thánh Nữ cho đến phút cuối cùng. Thánh Nữ vung cả hai cánh tay của mình. Cô ấy cắm móng tay của mình vào cánh tay của Thiên Hỏa Đế và cố gắng làm xước nó. 

Nhưng rồi cô ấy cũng buông xuôi.

Cô ấy rơi xuống


Và cô ấy không cử động nữa.

 

Cảm xúc quay cuồng trong bụng và đập vào lồng ngực Kim Gongjja. 


‘Tên khốn điên rồ đó!’

 

Một anh hùng của nhân loại đã chết ngay trước mặt anh. Không, còn hơn cả chết. Một cái chết thê thảm.

 

Cô ấy đã bị giết. Bị giết bởi một anh hùng khác của nhân loại: Thợ săn hạng nhất, Thiên Hỏa đế

 

'Hắn điên rồi!.'

 

Thánh Nữ giờ chỉ là một cái xác chết cháy. Dù vậy, ngọn lửa vẫn không dừng lại. Thiên Hỏa Đế không dừng lại ở đó. Hắn đốt cháy mọi thứ cho đến khi xương thịt cô tan ra. Hắn ta làm như vậy với một khuôn mặt không cảm xúc từ đầu đến cuối.

 

“Mẹ kiếp” - Kim Gongja lùi lại một bước - "Mình cần phải rời đi ngay lập tức."

 

Và do đó, anh đã phạm phải sai lầm thứ ba của ngày hôm nay. Sai lầm cuối cùng trong đời anh—

 

Crunch—

 

Đó là một âm thanh nhỏ. Anh đã giẫm lên một mảnh thủy tinh nhỏ.

 

Có lẽ đó là mảnh thủy tinh từ một chai rượu soju bị vỡ. [2] Có lẽ nó đã bị gió cuốn từ một nơi khác… Kim Gongja không biết làm thế nào mà nó đến được đây. Đúng hơn là không cần biết.


 

“… Hoh,” giọng nói của Thiên Hỏa Đế hướng về nơi anh đang trốn.

 

Thiên Hỏa Đế không phải là một kẻ săn mồi sẽ bỏ lỡ sơ sẩy của kẻ khác.

 

“Ta tưởng mình đã xử lý mọi con chuột quanh đây. Hóa ra còn sót một đứa" - Hắn quay sang phía Kim Gongja.

 

Kim Gongja đã chạy.

 

Anh đã chạy thục mạng. Đó là đôi mắt của một kẻ sát nhân. Không phải người đã giết một hoặc hai người mà là người đã giết hàng chục. Có lẽ còn hơn thế nữa. Đôi mắt hắn như đôi mắt của một con quỷ

 

Và con quỷ đó đang cố giết Kim Gongja

 

“Ha? Thật dễ thương." Ngay khi Thiên Hỏa Đế chế nhạo, một cảm giác nóng bỏng xuyên vào chân Kim Gongja, và anh lăn ra đất.  Lúc đầu, anh không thể hiểu mình đã vấp ngã như thế nào.

Thế rồi anh nhìn thấy chân của mình trên mặt đất.

 

 

 

 

 

 

 

“H-hiik… !?” Một tiếng rít thoát ra từ môi Kim Gongja

 

Chân của anh đã bị cắt đứt. Chân của anh. Cả hai đều bị chặt. Bên trái và bên phải. Bàn chân vẫn đang đi giày.

 

Anh thậm chí có thể nhìn thấy logo của thương hiệu nổi tiếng được vẽ ở bên hông của đôi giày thể thao.

 

“X-xin hãy để tôi sống! Xin vui lòng!" - Anh run rẩy cầu xin. Cũng giống như Thánh Nữ.

 

“Vậy tại sao ngươi lại chạy?” - Thiên Hỏa Đế nói và cúi xuống. 

Hắn ta nhấc một chân của Kim Gongja lên. Sau đó, hắn bắt đầu chơi tung hứng như thể cái chân là một quả bóng chày. 

"Này. Xem nhé".

 

Mắt Kim Gongja trợn lên dõi theo cái chân của mình. Bay trong không khí. Rơi xuống. Và sau đó lại bay lên trong không khí. 


"Tôi không nhìn thấy gì cả!"

 

Thiên Hỏa Đế tiến lại gần hơn. "Ngươi không thấy gì?"

 

“Tôi không biết gì cả! Ặc. Xin vui lòng. Tôi không biết…"

 

"Ngươi không biết cái gì?"

 

“Làm ơn… Thiên Hỏa Đế-nim. Làm ơn ... hãy để tôi sống. Tôi sẽ không nói gì cả. Tôi sẽ không nói với ai cả. "

 

Thiên Hỏa Để cúi xuống.

“Chà. Vậy là ngươi đã nhìn thấy mọi thư và thậm chí nhận ra ta?”.

 

"Xin rủ lòng thương…"

 

“Anh bạn, cậu làm tôi thất vọng quá" - Thiên Hỏa Đế mỉm cười - "Nói mau. Ai cử ngươi đến đây? Lại là Hắc Long? ”

 

“Tôi… thực sự không biết… bất cứ điều gì…”

 

“Huh? Ngươi không biết bất cứ điều gì, chỉ tình cờ theo dõi ta và Thánh Nữ từ nãy đến giờ? Im lặng, như một con chuột chết tiệt? Này, đừng có nói nhảm. Trông ta có giống thằng ngu không?"

 

Thiên Hỏa Đế cười toe toét. “Ngươi thấy đấy, ta không phải là một kẻ chậm phát triển. Ngươi đang chế giễu ta à? "

 

Những tia lửa bùng lên trước mặt Kim Gongja. Ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay của Thiên Hỏa Đế và nó lan lên chân anh. Ngọn lửa bùng cháy cuốn vào chân anh như nướng thịt, mùi thịt nướng thoang thoảng lọt vào các giác quan choáng ngợp của anh.

 

Thiên Hỏa đế đốt cháy tất cả, không để lại gì. Ngay cả logo thương hiệu nổi tiếng cũng không. Ngay cả đôi giày cũ cũng không. 

Tất cả đều biến mất.

 

“Tiếp theo sẽ là đầu của ngươi. Hãy trả lời thành thật. ”

 

Đầu óc Kim Gongja trở nên trắng xóa.

 

Con quỷ này ... đã mất trí.

 

Hắn ta là một kẻ điên. Không có ích gì khi nói chuyện với một người điên. Hắn không quan tâm đến những gì người khác nghĩ và chỉ tin chắc rằng mình luôn đúng. Hắn là một kẻ tâm thần chết tiệt, kẻ giết người vô tội mà không có lý do.

 

Vị anh hùng hạng nhất, niềm hy vọng của nhân loại, sao lại là một kẻ như thế này???

'Bao lâu nay mình đã ngưỡng mộ hắn ta?'

Nhiều người - kể cả Kim Gongja - tin rằng Thiên Hỏa đế là một anh hùng. Một anh hùng thẳng thắn và trung thực. Một anh hùng hào sảng và ngang tàng.


Nhưng hóa ra lại là một thằng điên?


"Phát... phát hiện nói dối" - Kim Gongja lắp bắp.

 

"Gì cơ?" - Thiên hỏa đế ngạc nhiên.

Kỹ năng Phát hiện Nói dối… Tôi nghe nói ngài có kỹ năng Phát hiện Nói dối.” - Kim Gongja tuyệt vọng tiếp tục nói. “Ngài đã nói với Thánh Nữ rằng ngài có thể biết khi nào ai đó nói dối. ”

 

Khi Thiên Hỏa Đế không phản ứng, anh tiếp tục, “Vậy hãy dùng kỹ năng đó và kiểm tra tôi. Kiểm tra xem lời nói của tôi có phải là dối trá hay không. Thiên Hỏa Đế-nim… Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua. Hãy tin ở tôi! ”

 

Nét mặt của Thiên Hỏa Đế bỗng méo mó. 

“Ta đã bịa ra ấy mà.” - Hắn cười phá lên.


Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

2 comments:

  1. Truyện tranh cắt mất khúc chặt chân. Đọc novel thấy có cảm xúc hơn hẳn.

    ReplyDelete

Powered by Blogger.